Bầu trời đêm hiu quạnh không một ánh sao, gió thổi lướt qua ngọn cây khiến cành lá phát ra từng tiếng xào xạc.

Quý Tiêu cứ nằm nghiêng trên giường như thế, trái tim nhảy lên bịch bịch từng tiếng.

Rõ là hôm nay chỉ vừa mới quen biết cái người xa lạ kia, thế nhưng vào khoảnh khắc Quý Tiêu nhìn cái tên Ngụy Khinh Ngữ xa lạ đó thì trái tim lại không chịu khống chế mà đập rộn lên.

Đây là thế nào, là vừa gặp đã yêu sao?

Quý Tiêu nhìn hình đại diện con thỏ đang mỉm cười của Ngụy Khinh Ngữ, bỗng dưng có chút bối rối.

Trong lòng cô nổi lên cảnh báo rằng người này có mối tình đầu khó quên, mày không thể thay thế được, nhưng ngón tay vẫn ấn vào nút chấp nhận.

Ngay sau đó di động rung lên hai lần, bên Ngụy Khinh Ngữ nhắn qua tin nhắn hệ thống: 【Xin chào, tôi là Ngụy Khinh Ngữ.】

Quý Tiêu cầm di động chống người ngồi dậy, thân thể gầy mỏng dựa vào gối đầu, nhìn thoáng qua giống như đang được ôm ấp.

Không hiểu sao cô lại có chút chờ mong cuộc hội thoại sắp đến với Ngụy Khinh Ngữ, ngón tay do dự đặt trên khung nhập tin nhắn, thật lâu cũng không gõ ra được ký tự nào.

Cô đã quen trò chuyện linh tinh với Lục Ninh, nhưng nhất thời không biết nên nói chuyện thế nào với một người thoạt nhìn trông có vẻ vừa thanh lãnh lại dịu dàng như Ngụy Khinh Ngữ.

Ngay thời điểm Quý Tiêu còn đang rối rắm thì di động của cô lại vang lên.

Ngụy Khinh Ngữ chủ động hơn cô, nàng gửi tin nhắn đến trước: 【Đã về đến nhà chưa?】

Quý Tiêu thấy vậy, vội trả lời: 【Đương nhiên, cũng sắp 12 giờ rồi.】

Chỉ là sau khi gửi tin đi, cô lại có chút hối hận.

Những lời này nghe qua có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn nhỉ?

Giống như đang muốn nói tôi đã sớm về nhà rồi, cô hỏi chuyện này không phải là hơi dư thừa sao?

Quả nhiên, sau một giây cô gửi tin đi, Ngụy Khinh Ngữ như đang giải thích mà nhắn lại: 【Tôi vừa mới về.】

Cũng không chờ Quý Tiêu lâm vào phiền não, nàng đã lại nhắn đến: 【Đang soạn giáo án sao?】

Quý Tiêu đọc năm chữ đơn giản này, trong đầu không khỏi hiện lên giọng nói dịu dàng của Ngụy Khinh Ngữ khi còn ở trong quán cà phê.

Giống như nàng cũng không vì sự vô lễ vừa rồi của Quý Tiêu mà sinh ra ấn tượng xấu với cô.

Vì thế Quý Tiêu nhìn qua giáo án đang bày ra trên bàn, điểm tô cho hiện thực lơ đãng của cô: 【Hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai lại làm, nhà giáo nhân dân cũng cần tranh thủ thời gian rảnh rỗi mà.】

Ánh trăng bàng bạc từ cửa ban công rộng mở chiếu vào căn phòng to lớn trống trải, Ngụy Khinh Ngữ dựa người trên chiếc ghế sô-pha mềm mại nhìn tin nhắn Quý Tiêu gửi đến.

Ở thế giới này cô ấy vẫn thực hiện giấc mơ của mình như trước kia, điều đó khiến nàng vui mừng tới mức cong khóe môi lên.

Ipad trên bàn trà sáng lên, nét chữ mượt mà và thanh lịch được viết cùng với hướng dẫn trò chuyện mà chủ nhân của nó vừa nhận được từ người khác.

