Vu Thanh Trừng dẫn Bạch Lăng ngồi vào xe, sau khi lên xe thì lính cần vụ và tài xế mạnh mẽ đá vào đùi Bạch Chí Thanh một cước, nhổ một ngụm mới lên xe: "Xí, thật không phải là người! Ngay cả con gái ruột thịt cũng đối xử như vậy!"

Xe lái ra khỏi đám người, lá gan người xem náo nhiệt xung quanh dần dần lớn lên, lấy sạp trái cây làm tâm điểm tụ lại. Bạch Chí Thanh đỏ bừng cả khuôn mặt nằm ở đó, nghe bàn luận của người xung quanh, từ từ bò dậy, nhổ nước miếng, bắt đầu dọn dẹp tấm thớt, nhìn bộ dáng là muốn đuổi theo về nhà.

"Thật không biết lương tâm bị chó ăn hay bị lừa gặm? Tôi thấy ngày thường Bạch Lăng vẫn đủ hiểu chuyện, vừa đưa cơm vừa coi sạp, đi về lại còn bị đánh đập. "

"Ngay cả con gái mà ông ta cũng muốn bán, cậu còn trông cậy lúc trước ông ta có lương tâm sao?"

Tiếng chê cười ngay bên tai, người chung quanh dùng ngón trỏ chỉ về phía ông ta, Bạch Chí Thanh cảm thấy vẻ mặt thật sự không nén được giận, dứt khoát không dọn dẹp nữa, bưng thùng tiền chạy về nhà. Trong lòng đầy tức giận, ông ta chỉ nghĩ tới ông ta thật uổng công nuôi người như vậy mấy năm nay. Người không giúp trong nhà lại còn cùng người ngoài làm ông ta bị mất mặt, bây giờ ông hận không đè cô xuống đất hung hăng rút dây lưng đám, nghĩ tới lúc trước đánh đập cô, ông không hối hận chút nào, chỉ tiếc khi đó không đánh chết cô!

Bạch Lăng đưa Vu Thanh Trừng trở về nhà mình, lúc mẹ Bạch ôm con trai tới mở cửa, nhìn thấy phụ nữa xinh đẹp bên ngoài thì có chút kỳ lạ hỏi: "Bà tìm ai?"

"Bà là mẹ của Bạch Lăng sao?" Vu Thanh Trừng nhìn từ trên xuống xuống đánh giá bà một phen, thấy đối phương gật đầu mới mở miệng cười: "Tôi là mẹ của Cố Trường Tân. . ."

"Cố Trường Tân?" Mẹ Bạch suy nghĩ trong chốc lát, lại lắc đầu: "Có phải bà nhận lầm người hay không, tôi không biết Cố Trường Tân mà bà nói đến."

"Chông bà không nói rõ với bà sao, ông ta bán Bạch Lăng. . . à giao cho nhà chúng tôi. . ." Vu Thanh Trừng nhìn người phụ nữ già nua đối diện không chớp mắt cùng với đứa trẻ trong ngực bà. Đứa bé chưa từng thấy người mặc quần áo đẹp như vậy, i i a a vặn người nắm lấy dây chuyền ngọc trai trên cổ Vu Thanh Trừng.

Mẹ Bạch sợ đến vội vàng ôm con trai vào lòng, hơi sợ hãi nói: "Tôi biết rõ chuyện này, có phải Bạch Lăng đã gây họa hay không, bà để cho nó trở lại đi, để cho nó trở lại thôi. . ."

"Bà hi vọng con bé trở lại?" Vu Thanh Trừng cũng không giận, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười hỏi: "Đi theo chúng tôi, con bé có thể có tất cả mọi thứ ở nhà này không có, bà hi vọng con bé trở lại sao? Quần áo đẹp đẽ, trường học tốt nhất, thậm chí là một cuộc hôn nhân người khác tha thiết ước mơ, những thứ này đi theo các người là không thể nào có được."

Mẹ Bạch ẳm con trai cúi thấp đầu không dám nói tiếp nữa, chỉ dè dặt hô hấp, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Vu Thanh Trừng. Đứa trẻ trong ngực không biết là đói bụng hay cảm nhận được không khí căng thẳng giữa người lớn, há miệng oa oa khóc lớn lên. Trong nháy mắt, Vu Thanh Trừng giãn nét mặt nghiêm túc, cười hì hì vỗ vỗ mẹ Bạch nói: "Hù bà rồi phải không? Bạch Lăng nói mẹ con bé không giống ba nó, tôi chỉ muốn thử dò xét. . ."

