Trương Mạn Hy thấy người kia xấu hổ không dám nhìn mình thì bật cười thành tiếng, cô hôn lên trán của Lâm Hạ Lam rồi nói.

"Hạ Lam, tôi yêu em" Lời nói của Trương Mạn Hy khiến cho Lâm Hạ Lam hạnh phúc vô cùng.

"Không ai nghĩ, Trương Mạn Hy ngày xưa, lạnh lùng ít nói, từ chối biết bao nhiêu người, một nụ cười trên môi cũng không có thực ra khi ở trên giường lại như một con thú hoang, hành hạ cơ thể người khác một cách không thương tiếc như thế này" Lâm Hạ Lam nhìn Trương Mạn Hy nói bằng một giọng đùa giỡn.

"Em là người đã biến tôi thành như vậy" Trương Mạn Hy nghe xong thấy hơi xấu hổ, đúng là cô của ngày xưa và cô của bây giờ rất khác nhau.

"Tại em sao? Không phải tại ai đó không kiềm chế được bản thân à" Lâm Hạ Lam nhéo má Trương Mạn Hy mà nói.

Cả hai đều bật cười, Lâm Hạ Lam gối lên cánh tay của Trương Mạn Hy hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc nhất này.

"Trước giờ chị đã lên giường với ai chưa vậy?" không biết Trương Mạn Hy đã từng làm những hành động này chưa mà Lâm Hạ Lam cảm thấy chị ấy rất thành thạo việc này.

"Chưa hề, ngoài em ra thì không hề có ai khác." Trương Mạn Hy khẳng định.

"Vậy sao? Vậy mà chị lại làm rất thành thục. Có phải ngày trước khi đi du học, chị đã từng..." Lâm Hạ Lam đùa giỡn.

"Không hề nha, ở nước ngoài tôi rất chăm chỉ học, ngoài việc đó ra tôi cũng không hề để ý mấy thứ khác"

"Được rồi, em đùa thôi, chị không phải giật mình như vậy đâu" Lâm Hạ Lam nhìn Trương Mạn Hy cố gắng giải thích thì buồn cười.

" Hạ Lam, trái tim tôi từ trước tới giờ chỉ rung động trước hai người. Một là cô bạn thân từ nhỏ của tôi, hai là em nhưng tình đầu thì tôi luôn dành hết cho em" Trương Mạn Hy đặt hai tay áp vào má của Lâm Hạ Lam, đôi mắt nhìn thẳng Lâm Hạ Lam mà nói.

Lâm Hạ Lam nghe xong miệng nở một nụ cười, rồi ôm chặt lấy Trương Mạn Hy, cả hai cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

-----------------------------------------

Sáng hôm sau, Trương Mạn Hy tỉnh dậy trước, nhìn người bên cạnh vẫn còn đang ngủ rất ngon, cô liền nở một nụ cười, hôn nhẹ lên trán người kia. Lâm Hạ Lam bị động cũng dần mở mắt, nhìn thấy Trương Mạn Hy trước mặt mình đang nở một nụ cười thì cô ôm lấy cổ của Trương Mạn Hy mà vùi mặt vào.

Trương Mạn Hy nằm trên giường một chút nữa, dù sao cũng vẫn còn sớm, cứ để người bên cạnh mình ngủ một chút nữa, tay cô vuốt nhẹ lưng của Lâm Hạ Lam như đang dỗ một đứa trẻ ngủ ngon. Chỉ cần những giây phút như vậy thôi cũng khiến Trương Mạn Hy cảm thấy hạnh phúc, cô ước gì thời gian cứ mãi dừng lại ở đây, cô không muốn phải đến công ty chỉ muốn nằm cạnh Lâm Hạ Lam mãi thôi. Thật nhẹ nhàng và ấm áp lại rất hạnh phúc, một cảm giác khiến người khác sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để cảm nhận.

Lát sau, Lâm Hạ Lam cũng tỉnh dậy, nhìn đồng hồ cũng là thời gian phải dậy và chuẩn bị đến công ty. Dù có chút không nỡ nhưng Lâm Hạ Lam vẫn bật dậy và đi đánh răng rửa mặt, Trương Mạn Hy đã chuẩn bị sẵn cho cô một bộ đồ công sở ở trên giường.

Xuống dưới nhà, Trương Mạn Hy cũng đã nấu xong đồ ăn sáng, cả hai ăn sáng xong thì cùng nhau đến công ty. Hôm nay, không hiểu sao Trương Kiên đột nhiên lại đích thân đến công ty, ông ta xem hết những báo cáo về doanh số và những sản phẩm của công ty trong quá khứ và những bản thiết kế dự định sẽ được triển khai trong tương lai.