Ngụy Khinh Ngữ suy nghĩ một chút, lại nhanh chóng gợi chuyện: 【Hôm nay tôi thấy logo trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm trên bảng tên của em, em đang học ở đó sao?】

【Đúng vậy.】 Quý Tiêu gật gật đầu, rồi sau đó mới chậm chạp kinh ngạc: 【Sao chị biết được?】

Ngụy Khinh Ngữ nhìn hai tin nhắn liền kề nhau, cảm giác quen thuộc này làm vành mắt nàng hơi hơi phiếm hồng.

Ngoại trừ việc dựa vào rượu Brandy đào do nhà máy rượu sản xuất ra thì đã lâu rồi nàng mới cảm nhận được hơi thở của Quý Tiêu ở thế giới này.


Ngụy Khinh Ngữ không dám chần chờ quá lâu, lại nhanh chóng trả lời: 【Tôi học nghiên cứu sinh ở Đại học Sư phạm, cho nên cũng có chút hiểu biết về nó.】

Quý Tiêu nhìn tin nhắn Ngụy Khinh Ngữ gửi đến, ánh mắt sáng lên: 【Trùng hợp vậy sao?】

【Đúng vậy.】 Ngụy Khinh Ngữ cười nói.

Nhưng thế gian này nào có nhiều trùng hợp như vậy chứ, chỉ là có người vẫn luôn tạo nền móng cho việc hội ngộ mà thôi.

Lúc đó Ngụy Khinh Ngữ đã cố gắng để có thể thi đậu vào đây vì nàng chắc chắn rằng Quý Tiêu sẽ không từ bỏ ước mơ của mình.

Nhưng đến hôm nay nàng mới phát hiện, thì ra ở thế giới này nàng không chỉ lớn hơn Quý Tiêu nửa tuổi, mà là tận năm tuổi.

Năm nàng tốt nghiệp thì Quý Tiêu chỉ vừa mới thi vào đây, nhưng đó là chuyện của nửa năm sau.

Ngụy Khinh Ngữ cũng không vì việc bị vận mệnh trêu đùa mà sinh ra cảm giác dao động.

Nàng đã từng trải qua nỗi trống rỗng to lớn, trải qua cảm giác thế giới như sụp đổ khi không có Quý Tiêu. Cho nên, nếu có thể gặp lại được Quý Tiêu thì dù cho có là mười năm nàng cũng nguyện chờ.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn những trọng điểm mà mình khoanh đỏ trên Ipad, chủ động mở lời: 【Quý Tiêu, lễ tốt nghiệp hai tuần sau tôi được mời tới với tư cách khách mời danh dự. Đến lúc đó nếu có thời gian, em có thể dẫn tôi đi tham quan một chuyến được không? Đã hai ba năm tôi không về trường, cũng hơi quên chút rồi.】

Gió thổi từ tầng cao xuống, khiến cho làn hơi mát lạnh trở nên ấm áp.

Quý Tiêu nhìn lá cây trước cửa sổ bị gió thổi bay lã chã, cô hoàn toàn không biết gì về những thứ mà Ngụy Khinh Ngữ vừa mới nhớ đến.

Cô nhìn ảnh con thỏ trong tầm mắt, không hiểu vì sao lại nảy sinh cảm tình với tấm ảnh đại diện có chút không tương xứng với hình tượng của Ngụy Khinh Ngữ này.

Sau đó, Quý Tiêu không buồn suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay: 【Được, đến lúc đó chúng ta liên lạc với nhau.】

Ngụy Khinh Ngữ thấy Quý Tiêu đồng ý, từ đuôi mắt đến lông mày tràn ngập ý cười hơn, sau đó nhắn cho cô một sticker con thỏ gật đầu.

Hình dáng con thỏ ngây thơ chân thành, lúc xoay người cái tai còn hơi run run lên.

Quý Tiêu nhìn thấy hình ảnh đó, trong đầu tự động liên tưởng đến dáng vẻ của Ngụy Khinh Ngữ.

Thoáng từng thấy đôi chân dài trên tấm ga trải giường trắng tinh, đôi mắt trong veo dưới mái tóc đen và gương mặt ngây thơ trong sáng.

Tự nhiên như thể Quý Tiêu đã từng thật sự nhìn thấy một Ngụy Khinh Ngữ xoay người trước mặt mình như thế vậy.

Đôi mắt của Quý Tiêu thoáng hiện lên vẻ run sợ khi nhìn vào sticker này.