Mẹ Bạch nhất thời không phản ứng kịp, đứng ngơ ngác ở đó. Vu Thanh Trừng cũng không coi trọng quá nhiều, nhẹ nhàng đẩy bà vào nhà, cứ thế ngồi xuống ghế sa lon, cười nói: "Lúc trước tôi nói với bà những chuyện đó là thật, mặc dù Bạch Lăng muốn cắt đứt quan hệ với Bạch Chí Thanh, nhưng tôi nghĩ có một số việc vẫn nên nói cho người mẹ như bà, nghe một chút ý kiến của bà, dù sao con bé cũng không nói không nhận bà, dĩ nhiên chúng ta cũng tôn trọng ý nghĩ của bà."

"Bà nói là Bạch Lăng nhà mọi người có chuyện sao?" Mẹ Bạch ôm con trai, nhẹ nhàng vỗ lưng của nó dỗ dành, nhỏ giọng hỏi.

"Không phải. . . Con trai tôi kiên trì muốn kết hôn với con gái bà, hai người ở chung một chỗ hơn mấy năm, chính là gạt chúng ta, lần này con tôi trở về nên nhắc lại chuyện này. Tôi rất thích Bạch Lăng, nhưng cảm thấy con bé còn quá nhỏ, ý của tôi là đính hôn trước, đợi đến khi Bạch Lăng học xong đại học thì kết hôn, bà cảm thấy như thế nào?"

"Chỉ cần Bạch Lăng nguyện ý thì tôi cũng không có ý kiến gì. . . Chỉ là có thể cho tôi gặp Bạch Lăng một chút hay không? Sau này có thể để con bé đưa. . . Cố Trường Tân tới gặp tôi hay không. . ." Lúc mẹ Bạch nói lời này thì rõ ràng đang run rẩy, giống như chỉ sợ Vu Thanh Trừng không đồng ý.

"Được!" Vu Thanh Trừng đứng lên, đang chuẩn bị đi xuống lầu gọi người: "Bạch Lăng ở dưới lầu. . ."

Vừa dứt lời đã nghe thấy lính cảnh vệ dưới lầu gầm lên giận dữ: "Ông làm gì đấy?"

Vu Thanh Trừng vội vàng dựa vào trên bệ cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy Bạch Chí Thanh bị lính cảnh vệ bẻ cánh tay đè trên đất. Sắc mặt bà thay đổi, vội vã chạy xuống lầu, mẹ Bạch ở phía sau ẳm con trai, thấy một màn như vậy thì sợ đến sắc mặt trắng bệch, đuổi theo xuống lầu.

Bạch Lăng đứng bên cạnh xe, hai tay xuôi bên người, gương mặt đỏ ửng, trên khuôn mặt trắng noãn in vài dấu tay. Vu Thanh Trừng thấy Bạch Chí Thanh vẫn còn đang giãy dụa, tức giận, trực tiếp xông tới lính cảnh vệ kêu lên: "Đưa đến quân đội đi, tôi không tin ngay cả người của đại viện quân khu cũng dám đánh!"

"Phu nhân. . . Không tốt lắm đâu. . . Thủ trưởng ông ấy. . ." Lính cảnh vụ cũng biết Vu Thanh Trừng đang nổi nóng, khó tránh khỏi nói lẫy.

"Bạch Chí Thanh, tôi cho ông biết, mặc kệ trước kia ông quản thúc Bạch Lăng như thế nào, mắng cũng được, đánh đập cũng được. Bắt đầu từ bây giờ, con bé chính là người nhà họ Cố, không có môt chút quan hệ nào với ông, nếu ông động thủ lần nữa thì thử một chút đi?" Vu Thanh Trừng nói xong rồi kéo Bạch Lăng lên xe.

"Tiểu Lăng. . . Mẹ nói mấy câu với con, có thể không?" Mẹ Bạch thấy đôi mắt con gái ửng đỏ thì kêu lại.

"Được ạ." Bạch Lăng gật đầu với Vu Thanh Trừng một cái rồi theo mẹ đi tới một bên.

"Bà ấy nói con muốn kết hôn với con trai bà ấy, thật sao?" Mẹ Bạch thấy Bạch Lăng gật đầu mới nói tiếp: "Mẹ hy vọng là bởi vì con thật sự thích con trai bà ấy mới kết hôn, con hiểu ý của mẹ không?"

Bạch Lăng cắn môi gật đầu một cái: "Con với anh ấy đã quen mấy năm rồi, anh ấy cũng rất chăm sóc con, đối với con rất tốt, con rất thương anh ấy, con muốn gả cho anh ấy."

