Bên ngoài ánh mặt trời vẫn nóng rực chói chang như vậy, nhưng trong phòng lại tràn ngập khí lạnh rất quái dị.

Quý Tiêu đứng trước cửa, phân vân không biết có nên đi vào hay không.
“Tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ?”
Một âm thanh quen thuộc vang lên, phá đi sự do dự của Quý Tiêu, ánh mắt nghi hoặc của hầu gái B lại nhìn tới, y hệt như tối hôm qua.
Bà ấy chạy lên đây vì nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ trên lầu, lại nhìn thấy Quý Tiêu cũng có mặt ở đây, vẻ mặt lại càng khẩn trương.
“Dì hỏi mấy người kia xem.” Quý Tiêu hất cằm, ý bảo hầu gái B hỏi hầu gái A và C đang đứng bên trong.
Nói đến cũng thật buồn cười, bọn họ mới giây trước ở trong phòng còn vênh mặt bắt nạt Ngụy Khinh Ngữ, giây sau nhìn thấy Quý Tiêu bước tới đã đồng loạt im lặng, sợ hãi run rẩy giống con chim cút chưa mọc đủ lông cánh.
Hầu gái B liền hiểu ý của Quý Tiêu, nghiêm giọng chất vấn: “Đã xảy ra chuyện gì! Tại sao lại làm phiền đến tiểu thư!”
Hầu gái B trông có vẻ lớn tuổi, trang phục mặc trên người cũng khác so với những người còn lại, hẳn là làm ở vị trí quản gia.
Hai người hầu gái thấy bị hỏi đến liền vội vàng đùn đẩy cho nhau: “Dì Ngô, là Ngụy Khinh Ngữ! Không phải chúng tôi.”
“Đúng vậy, nàng không chịu uống thuốc bác sĩ Trần kê cho, lại còn hất đổ chén thuốc nữa!”
Hai người hầu gái ghen ghét chỉ về phía Ngụy Khinh Ngữ, mà Ngụy Khinh Ngữ lúc này đã chống tay đứng dậy.

Nàng ngồi lên ghế, sống lưng thẳng tắp, cho dù bị người khác nói xấu thì biểu tình trên mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ như trước, nhìn qua cũng không có vẻ gì là muốn đôi co giải thích.
Ngụy Khinh Ngữ đã quen với việc này, dù sao Quý Tiêu trước nay đều không tin lời nàng nói, thậm chí còn có thể lấy đó làm lí do để đánh đập hành hạ nàng.
Nàng hà cớ gì phải tốn nhiều lời, không chừng lại khiến bản thân cảm thấy xấu hổ.
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng cười khẽ.
Quý Tiêu dựa vào cửa phòng, đưa mắt nhìn hai ả hầu gái ngu ngốc đang bày trò ném đá giấu tay hòng đổ hết tội lỗi lên đầu Ngụy Khinh Ngữ.
Trong lòng cô tràn đầy căm phẫn, nếu như Quý Tiêu không biết Ngụy Khinh Ngữ ở Quý gia như đi trên lớp băng mỏng, nhất định sẽ không làm mấy loại chuyện ngu ngốc này thì hẳn là cô đã tin những lời trách cứ kia rồi.
Dì Ngô vốn muốn lên tiếng, nhưng khi nghe thấy cô cười lại ngậm chặt miệng lại, biết điều lui về đứng cạnh Quý Tiêu, im lặng không nói gì.
Quý Tiêu: “Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Lời nói mang theo sự cứng rắn lại có chút trầm thấp, khiến cho hai người hầu gái hoảng loạn cúi đầu chột dạ.
“Học đòi cái thói đổi trắng thay đen mà cũng không biết nói sao nghe cho hay à? Dì Ngô, đuổi hết mấy người này đi, đừng để bọn họ lảng vảng trước mặt tôi cả ngày như thế, nhìn ngứa mắt lắm.”
Quý Tiêu làm theo giọng điệu của nguyên chủ, thẳng thừng đuổi việc mấy người kia.


Hiện tại cô không muốn giữ lại những người hầu không biết bổn phận này.

