Trong tiếng tích tắc quay vòng của bánh răng đồng hồ đảo ngược, thời gian lùi về lúc giữa trưa.
Sau khi kết thúc buổi học, Ngụy Khinh Ngữ tiễn Phùng Duyệt về, ngay sau đó Trần Lâm Ký liền đẩy cửa vào, trong tay còn mang theo một cái hộp tinh xảo trông có vẻ nặng nề.
Ông ta nhìn Ngụy Khinh Ngữ chuẩn bị rời đi, đặt chiếc hộp lên mặt bàn đã được thu dọn sạch sẽ, vừa mở ra vừa nói: “Thử xem có hợp không.”
Ngay khi Trần Lâm Ký vừa dứt lời, ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng trùng hợp chiếu vào bên trong chiếc hộp vừa mới được mở ra.
Một bộ váy trắng lóe lên ngân sắc đập vào mắt Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng chạm nhẹ vào lớp vải mềm mại, hỏi: “Đây là…”
“Thợ trang điểm đang chờ dưới lầu, lát nữa chú đưa con đi tham gia một buổi yến tiệc.” Trần Lâm Ký giải thích.
Ngụy Khinh Ngữ như ý thức được điều gì, vâng lời gật đầu: “Dạ.”
Ánh sáng nhu hòa tỏa ra trong căn phòng sạch sẽ, dưới ánh mặt trời những viên kim cương nhỏ vụn được đính trên bộ váy tỏa sáng lấp lánh như vô số vì sao đang rung chuyển.
Cách đây không lâu Trần Lâm Ký đã cho thư ký hỏi thăm số đo của Ngụy Khinh Ngữ, bộ lễ phục tinh xảo mặc trên người nàng đều vừa vặn một cách hoàn hảo.
Còn chưa đến ba tháng nữa thì Ngụy Khinh Ngữ sẽ tròn mười tám tuổi, dưới làn da trắng mịn như tuyết đó là một Omega đã dần mang vóc dáng trưởng thành thành thục.
Tuy giống như một trái táo ngọt vẫn chưa chín mùi, nhưng cảm giác ngây ngô và trưởng thành cùng nhau tồn tại trên người nàng, vừa thanh nhã lại vô cùng nữ tính.
“Không tệ nha.” Trần Lâm Ký gật đầu tán thành với bộ lễ phục này của Ngụy Khinh Ngữ, “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thì khẽ gật đầu, đi theo Trần Lâm Ký lên xe.
Cảnh sắc ngày đông thật sự làm người ta cảm thấy buồn chán, Ngụy Khinh Ngữ nhìn lớp tuyết đọng còn chưa tan ngoài cửa sổ, khẽ hỏi: “Chú Trần, khi nào chúng ta sẽ bắt đầu giai đoạn hai của kế hoạch?”
Trần Lâm Ký gật đầu: “Nhà họ Tấn cũng đến yến hội lần này, biểu hiện cho tốt.”
Ngụy Khinh Ngữ vẫn như trước nghe lời mà gật gật đầu, gương mặt phản chiếu trên cửa sổ xe của nàng hơi trầm xuống vài phần.
Nàng biết đây là ý tốt của Trần Lâm Ký, theo như lời ông ấy nói thì việc kết giao cùng Tấn Nam Phong so với Quý Tiêu quả thực tốt hơn rất nhiều.
Nhưng không thích chính là không thích, dù cho gần nửa học kỳ nàng và Tấn Nam Phong có học cùng một lớp, có tiếp xúc nhiều thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như là bạn thân.
Nhưng có vài người đã sớm quen với cô độc, chỉ muốn được ở bên người mình yêu.