Nhưng cô còn chưa kịp ngẫm nghĩ tiếp thì Ngụy Khinh Ngữ đã lại nhắn đến: 【Không còn sớm nữa, ngày mai em còn phải làm việc, không làm phiền em nữa.】

Quý Tiêu thấy vậy thì đảo mắt nhìn qua đồng hồ báo thức ở đối diện, kim giờ đã dần đến gần số “1” rồi.

Quả nhiên không còn sớm nữa, hẳn là Ngụy Khinh Ngữ cũng đã mệt mỏi sau một ngày bận rộn ở buổi ký tặng sách rồi.

Quý Tiêu cũng không làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của Ngụy Khinh Ngữ nữa, chỉ đáp lại một câu 【Ừm, chị cũng ngủ sớm đi.】 rồi chủ động kết thúc đoạn hội thoại.

Công tắc đèn vang lên tiếng “lạch cạch” thanh thúy, căn phòng yên tĩnh chìm vào bóng tối.

Không biết có phải vì cuộc trò chuyện ngắn vừa rồi với Ngụy Khinh Ngữ đã giúp phân tán sự chú ý của cô hay không, nhưng lúc này Quý Tiêu cảm thấy nỗi đau u ám bám sâu trong lòng cô đã tan biến.

Chỉ chốc lát sau, trong căn phòng u tối lại hiện lên ánh sáng mờ mờ.


Quý Tiêu cũng nghe được rõ tiếng nhịp đập của trái tim mình.

Ngụy Khinh Ngữ: 【Ngủ ngon.】



Lễ tốt nghiệp diễn ra vào sáng thứ Bảy với tiết trời trong lành, hoa anh đào màu hồng nhạt nở đầy cả sân trường, như là lời chào đón, cũng giống như lời tạm biệt.

Quý Tiêu cố ý mặc một bộ váy liền thân màu đen, lớp vải de-nim thoạt nhìn trông có vẻ hơi dày dặn tôn lên nửa thân trên của cô, làm thu hút ánh nhìn vào phần thâmn dưới.

Một sợi dây thắt lưng được đeo quanh vòng eo mảnh khảnh, chiếc váy dài đến giữa đùi làm lộ ra đôi chân thon mảnh.

Nhưng Quý Tiêu cũng không muốn làm thỏa mãn những ánh nhìn thèm thuồng xung quanh, cô mang một đôi bốt đen để giấu đi đôi chân dài của mình.

Lúc này chỉ còn lại một khoảng trắng như tuyết dài cỡ một bàn tay giữa tà váy và cổ giày làm người mơ màng.

Lục Ninh nhìn Quý Tiêu đi về phía mình, ánh mắt sáng lên, sau đó vừa cười vừa ôm lấy cánh tay cô ra chiều trêu chọc: “Ôi wow, hôm nay cậu ăn vận đẹp như vậy có phải là vì đại thần Ngôn Túc không? Là ai đã nói rằng bản thân không có hứng thú quan tâm đến người đã viết mình thành vai nữ phụ ác độc thế hả?”

Quý Tiêu nghe Lục Ninh trêu chọc liền mím môi lại, chột dạ nói sang chuyện khác: “Cậu cũng không tệ, đây là phong cách gì?”

Lục Ninh nhìn đôi môi đỏ rực của bản thân trên màn hình di động, hất cầm lên nói: “Alpha đó.”

“Cậu không thấy bộ đồ này trông rất Alpha sao?”

Quý Tiêu nghe vậy thì lập tức làm ra vẻ ghét bỏ, “Tiểu Ninh, Alpha không giống thế này đâu. Khí chất đó là do hương tin tức tố tỏa ra chứ không cần đến sự hỗ trợ của quần áo.”

Lục Ninh nghe những lời này của Quý Tiêu, thì ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Tiêu Tiêu, sao cậu biết được? Có phải cậu lén đọc rất nhiều truyện ABO sau lưng tớ không?!”

Sau lời nhắc này của Lục Ninh, trong mắt Quý Tiêu cũng xẹt qua chút kinh ngạc.

Cô cũng không biết vì sao bỗng chốc bản thân lại hiểu biết về Alpha như vậy. Mới vừa rồi không hiểu sao cô lại nói ra những lời này một cách tự nhiên đến thế, quen thuộc như thể cô đã từng trải qua vậy.

Làn gió ấm áp thổi qua người Quý Tiêu và Lục Ninh, trong hơi mát còn mang theo chút hương bạc hà.