"Mẹ hy vọng con hạnh phúc là được rồi. . . Nhưng con có thể đồng ý với mẹ một chuyện không? Mặc kệ con kết hôn với ai thì vẫn phải đi học, học đại học. Hiện tại tình huống nhà chúng ta như thế cũng không thể cho con cái gì từ nhà mẹ, cho nên, con nhất định phải mạnh mẽ một điểm, ít nhất có thể thẳng lưng nói chuyện, đọc đại học mới có từng lai rồi mới có thể tìm được một công việc tốt, về mặt kinh tế có thể tự bảo đảm, tương lai nói chuyện cũng nhất định trọng lượng. . . Nếu không sẽ giống như ba con với mẹ, nửa đời sau sẽ bị hủy."

"Con hiểu." Bạch Lăng đưa tay sờ đứa trẻ trong ngực mẹ, nghẹn ngào nói: "Mẹ, mấy ngày nữa con đưa Cố Trường Tân tới thăm mẹ và em trai, mẹ cũng phải chú ý sức khỏe, không nên quá mệt mỏi."

Mẹ Bạch trìu mến nhéo tay của nữ nhi, giống nhau nghẹn ngào nói: "Đi đi, về sớm một chút đi."

Bạch Lăng lại ôm lấy mẹ, lúc này mới chảy nước mắt lên xe rời đi.

Khi Bạch Lăng về đến nhà, Vu Tinh vừa họ tự học buổi tối trở lại, nhìn thấy trên gò má cô in dấu tay thì lập tức xù lông lên: "Ông ta lại đánh cậu nữa, phải hay không? Tại sao như vậy? Còn đánh cậu à!"

"Được rồi, cậu đừng kêu la nữa, bây giờ tâm trạng của dì không tốt lắm, dì đang tự trách, cậu lại la lên thì dì càng khó chịu." Bạch Lăng đẩy cô một cái, nói: "Dì nói lát nữa cậu đi đưa quần áo cho Cố Trường Tân, mình nghĩ có thể anh biết chuyện ngày hôm nay. Nếu anh biết còn không phải quậy lật trời sao, cậu giúp mình đưa đi đi, tài xế đang chờ bên ngoài."

"Ừ, vậy mình đi trước." Vu Tinh sảng khoái đồng ý: "Cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu không dùng đá lạnh chườm vào? Ngày mai đừng để sưng lên nhé."

"Ừ."

Vu Tinh sao nhìn được Bạch Lăng chịu ấm ức, mượn cớ đên bệnh viện, thêm mắm dặm muối vào chuyện của Bạch Lăng lại bị Bạch Chí Thanh đánh tố cáo với Cố Trường Tân. Lúc này sắc mặt anh liền tối đi, vén chăn nói phải đi tìm Bạch Chí Thanh, Vu Tinh sợ hết hồn, vội vàng kéo anh lại: "Anh bị thương mà vội vã hầm hầm đi ra ngoài, Bạch Lăng biết được lại đau lòng, hay là chờ đến lúc xuất viện lại nói chuyện này. . . Em đi về trước đây, em về chườm lạnh cho cậu ấy, nếu không ngày mai chắc chắn sẽ sưng như ông già."

Cố Trường Tân nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, vẫn muốn giống như Vu Tinh nói. Người con gái anh nâng niu trong lòng bàn tay, treo trên đầu quả tim cưng chiều, nói chuyện lớn tiếng cũng sợ hù dọa cô, ông ta lại đánh cô ác như vậy! Bây giờ cô còn cảm thấy đau không? Có thể đang trốn để khóc trộm hay không?

Cố Trường Tân càng nghĩ càng không ổn, cuối cùng dứt khoát đứng dậy thay quần áo chạy ra khỏi bệnh viện.

Bạch Lăng đang ngủ say ở trên giường, cảm giác có một vật ấm áp chuyển động trên mặt, sợ đến mở choàng mắt. Tiếng thét chói tai còn chưa ra khỏi cổ họng đã bị người ta bụm miệng, giọng nói quen thuộc truyền đến: "Đừng sợ, là anh. . ."

Bạch Lăng vội vàng kéo tay của anh ra, có chút lo lắng hỏi: "Sao anh chạy ra ngoài? Mau trở lại bệnh viện đi!"

"Ai da. . ." Cố Trường Tân thở dài lật người nằm trên giường: "Em không biết anh mất bao nhiêu hơi sức mới làm lính cảnh vệ thả anh ra không. Đây là phòng của anh, anh về phòng của mình ngủ còn không được sao?"