Mùa đông trời tối nhanh hơn bao giờ hết, mặt trời ngả về hướng Tây, chưa đến năm giờ mà chân trời chỉ còn lại vài tia sáng vàng.
Xe vững vàng dừng lại trước cửa khách sạn, Trần Lâm Ký dẫn theo Ngụy Khinh Ngữ tiến vào hội trường, bữa tiệc tối nay chỉ mới vừa bắt đầu.
Tấn Trường Tùng nhìn thấy Trần Lâm Ký đi đến liền cầm ly rượu tiến lại hàn huyên: “Lâm Ký.”
Trần Lâm Ký cũng vội cầm ly rượu lên, đáp lễ: “Anh Trường Tùng.”
Tiệc rượu linh đình, tiếng ly thuỷ tinh chạm vào nhau vang lên những thanh âm thanh thuý.
Ngụy Khinh Ngữ ở một bên nghe bọn họ xưng hô với nhau cũng có thể thấy được quan hệ thân thiết giữa hai người.
Một lượt rượu vừa hết, Tấn Trường Tùng chú ý đến Ngụy Khinh Ngữ đứng bên cạnh Trần Lâm Ký, cười nói: “Khinh Ngữ, lâu rồi không gặp.

Ta cảm thấy so với một năm trước thì con đã xinh đẹp hơn rất nhiều rồi.”
Ngụy Khinh Ngữ cười nhẹ: “Chú quá khen rồi ạ.”
“Trần Lâm Ký, cậu không biết đâu, đầu năm nay tôi có gặp Khinh Ngữ trong một bữa tiệc.

Lúc đó tôi đã thấy tương lai của cô bé này sẽ rất đáng để mong chờ đấy.”
Tấn Trường Tùng đã từng chứng kiến cách xã giao nói chuyện của Ngụy Khinh Ngữ, mỗi lời ông nói đều tỏ vẻ rất tán thưởng nàng.
Tuy rằng lời này là nói cho Trần Lâm Ký nghe, nhưng vài vị lãnh đạo của những công ty đang đứng gần đó cũng đều nghe được.

Tất cả đều không hẹn mà chú ý đến Ngụy Khinh Ngữ, thái độ của họ đối với vị tiểu thư của nhà họ Ngụy chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa này cũng trở nên coi trọng hơn vài phần.
“Ba.”
Ngay thời điểm mọi người đang khen ngợi nhau, Tấn Nam Phong không rõ vì sao lại đến trễ đang đi từ xa đến.
Trần Lâm Ký nhìn vẻ tươi cười trên mặt Tấn Nam Phong, nói: “Nam Phong cũng đến rồi.”
“Chú Trần.” Tấn Nam Phong thoáng cúi đầu, tầm mắt không khỏi nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ đứng bên cạnh Trần Lâm Ký.

Vốn cũng không có gì, lại bị Trần Lâm Ký bắt gặp.
Ông nhìn Tấn Nam Phong bằng ánh mắt như thể đang có ý đồ khác, vì vậy liền bước lên trước một bước đi đến cạnh Tấn Trường Tùng, nói: “Lão Ngô đã đến rồi, chúng ta có phải nên đến chào hỏi một tiếng không?”
“Ừm, phải đi chứ.” Tấn Trường Tùng gật đầu, nói với Tấn Nam Phong đang đứng cạnh, “Đi thôi.”
Trần Lâm Ký ngăn lại, nói: “Cứ để cho mấy đứa trẻ ở lại đây trò chuyện với nhau đi, chúng ta đến chào hỏi lão Ngô là được rồi.”
Tấn Trường Tùng nhìn Tấn Nam Phong và Ngụy Khinh Ngữ đang đứng trước mặt, dáng vẻ như đang nghĩ điều gì, nhưng cũng chỉ vài giây sau đã gật đầu đồng ý: “Chúng ta đi tìm lão Ngô trước, Nam Phong con ở cạnh Khinh Ngữ, đừng đi lung tung.”
“Dạ.” Tấn Nam Phong gật gật đầu.
Chỉ là lời vừa dứt, giữa hai người cũng không còn vẻ thân thiết như người lớn đang mong chờ, ngược lại càng thêm yên lặng hơn.
Mặc dù trong mắt những người khác thì bọn họ một người là Alpha cấp S, một người là Omega cấp S, hai kiểu người này vốn rất dễ nảy sinh hảo cảm với nhau.