Cả ngày không lo làm việc, chỉ lo làm loạn.
“Tiểu thư, chuyện này…” dì Ngô ngập ngừng.
Hai người kia tuy rằng ngu ngốc, nhưng ngày thường rất được lòng Quý Tiêu, tại sao tự nhiên lại trở thành mối phiền phức rồi?
Quý Tiêu nghiêng đầu nhìn dì Ngô, đe dọa nói: “Sao nào? Dì cũng muốn bị đuổi à?”
“Tôi không có ý đó.”
Dì Ngô vội vàng phủ nhận, sau đó kéo hai người hầu gái chưa kịp có cơ hội xin tha tội kia rời đi.
Tiểu thư từ trước đến nay đều rất khó đoán ý, mặc dù không biết tối hôm qua khi cô ở cùng với Ngụy Khinh Ngữ trong căn phòng tối kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng có vẻ là từ nay về sau không thể xem thường Ngụy Khinh Ngữ nữa.
Quý Tiêu: “Chờ đã.”
Dì Ngô nghe tiếng liền dừng chân.
Quý Tiêu chỉ vào mớ hỗn độn trên mặt đất: “Gọi người dọn dẹp sạch sẽ rồi nấu thêm một chén thuốc khác mang qua đây.”
Dì Ngô: “Vâng.”
Thật ra Quý Tiêu tính tự thu dọn mấy mảnh vỡ, nhưng làm gì có chuyện Quý đại tiểu thư như cô lại có thể dọn phòng cho Ngụy Khinh Ngữ được chứ, thế không giống với tính cách của người kia chút nào.
Quý Tiêu ngồi bắt chéo chân, vừa cắn chỗ hạt dưa do người hầu mang đến vừa quan sát bọn họ dọn dẹp phòng Ngụy Khinh Ngữ như một vị giám thị.
Mặt trời từ từ lên cao, mặc dù chưa đến thiên đỉnh nhưng đã khiến người ta chói đến không mở nổi mắt.

Tuy rằng lần này không phải một mình ở chung trong phòng với Ngụy Khinh Ngữ, mà còn có cả người hầu đang quét dọn trong yên lặng nhưng trong lòng Quý Tiêu vẫn có chút sợ hãi.
Ngụy Khinh Ngữ vẫn ngồi thẳng lưng như cũ, trong tay cầm một quyển sách dày nặng, tóc dài đen nhánh rủ xuống sườn mặt, tái nhợt ảm đạm.

Từ người nàng toát ra một loại nguy hiểm khó tả, nhưng đồng thời cũng mang theo vẻ yếu ớt của một người đang bị bệnh.
Quý Tiêu trộm nhìn nàng, động tác cắn hạt dưa cũng chậm lại.
Bất chợt đôi mắt xanh đậm như đại dương của Ngụy Khinh Ngữ nâng lên, vừa hay chạm phải ánh mắt đang liếc trộm của Quý Tiêu.
Cặp mắt kia ánh lên sự cảnh giác, sự căm ghét, lại càng hiện rõ sự thù hận của nàng đối với Quý Tiêu.

Máy điều hòa ở giữa phòng vẫn âm thầm chạy, rõ ràng là gió lạnh không thổi đến nơi cô đang ngồi, nhưng trong lồng ngực Quý Tiêu lại cảm thấy đau xót.
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, nghĩ thầm nếu không phải đang ngồi ở nhà họ Quý thì Ngụy Khinh Ngữ e là trong chớp mắt có thể sẽ cầm kéo lao tới, không chút lưu tình đâm chết mình.
Người hầu đã nhanh nhẹn dọn dẹp xong phòng của Ngụy Khinh Ngữ, cũng mang cái thảm bị dính nước thuốc đi, sau đó thay bằng một tấm thảm nhung thuần trắng.
Ngụy Khinh Ngữ không mang dép, nàng để chân trần nhẹ bước trên thảm, bàn chân được phủ trong sự mềm mại của lớp thảm nhung, trắng như bông tuyết.
Trong lòng Quý Tiêu vẫn còn sợ hãi, lần này liếc nhìn Nguỵ Khinh Ngữ cũng chỉ dám nhìn hai cái, sau đó vội vã thu ngay ánh mắt về, cúi đầu tiếp tục cắn hạt dưa.
Không còn tiếng người hầu làm việc, căn phòng lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngụy Khinh Ngữ cầm trong tay quyển sách “Những người khốn khổ” nhưng lại không tập trung đọc nổi, nàng bị cái cô Alpha ngồi trong phòng kia phân tán sự chú ý.
Quý Tiêu này không biết hôm nay có bị chập dây thần kinh nào không mà lại đuổi việc hai người hầu đắc lực nhất của mình, thậm chí còn ngồi lì trong phòng nàng rất lâu rồi cũng không chịu rời đi.
Cô ta định làm gì mình?
Chẳng lẽ thật sự muốn xem mình uống thuốc hay sao?
Ngụy Khinh Ngữ nhíu mày, càng thêm hoài nghi rằng chén thuốc kia chắc chắn có vấn đề.
Trang sách trong tay bị nàng nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm lại, mũi chân nàng chạm vào tấm thảm mềm mại, thầm nghĩ lát nữa có lẽ sẽ lại phải thay cái khác rồi.
“Tiểu thư.”
Dì Ngô rất nhanh liền mang lên một chén thuốc có độ ấm vừa phải, thận trọng bưng tới trước mặt Ngụy Khinh Ngữ.
“Ngụy tiểu thư, thuốc vẫn còn ấm, cô mau uống đi.