Quý Tiêu theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó nương theo mùi hương này mà nhìn đến, lại thấy được ở cách đó không xa, ngay dưới tán cây anh đào là Ngụy Khinh Ngữ đang đứng nghe điện thoại.

Nàng mặc một bộ váy trắng họa tiết hoa nhỏ đơn giản, từng cánh hoa anh đào trên đầu nàng rơi xuống, như đang tô điểm với đóa hoa trên váy nàng.

Mái tóc dài buông xõa trên vai khẽ lay động theo làn gió, đôi mắt tuy không còn kính áp tròng nhưng dường như vẫn còn chút thanh sắc, thanh lãnh lại thâm thúy.

Ngay giây phút đối diện với Quý Tiêu, tất cả đều trở nên dịu dàng.

“Quý Tiêu, thật khéo.” Ngụy Khinh Ngữ đi đến bên cạnh cô, nói khẽ.

“Thật trùng hợp.” Quý Tiêu cười đáp lại, trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng với lần trùng hợp ngẫu nhiên này.

Rồi sau đó cô buông lỏng cánh tay đang bị Lục Ninh ôm lấy, chủ động giới thiệu: “Đây là Lục Ninh, bạn của tôi.”

Tiếng nói vừa dứt, khí chất Alpha nhờ lớp trang điểm của Lục Ninh cũng biến mất không chút dấu vết, cả người chỉ còn lại vẻ kinh sợ, lại còn nói năng lộn xộn.


“Ngôn Túc đại thần, chị là fan của em, à không, em là fan của chị! Em rất thích cuốn 《Ngày Hè Rực Cháy》của chị!”

Ngụy Khinh Ngữ mỉm cười một cách máy móc với Lục Ninh, sau đó nắm lấy bàn tay mà ban nãy cô ấy vừa ôm cánh tay Quý Tiêu, động tác có chút mạnh hơn thường ngày: “Chào em.”

Lục Ninh vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui khi gặp được tác giả yêu thích của mình nên không nhận ra được chút địch ý mơ hồ của Ngụy Khinh Ngữ, cô ấy tiếp tục mê đắm: “Chị còn nhớ em không, em có đến buổi ký tặng sách của chị đó! Em còn lấy được chữ ký của chị nữa!”

Ngụy Khinh Ngữ vẫn mỉm cười khách sáo, âm thầm rút lại bàn tay đang bắt tay Lục Ninh.

Ngay tại lúc Lục Ninh còn muốn biểu đạt niềm yêu thích của cô với Ngụy Khinh Ngữ thì có một bóng dáng giận dữ đi đến.

Là hội trưởng lâm thời của tập san trường Phùng Viện, cô ta đang cuống cuồng bước đến, cũng không ngại còn có người khác ở đây mà nói lời chỉ trích Quý Tiêu: “Quý Tiêu, sao nhiếp ảnh gia cô phụ trách liên hệ còn chưa đến? Cũng không gọi điện thoại được, cô muốn gì đây?”

Quý Tiêu hơi giật mình, “Đàn chị Phùng, lúc đó chị chỉ phân cho tôi phụ trách việc thống kê thôi mà, có thêm việc liên hệ nhiếp ảnh gia cho tôi khi nào hả?”

Cô chỉ là cựu phó hội trưởng tập san trường, lúc đó đồng ý giúp Phùng Viện làm công tác thống kê trong lễ tốt nghiệp, vốn chưa từng nghe cô ta đề cập đến việc nhờ cô tìm nhiếp ảnh gia.

Phùng Viện nghe lời này của Quý Tiêu thì thoáng chút cười nhạo: “Trước đó cô không đọc bảng điều phối mới nhất mà Chu Tân đã gửi sao? Lúc đó cô đã nói là có thể làm trên nhóm công việc mà.”

Quý Tiêu nhìn Phùng Viện đưa đoạn tin nhắn cho cô xem, trong lòng lộp bộp một hồi.

Dưới tin nhắn mới nhất của Phùng Viện, quả thật là cô có trả lời là “Đã nhận”.

Quý Tiêu nhớ khi đó bản thân đang lâm vào tình trạng sa sút, mà ba ngày hai bữa Phùng Viện lại cập nhật bố trí lễ tốt nghiệp.

Lúc đó cô đã làm xong phần công việc của mình, cho rằng không còn việc gì nữa nên cũng không kiểm tra lại mà cứ nhắn vào “+1”.