Nhưng bọn họ lại như hai người dưng khác lạ đối nghịch lẫn nhau, nguyên nhân là bởi vì cả hai đều không có hứng thú với đối phương.
Qua một lúc, Tấn Nam Phong cảm thấy cứ mãi đứng đây cũng không được, nên nói với Ngụy Khinh Ngữ: “Qua bên kia ngồi đi.”
“Được.” Ngụy Khinh Ngữ hơi gật đầu.
Không ngờ, giữa mái tóc đen của nàng lại lóe lên một tia sáng mờ ảo lọt vào mắt Tấn Nam Phong.
Tấn Nam Phong hơi hạ tầm mắt nhìn vào Ngụy Khinh Ngữ, lại thấy một viên kim cương nhỏ khó nhận ra giữa mái tóc đen dày của nàng.
Cậu nhẹ nhàng chỉ vào tóc của mình, nhắc nhở: “Chỗ này của cậu có một viên kim cương nhỏ, hẳn là từ lễ phục của cậu rơi ra.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thì dừng bước chân, đưa tay lên theo hướng Tấn Nam Phong chỉ lấy viên kim cương kia xuống.
Cũng không ngờ sờ tìm vài lần cũng không tìm được viên kim cương kia.
Tấn Nam Phong đứng một bên nhìn, vì có ý tốt nên không nghĩ ngợi gì nhiều liền rút bàn tay đang đút trong túi đưa lên giúp nàng.
Dường như Ngụy Khinh Ngữ đã đoán được Tấn Nam Phong muốn làm gì, nàng không thích có tiếp xúc tay chân với người khác nên thoáng lui về sau tỏ ý từ chối, nhưng lúc này tay của Tấn Nam Phong cũng đã đưa qua.
“Thình thịch.”

Một âm thanh kịch liệt truyền đến từ trong lòng Ngụy Khinh Ngữ.
Không phải là động tâm, mà là tiếng tim đập nhanh.
Ngụy Khinh Ngữ không kịp tránh né bàn tay đang đưa lên của Tấn Nam Phong, nàng theo bản năng quay đầu qua một bên, vừa đúng lúc chạm mắt với Quý Tiêu đang đứng trong biển người.

Ánh sáng từ những chùm đèn và bóng người trộn lẫn giữa tầm mắt của hai người, Quý Tiêu mặc một bộ váy đen dài hở eo đơn giản đứng lặng lẽ giữa dòng người.
Trong đôi mắt màu vàng cam đó là biểu tình phức tạp, Ngụy Khinh Ngữ thấy được rất nhiều sự mất mát trong đó.
Quý Tiêu cũng không thể ngờ rằng, vào khoảnh khắc đầu tiên cô nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ trong hôm nay lại chính là lúc Tấn Nam Phong đưa tay lướt trên tóc nàng.
Ánh đèn lộng lẫy chiếu trên đỉnh đầu hai người, vẻ đẹp của họ không thể dùng những từ ngữ ở thế gian này để hình dung được, điều này khiến đôi mắt cảm thấy Quý Tiêu vô cùng đau đớn.
Mà đúng lúc này, Quý Thanh Vân đứng bên cạnh Quý Tiêu cũng không tránh được mà nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ.
Những cảm xúc trong mắt ông ta dễ đoán hơn rất nhiều –– Tất cả đều là kinh ngạc.
“Quý tổng.”
Lúc này, Trần Lâm Ký cầm ly rượu bước đến cùng với vài lão tổng, trực tiếp cắt ngang mạch suy nghĩ của Quý Thanh Vân.
Trần Lâm Ký nhìn theo tầm mắt Quý Thanh Vân, thấy ông ta đang nhìn Ngụy Khinh Ngữ ở cách đó không xa liền cười cười giải thích: “Quý tổng, vừa lúc hôm nay tôi gặp được Khinh Ngữ, nghe nói cậu không muốn dẫn nàng đến, lại nghĩ lão Ngô và ba nàng khi còn sống có quan hệ khá tốt nên tôi tự ý đưa nàng đến đây.