"Sao anh vào được?"

"Em không đóng cửa sổ." Cố Trường Tân thong thả nói, chưa đợi Bạch Lăng nổi giận đã đứng dậy ôm người vào lòng: "Còn đau không?"

Bạch Lăng hiểu anh đang nói gì, yên lặng tựa vào trong ngực anh, lắc đầu một cái: "Không có, lúc mới bắt đầu thì đau, dù sao cũng quen rồi, không có gì, ngày mai sẽ không sưng."

"Sao ngốc như vậy?” Cố Trường Tân giơ tay lên nhẹ nhàng sờ sờ gò má của cô, lại sợ làm đau cô, chỉ nhẹ nhàng chạm vào mấy cái rồi rời đi: "Hôm nay xảy ra chuyện gì à?"

Bạch Lăng kể hết mọi chuyện cho anh nghe, vốn cho là anh sẽ nổi trận lôi đình, nhưng không ngờ anh cười ha ha. Cô có chút không hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh, cánh tay của anh lại siết chặt mấy phần, khuôn mặt dán vào cô, hưng phấn nói: "Là sắp kết hôn sao? Cô bé ngoan, anh thật sự rất vui mừng."

Vẻ mặt Bạch Lăng xấu hổ, đẩy mặt của anh ra, gắt giọng: "Chỉ là đính hôn mà thôi, đừng giống điên vậy chứ."

"Anh vui! Đính hôn cùng kết hôn không kém chút nào đâu!" Cố Trường Tân nói xong thì lập tức hôn lên môi của cô.

Thân thể mềm mại của cô làm ngực anh cực nóng, hai người khế hợp rất sát. Cố Trường Tân thuần thục cạy rang cô ra, lưỡi linh hoạt trượt vào, chậm rãi dùng sức trong vòm miêng cô. Bạch Lăng ưm một tiếng, thân thể càng lúc càng mềm, cuối cùng tê liệt trong ngực của anh, chìm đắm vào nụ hôn của anh.

"Cô bé ngoan. . ." Lưỡi Cố Trường Tân mút lấy cô, giống như là muốn nuốt lưỡi cô vào bụng.

Bạch Lăng chỉ cảm thấy hơi thở nam tính đặc biệt của anh phả vào mặt, bao bọc lấy cô rất chặt. Cô không biết lúc này cô đang nghĩ gì, chỉ ôm cổ của anh, vịn vào anh, giống như anh vừa rời đi sẽ biến thành lá cây bay xuống.

Hạ thân Cố Trường Tân đã cứng lên, rất là khó chịu, anh thở hổn hển đấu tranh với lý trí còn sót lại. Môi từ từ tách ra, anh cúi đầu nhìn, đôi mắt Bạch Lăng mông lung của Bach Lăng nằm trong ngực anh, khuôn mặt nhở nhắn ửng đó, cũng khó khăn thở hổn hển. Ánh mắt dời xuống, bộ ngực cô ngày càng đầy đặn chuyển động lên xuống theo hô hấp của cô, thấy cổ họng anh căng lên, theo bản năng nuốt xuống, nơi đó lại cứng thêm, càng khó chịu rồi.

"Cố bé ngoan. . . Anh muốn. . ." Lý trí ầm ầm sụp đổ, anh nắm tay của cô sờ vật khổng lồ của mình, hướng dẫn chậm rãi vuốt ve: "Anh khó chịu."

"Ưm. . ." Bạch Lăng chỉ nhàn nhạt rên rỉ một tiếng, Cố Trường Tân lại cho là cô đồng ý, kích động đặt người nằm xuống giường, đè lên. Bạch Lăng còn chưa phục hồi tinh thần lại, nụ hôn của anh đã rơi vào bên cổ của cô, anh dùng sức mút một cái, lại như là hối hận anh làm đau cô nên đưa đầu lưỡi ra khẽ liếm nơi đó an ủi.

Bạch Lăng cảm thấy nơi bị anh hôn qua nóng hừng hực, hơi đau, nhưng chờ đón chính là một khoái cảm khó nói nên lời. Cô run rẩy đưa tay cởi nút áo của anh, cuối cùng vì không quen nên hơn nửa ngày sau cũng chỉ mở được ba nút phía trên. Cô gấp gáp vặn vẹo, đôi tay gạt cổ áo sơ mi, hai tay mềm mại luồn vào.