Nếu không lát nữa thuốc nguội sẽ mất đi tác dụng tốt.”
Ngụy Khinh Ngữ nhẹ liếc mắt, giọng nói bình đạm: “Để đó đi, lát nữa tôi sẽ uống.”
Quý Tiêu lập tức dừng động tác cắn hạt dưa, nhạy bén nhận ra được ý đồ của Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng cảnh giác tất cả những món đồ mà cô đưa cho nàng, nếu không có sự quan sát của hai người hầu gái kia, nàng dù có để chén thuốc đến nguội lạnh cũng sẽ không uống.
Chỉ là, thuốc này thực sự là để cho nàng phục hồi cơ thể.
Nếu hiện tại không làm rõ với nàng, Ngụy Khinh Ngữ lại ghi thêm một dòng thù hận với cô thì biết làm thế nào đây?
Quý Tiêu cảm thấy thật sự quá khó khăn đối với bản thân.
Cô vẫy tay với dì Ngô, nói: “Thôi, dì xuống dưới đi.”
Dì Ngô gật đầu, đặt chén thuốc bên cạnh chỗ Ngụy Khinh Ngữ đang đọc sách, sau đó rời đi.

“Uống đi.”
Quý Tiêu đẩy đẩy chén thuốc, dựa theo cách nói của nguyên chủ bá đạo ra lệnh.
Quả nhiên, Ngụy Khinh Ngữ sẽ làm ngơ.
Nàng vẫn luôn cúi đầu, chuyên tâm nhìn quyển sách trong tay, thanh âm hờ hững: “Đợi lát nữa tôi sẽ uống.”
“Thế nào, cô nghĩ rằng tôi sai người bỏ độc vào trong sao?”
Quý Tiêu dùng chiêu khích tướng: “Tôi hèn hạ đến vậy à?”
Ngụy Khinh Ngữ dừng hành động lật giở trang sách một chút, giương ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Quý Tiêu.
Nàng đã muốn bất chấp tất cả, thì sao lại không dám phản kháng vào lúc này chứ.

Đôi mắt xanh như hồ nước tĩnh lặng không một chút gợn sóng.
Quý Tiêu nhìn sâu vào mắt nàng, đọc được ra hai chữ — đúng vậy.
Nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ tiếp tục lạnh lùng cúi thấp đầu, Quý Tiêu có cảm giác mức độ thù hận của nàng đối với mình lại tăng lên rồi.
Trong một thoáng, suy nghĩ tồi tệ hiện lên, Quý Tiêu nhìn chén thuốc trước mặt, nếu là nguyên chủ thì có lẽ đã bóp miệng nàng đổ vào, bắt nàng uống cho bằng hết.
Nhưng mà hiện tại cô nào dám làm như vậy, không muốn sống nữa à?!
Quý Tiêu ngẫm nghĩ một hồi rồi nhẹ liếm môi.
Ngày hôm qua Trần Thỉ có nói rằng thuốc này Alpha như cô cũng có thể uống, vì nó có công dụng bồi dưỡng thân thể sau khi qua kì phát nhiệt.
Vì thế Quý Tiêu hạ quyết tâm, ở trước mặt Ngụy Khinh Ngữ bưng chén thuốc đưa lên miệng uống một ngụm, coi như là tẩm bổ cho mình một chút cũng được.
Chén thuốc màu nâu sẫm mới vừa tới gần, Quý Tiêu đã cau mày lại, cái vị chua đắng chạm vào đầu lưỡi cô rồi lan ra cả khoang miệng, mang theo chút cảm giác ngứa ngáy nơi yết hầu rồi mạnh mẽ sôi sục trong dạ dày.
Đắng!
Thật sự quá đắng!
Quý Tiêu bị đắng đến mặt nhăn nhúm lại, nhưng ý thức được Ngụy Khinh Ngữ đang nhìn mình nên giây tiếp theo cô phải cực lực khống chế biểu cảm của bản thân.
Cô đẩy chén thuốc qua trước mặt Ngụy Khinh Ngữ, mạnh mẽ gồng mình làm ra bộ dạng kiêu căng ngạo mạn, nói: “Tôi đã bảo là không có độc!”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn chén thuốc vẫn còn đang gợn sóng, thoáng giật mình.
Quý Tiêu đang định làm gì?
Tự mình thử thuốc, chỉ vì chứng minh chén thuốc không có vấn đề?
“Cầm lấy! Nhìn cô là biết không có gan như tiểu thư đây rồi.”
Quý Tiêu nói xong, theo bản năng lại lấy ra một viên kẹo mà ban nãy cô tiện tay cất ở trong túi, quăng tới trước mặt Ngụy Khinh Ngữ.

Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng của nàng trước khi biểu tình trên mặt lại mất khống chế thêm lần nữa.

Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu, Ngụy Khinh Ngữ nhìn bóng dáng Quý Tiêu rời đi, đáy mắt xẹt qua một tia mỉa mai.
Người này lại muốn giở trò gì đây?
Làn khói mờ từ chén thuốc chậm rãi bay lên, nhưng chỉ trong giây lát đã bị gió trong máy lạnh thổi đi mất.
Ngụy Khinh Ngữ đứng dậy cầm lấy chén thuốc mà Quý Tiêu đã chứng minh là không có vấn đề, không chút nghĩ ngợi đổ thẳng vào chậu cây bên cạnh.
Dù cho chén thuốc này không có vấn đề thì nàng cũng không thể buông lỏng cảnh giác với Quý Tiêu.
Tia sáng ánh lên từ cái chén rỗng dừng lại trên viên kẹo có giấy gói màu hồng nhạt, sau đó chiếu đến đôi mắt hờ hững của Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ đứng trước bàn nhỏ, muốn ném luôn viên kẹo vào thùng rác, nhưng không hiểu thế nào lại cầm viên kẹo ở trong tay.
Mùi rượu đào nhàn nhạt từ khe hở của giấy gói kẹo truyền ra, giọng nói có chút non nớt của một đứa bé gái vang lên bên tai nàng.
“Nè, cho cậu viên kẹo đó, ba tớ nói ăn kẹo sẽ hết đau!”
*
Cứ như vậy, ngày khai giảng đã đến, lúc Quý Tiêu đứng ở trước gương sửa sang lại đồng phục, trong lòng không khỏi cảm khái.
Lần trước cô bước vào cổng trường cao trung với tư cách là giáo viên thực tập môn Toán, thế mà hiện tại lại trở thành một học sinh lớp 11.

Một lần nữa trải qua cảm giác thanh xuân, ngẫm lại còn có chút mong chờ.
Dùng xong bữa sáng, Quý Tiêu xách cặp lên xe.
Ngoài cửa sổ xe, Ngụy Khinh Ngữ cũng đeo một cái ba lô trắng vải bạt, thân hình nhỏ bé lướt qua chiếc xe mà cô đang ngồi, đi về phía con đường trước biệt thự.

Dưới bóng cây, chiếc váy màu xanh đậm khẽ lay động, tà váy cao qua gối vừa hay để lộ ra đôi chân mảnh khảnh của nàng.
Làn da của Nguỵ Khinh Ngữ ở dưới ánh nắng ban mai trắng như sắp phát ra ánh sáng, dưới đầu gối có vài vết thương chưa khép miệng như ẩn như hiện sau làn váy dài.

Nàng nghe thấy tiếng xe chạy phía sau lưng, vài giây sau xe của Quý Tiêu không ngoài dự đoán đã chạy lướt qua.
Ánh nắng xuyên qua từng tầng lá cây rồi dừng lại trên mặt Ngụy Khinh Ngữ, tô điểm thêm sự hờ hững trong đôi mắt xanh biếc của nàng.
Nàng dường như đã sắp quên, chính mình cũng từng ngồi trên loại xe này để đi đến trường.
Bất chợt chiếc xe dừng lại, Quý Tiêu hạ cửa kính xuống, thong dong hất cằm nhìn nàng.
“Lên xe.”
——————
Edit: Mưng.
Beta: Hạ Yên..