Ai mà ngờ, nhất thời lơ là lại làm ra chuyện này.

Phùng Viện nhìn Quý Tiêu thừa nhận liền chỉ trích: “Cô nói giờ phải là sao đây? Tôi biết cô lên làm giáo viên trường trung học trực thuộc, không còn quan tâm đến chuyện trong trường nữa. Nhưng khi làm việc thì đừng nói như rồng leo, làm như mèo mửa, bằng không cũng không trụ lại được ở trường trung học trực thuộc được lâu đâu.”

Lục Ninh nghe những lời này của Phùng Viện lập tức nổi cơn thịnh nộ, Ngụy Khinh Ngữ lại đi trước cô một bước, hỏi ngược lại: “Vị bạn học này, qua cuộc nói chuyện của cô thì tôi có thể nghe ra được một chút, hiện tại cô đang là người phụ trách tập san của trường đúng không?”

Phùng Viện ngẩng đầu lên: “Đúng vậy.”

Vất vả lắm cô ta mới thừa dịp trong hội đang thiếu nhân lực ở nhiệm kỳ mới mà lên làm hội trưởng lâm thời, nhất định phải ra oai một chút.

Chỉ là vẻ mặt Ngụy Khinh Ngữ vẫn bình tĩnh như mọi khi, tiếp tục hỏi: “Vậy cô cảm thấy chuyện này là toàn bộ trách nhiệm của Quý Tiêu phải không?”

Phùng Viện gật đầu: “Không đúng sao?”

“À.”

Giữa tiếng ve gọi hè truyền đến tiếng cười khẽ, trong phút chốc Quý Tiêu cảm giác ngón tay cô thoáng phiếm lạnh.

Ánh nắng xuyên qua hàng cây anh đào, nhưng không xua được sự lạnh lẽo trong đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Khinh Ngữ.

Nàng nhìn người kiêu căng trước mặt, chậm rãi mở miệng: “Cô thân là người phụ trách, là người lên kế hoạch và bao quát tổng thể. Sao đến bây giờ cô mới phát hiện việc nhiếp ảnh gia không đến, đây đáng lẽ phải được xác nhận trong cuộc họp cuối cùng vào hôm qua rồi chứ nhỉ? Huống hồ, cô giao thêm việc cho người bên dưới, chẳng phải nên nhắc nhở lại một lần nữa sao?”

Hai vấn đề, đều đánh thẳng vào tử huyệt trong lý luận của Phùng Viện.

Mới vừa rồi Phùng Viện còn tràn đầy khí thế trong nháy mắt lại trở nên ấp úng, “Tôi… Tôi cũng có việc của mình, hôm qua vừa mới hoàn thành luận án do thầy hướng dẫn giao, vẫn luôn bề bộn nhiều việc…”

“Vậy Quý Tiêu không bận việc khác sao? Cô ấy đã tốt nghiệp, không phải về đây giúp cô, mà là giúp tập san của trường.” Ngụy Khinh Ngữ lạnh lùng đáp trả.

“Cô không chỉ không gánh trách nhiệm của một người hội trưởng, mà còn muốn đẩy hết trách nhiệm lên người một cán sự đã tốt nghiệp, mượn đó để rũ bỏ trách nhiệm. Cô không chỉ không chịu trách nhiệm, mà còn không có tinh thần đoàn đội, những việc này tôi có thể phản ánh lên nhà trường để xử lý.”

“Tin tôi đi, tôi có quyền làm việc này đấy.”

Thanh âm Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ nói ra lại đánh mạnh vào lòng ba người còn lại.

Dù nàng không nói rõ thân phận của mình, nhưng lại làm người ta cảm giác nàng nhất định có thể làm được.

Gió thổi hoa anh đào rơi xuống, một tầng ánh sáng kim sắc đáp lên người Ngụy Khinh Ngữ.


Quý Tiêu cứ mải nhìn sườn mặt Ngụy Khinh Ngữ như thế, hàng mi dày tạo nên khí thế bức người nhưng cũng không làm cô lui bước, mà ngược lại làm cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Dường như cô cũng đã từng được Ngụy Khinh Ngữ đứng ra bảo vệ, thiên vị cô không chút nguyên tắc nào như thế rồi.

Nhưng rõ ràng cô và Ngụy Khinh Ngữ còn chưa quen biết được một tháng.