Cố Trường Tân hít ngụm khí lạnh, nhanh chóng kéo váy ngủ của cô lên, một tay thăm dò, môi dần dần dời xuống, cách lớp vảy ngủ thật mỏng, cắn một cái ở trước ngực đứng thẳng của cô , lại ngẩng đầu lên.

"Cô bé ngoan. . . Nói em yêu anh. . ." Cố Trường Tân chống người khoảng không ở phía trên cô, nhìn cô.

"Em yêu anh, Cố Trường Tân, em yêu anh!" Bạch Lăng không chịu nổi anh vừa cọ sát một giây trước lại đột nhiên rời đi, gần như khóc sụt sùi đòi hỏi anh. Đồng thời, khẽ giơ tay lên, giống như bạch tuộc giắt trên người anh. Anh cảm nhận sự mềm mại của cô. Ngực xuống trước. Thân dán vào thân, trong nháy mắt thú tính bộc phát, đè cô dưới người, hung hăng hôn.

Môi của anh lưu luyến ở trước ngực cô trong chốc lát rồi liền dời mặt trận, đi tới bụng của cô hôn vào. Bạch Lăng động tình, mười ngón tay đặt trên ót của anh, bụng ngứa ngáy khó nhịn, chỉ hy vọng anh hôn sâu hơn. Một tay của anh dò vào trong quần lót cô, yêu thương vuốt ve nơi mềm mại đó.

Đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng đưa ra, lập tức chui vào rốn cô, đồng thời tay cũng dùng sức, tạo ra phía dưới cô. Cô chỉ cảm giác đầu óc cũng sắp nổ tung, bụng co rút mãnh liệt. Không hiểu sao cô rất muốn khóc, cô há miệng lại không phát ra tiếng nào, chỉ đành phải giống như cá mà kịch liệt thở dốc.

Tay của anh bắt đầu lại vào lại ra, chỉ lướt qua rồi dừng. Cô dần dần không chịu nổi, giơ tay lên vuốt lưng của anh, đứt quãng nói: "Cố. . . Trường Tân. . . Em rất khó chịu. . . Em thật sự rất khó chịu. . ."

Cố Trường Tân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, biết cô sắp đến thì nảy sinh ý nghĩ xấu, lột quần của mình xuống, quần lót cô cũng còn chưa kịp cởi đã bị anh kéo sang một bên, anh cứ đâm vào như vậy. Cô nhắm hai mắt từ từ cảm nhận anh tiến vào, anh chậm rãi cử động, môi của anh lại rơi xuống, tay của anh vuốt ve ngực của cô, anh thở dốc, anh thở ra khí nóng. . . Sâu trong thân thể có một dòng nhiệt nóng ran dâng lên, cô tự động đưa mông lên nghênh hợp với anh.

Anh cảm nhận được cô chủ động, đầu tiên là dừng lại, rồi sau đó hung hăng đâm vào cô. Vu Tinh ở sát vách, trong căn phòng đối diện còn có Cố Đống và Vu Thanh Trừng, căn bản là Bạch Lăng cũng không dám phát ra một chút tiếng động, thật sự không chịu nổi sẽ chết mất nên liều mạng cắn môi của mình. Cố Trường Tân thấy đau lòng, phía dưới lại dừng không được hết lần này đến lần khác, đành phải dùng lưỡi của mình đẩy vào miệng của cô, quấn lấy cô.

Cố Trường Tân nhanh chóng rút ra, đâm vào mấy cái, hai người vẫn còn liền ở phía dưới, lật Bạch Lăng lại, hai người giống như hai cái muỗng, thân mật chồng lên nhau. Anh nâng một chân của cô gác trên đùi mình, lại bắt đầu chuyển động ở phía dưới. Ra vào càng lúc càng nhanh, động tác càng ngày càng mạnh, cô bị đụng tới lui đến đầu giường, anh kéo cô xuống, càng thêm ra vào mạnh hơn. Phía dưới là âm thanh mập mờ của sự ma sát "bành bạch ——", phía trên là tiếng môi lưỡi hai người hôn nhau, cả căn phòng tràn đầy hơi thở mị hoặc.

Hình như Vu Tinh ở căn phòng sát vách rời giường đi vệ sinh, dép lạch bạch vang lên, Bạch Lăng hoảng sợ, bụng co rụt lại, khóa thật chặt khổng lồ phía dưới anh, cao triều đến như vậy. Cố Trường Tân bị cô kẹp chặt không chỗ có thể rút, nộp khí giới đầu hàng, chống đỡ chỗ sâu nhất của cô, "ưm" gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ phóng thích ra ngoài. . .