Nhìn tổng thể thì Trương Kiên thấy rất hài lòng, ông ta cười đắc trí khi có một đứa cháu tài giỏi như vậy. Trương Mạn Hy không hề hay biết là hôm nay Trương Kiên lại đến công ty, cô vẫn thản nhiên nắm tay Lâm Hạ Lam mà đi vào công ty khiến hình ảnh đó bị ông nội mình nhìn thấy. Trương Kiên vẻ ngoài thì vẫn bình thường như chưa thấy gì nhưng trong tâm thì đã hơi suy nghĩ, Trương Mạn Hy làm những hành động thân thiết với một cô nhân viên nhỏ, điều đó có khiến Trương Kiên không vừa lòng.

Trương Mạn Hy thấy ông nội mình ở công ty thì hơi bất ngờ, cô cùng ông vào phòng làm việc, bàn mấy chuyện liên quan đến công ty rồi Trương Kiên cũng trở về nhà. Vừa trở về nhà Trương Kiên liền cho người đi điều tra và theo dõi cô nhân viên kia, ông ta muốn làm sáng tỏ những suy nghĩ của mình.

Sau hơn một tuần, người của ông ta cũng đưa cho một tập phong bì lớn, bên trong là hồ sơ của Lâm Hạ Lam, chi tiết đến từng người trong gia đình, cùng với nó là một tập ảnh đã chụp lại những hành động thân mật của Trương Mạn Hy và Lâm Hạ Lam. Trương Kiên xem xong thì tức giận, sai người lập tức gọi Trương Mạn Hy về nhà.

Trương Mạn Hy tất nhiên không hề hay biết là ông nội đã cho người theo dõi mình cả tuần qua, cô nhanh chóng trở về khi có người nói là Trương Kiên muốn gặp cô gấp.

Vừa về đến nhà, bà nội nhìn thấy cô thì vội vàng chạy ra hỏi han.

"Mạn Hy, con đã làm gì khiến ông ấy lại trở nên tức giận như vậy?" Bà nội của Trương Mạn Hy trong lòng thấy lo lắng thay cho đứa cháu gái của mình, từ trước đến giờ Trương Mạn Hy vẫn chưa làm phật lòng của ông nội mình bao giờ cả. Vậy mà hôm nay Trương Kiên lại tức giận như vậy.

"Con không biết, con không làm gì sai cả, để con lên gặp ông" Trương Mạn Hy cũng thắc mắc, bản thân mình trước giờ không làm gì tổn hại đến công ty, tại sao ông nội hôm nay lại tức giận như vậy.

Mở cửa vào phòng sách, Trương Kiên ngồi trên chiếc ghế xoay, nhìn Trương Mạn Hy đi vào với ánh mắt giận dữ.

"Ông nội, ông cho gọi con" Trương Mạn Hy nhẹ nhàng cúi đầu.

Trương Kiên một hồi chưa lên tiếng.

"Mạn Hy, từ khi đem con về với Trương gia, con chưa bao giờ làm ta thất vọng. Ta luôn tự hào mà khoe với mọi người là ta có một đứa cháu quý báu. Vậy mà giờ đây ta không nghĩ con lại làm những việc này"

"Ông nội nói gì con không hiểu?"

Trương Kiên đem những tấm ảnh kia ném lên bàn, Trương Mạn Hy mở to mắt nhìn, đều là những tấm ảnh chụp cô và Lâm Hạ Lam.

"Con thích con cô gái này sao?" Trương Kiên hỏi.

"Đúng vậy thưa ông" Trương Mạn Hy đặt những tấm ảnh kia xuống, không do dự mà trả lời.

"Còn tại sao?... Tại sao hả?" Trương Kiên nghe câu trả lời không chút đắn đo của Trương Mạn Hy mà cảm thấy tức giận.

"Con yêu em ấy, dù ông có nói thế nào con cũng sẽ không buông tay" Trương Mạn Hy lại khẳng định.

"Câm miệng" Trương Kiên phẫn nộ ném mấy tấm ảnh vào mặt của Trương Mạn Hy.

Trương Mạn Hy chỉ nhắm mắt lại. Bà nội nghe thấy Trương Kiên lớn tiếng với Trương Mạn Hy thì mở cửa đi vào. Bà nhìn dưới đất là một loạt những hình ảnh của Trương Mạn Hy đang tình tứ với một cô gái khác.

"Lập tức chia tay với nó" Trương Kiên lớn giọng.

"Không... Con sẽ không làm vậy"

"Con...con..." Trương Kiên mặt đỏ tía tai định nói nhưng bệnh cũ lại tái phát liền khụy xuống.

Bà nội ở bên cạnh sợ hãi nhanh chóng đỡ lấy Trương Kiên, rót một cốc nước cho ông ấy bình tĩnh lại.

"Mạn Hy, đừng cãi lại ông con" Bà nội quay sang Trương Mạn Hy nói.

"Dù ông có nói gì đi nữa, con cũng sẽ không chia tay cô ấy" Trương Mạn Hy không để ý đến lời của bà nội.

"Ra ngoài, ra ngoài cho ta" Trương Kiên giận dữ hét lên.

Trương Mạn Hy nghe xong thì cúi đầu rồi quay người ra khỏi phòng.