Phùng Viện thấy đùn đẩy bất thành, thái độ cũng mềm xuống, quanh co mà nói với Ngụy Khinh Ngữ: “Phải, tôi thừa nhận tôi không làm tròn trách nhiệm, nhưng dù tôi thừa nhận cũng không giải quyết được gì, đúng chưa? Quý Tiêu cũng phải chịu một phần trách nhiệm.”

Tuy rằng Ngụy Khinh Ngữ đứng ra nói chuyện giúp mình, nhưng Quý Tiêu cũng biết đây là lỗi của bản thân.

Cô nhìn đồng hồ, đành nôn nóng nói với Lục Ninh: “Lục Ninh mình nhớ cậu có máy ảnh SLR* đúng không?”

(*Máy ảnh SLR là một trong những dòng máy ảnh phản xạ một ống kính và dùng gương lật để phản chiếu hình ảnh từ ống kính đi lên. Tên tiếng Anh của loại máy ảnh này là Single-lens reflex camera.)

Lục Ninh gật gật đầu, nhấc chân chuẩn bị chạy về lấy máy ảnh.

Ngụy Khinh Ngữ ngăn Lục Ninh lại, nói với Quý Tiêu: “Em đừng lo, chờ tôi một chút.”

Tiếng nói nhẹ nhàng, bình tĩnh không chút dập dờn.

Cánh hoa yếu ớt bị gió hất tung rồi rơi xuống, làm nổi bật bóng lưng gầy của người phụ nữ, trông thanh tao và mỹ lệ như cơn gió.

Ngụy Khinh Ngữ nói xong thì bước ra cách đó không xa để gọi điện cho một người mà Quý Tiêu cũng không biết là có hữu dụng hay không.

Tiếng ve ầm ĩ làm sự lo lắng của Quý Tiêu phai nhạt đi rất nhiều.

Rõ ràng Ngụy Khinh Ngữ không nói lời đảm bảo nào, nhưng không hiểu sao Quý Tiêu lại luôn cảm thấy an tâm.

Sau một lúc lâu, Ngụy Khinh Ngữ quay trở lại.

Vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh như mọi khi, lúc đi đến trước mặt Quý Tiêu thì khẽ gật đầu với cô: “Ra cổng trường đợi một chút, bạn của tôi là nhiếp ảnh gia của tạp chí She’s, vừa hay cô ấy đang rảnh.”

Lục Ninh nghe vậy thì trợn to hai mắt: “Là tạp chí dành cho phái nữ có lượng tiêu thụ lớn nhất toàn cầu đó sao?!”

Ngụy Khinh Ngữ chỉ nhàn nhạt gật đầu với cô ấy, lại dịu dàng thúc giục Quý Tiêu: “Mau đi đi, cô ấy sẽ sớm đến đó.”

Cuộc diễu hành kinh điển của vận động viên trên sân thể dục vang vọng cả bầu trời, nhưng trong mắt Quý Tiêu vẫn là hàng lông mày dịu dàng của Ngụy Khinh Ngữ, thời điểm tỉnh táo lại thì cô đã đi ra đến cổng trường.

Ngay khi ông chú taxi đang nhiệt tình chèo kéo Quý Tiêu thì tiếng pô xe thể thao gầm rú vang vọng khắp cả con đường lớn.

Một chiếc Bugatti màu bạc từ xa chạy đến dừng trước mặt Quý Tiêu đang bị ông chú quấy rầy.

Cửa xe hình cánh chim chậm rãi nâng lên dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, đôi giày Christian Louboutin đế đỏ giẫm lên nền xi-măng thô ráp.

Một người phụ nữ với mái tóc vàng nâu mang kính râm bước ra từ ghế lái, đôi khuyên bạc đung đưa trước mắt Quý Tiêu, hương hoa hồng quen thuộc theo gió nóng đập vào mặt cô.

Người phụ nữ lạnh lùng tháo kính râm xuống, không nhìn ai ngoài Quý Tiêu, vươn tay ra tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Kỳ Kỳ.”

–---------------

[Tác giả có lời muốn nói]

Kỳ Kỳ: Chế đã trở lại rồi nè mấy cưng!

Bồ câu: Tuy tôi chỉ là mẹ nuôi, nhưng tốt xấu gì cũng không phải mẹ ghẻ.

–---------------

Editor: Chang.

Beta: Hạ Yên.