Quý tổng sẽ không trách chứ?”
“Sao có thể.” Quý Thanh Vân nhìn lão Ngô đứng bên cạnh, nặn ra chút ý cười như tạ lỗi, “Tôi chỉ sợ sẽ làm Khinh Ngữ nhớ đến những chuyện quá khứ nên mới không dẫn con bé đến, vẫn là Trần tổng suy nghĩ chu toàn hơn.”
Dứt lời, Quý Thanh Vân lại cùng chạm ly với Trần Lâm Ký.
Đây là lần đầu tiên Quý Tiêu nhìn thấy một Quý Thanh Vân khôn khéo giỏi đưa đẩy lại chấp nhận cam chịu như vậy.
Cô nhìn ba nhân vật chủ chốt xung quanh, lão Ngô, Tấn Trường Tùng và Trần Lâm Ký, sau đó hiểu ra được rằng Quý Thanh Vân đang bị nhóm người Trần Lâm Ký đưa vào bẫy.
Trần Lâm Ký lợi dụng tiệc tối của lão Ngô để làm ra một vở kịch, trong cốt truyện thì đây là hồi súng khai hỏa cho việc Ngụy Khinh Ngữ quay trở về giới thượng lưu.
Ngoài mặt thì ông lấy thêm nhiều hảo cảm ở chỗ lão Ngô, bên trong thì âm thầm để Quý Thanh Vân chịu xấu hổ, mà huống chi thông qua buổi tiệc này, ông còn có thể xúc tiến cho mối quan hệ của Tấn Nam Phong và Ngụy Khinh Ngữ.
Nhất cử tam tiện, thật sự là một lão hồ ly mà.
Quý Tiêu cảm nhận được cái gọi là dùng lời nói gây nên chiến tranh.
Người đa mưu túc trí khi đứng cùng nhau, dù không nhìn thấy đao kiếm nhưng vẫn có thể khơi lên một trận gió tanh mưa máu.

Không biết là vì trận chiến vô hình này, hay là vì cảnh tượng vừa rồi Ngụy Khinh Ngữ và Tấn Nam Phong ở cùng nhau, đột nhiên Quý Tiêu có cảm giác muốn chạy trốn khỏi hội trường yến tiệc này.
Đêm đông giá rét thấu xương, trên màn trời tối đen chỉ có lẻ loi vài ngôi sao.
Quý Tiêu thừa dịp chung quanh không ai chú ý liền khoác áo lông chồn lên một mình chuồn khỏi hội sảnh.
Đài phun nước ở sân sau tiếp tục duy trì nhiệt độ nước trên 0 độ, lặng lẽ và tao nhã mà phun trào.
Quý Tiêu nhìn bức tượng thiên sứ đứng sừng sững trên đài phun nước, sau đó nhẹ nhàng chống tay ngồi xuống bên rìa đài phun.
Tóc mai chạm lên vành tai, Quý Tiêu ngửa đầu nhìn lên bầu trời, hình ảnh Ngụy Khinh Ngữ và Tấn Nam Phong lại hiện lên trước mặt.
Vì sao lấp lánh, giống như thứ vừa rồi chiếu sáng sự thân mật của bọn họ không phải là ánh đèn xa hoa, mà là hoa anh đào nở rộ trong tháng Ba.
Kỳ thực Quý Tiêu cảm thấy bản thân hẳn nên vui mừng, nhưng cô đã cố gắng thật lâu mà vẫn không thể vui vẻ được.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đứng cùng nam sinh khác, trong lòng đau đớn như bị xé ra thành từng mảnh, dù cho cô đã biết ở thế giới ban đầu nàng và Tấn Nam Phong cuối cùng vẫn sẽ đến với nhau.
Những mảnh vụn vỡ không ngừng rơi ra từ hố đen trong tim cô, sự trống rỗng không ngừng khuếch đại đang cắn nuốt cô từng chút một.
Quý Tiêu biết người có thể lấp đầy sự trống rỗng trong lòng cô là người cô không thể nào có được.
Nhưng rõ ràng người chủ động từ bỏ là cô, chính cô là người muốn trả lại hết mọi thứ về quỹ đạo ban đầu.
Vậy thì lấy lý do gì mà oán trách người khác chứ?
Nên rời xa khỏi nơi này sao?
Quý Tiêu cứ mãi nghĩ, giơ tay lên che khuất hình ảnh Ngụy Khinh Ngữ trên bầu trời.
Nhưng khi cô đưa tay xuống lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc giữa các kẽ ngón tay.
Tấn Nam Phong đút tay trong túi quần đi từ cánh cửa lớn trước đại sảnh ra: “Cậu ở ngoài này sao?”
Quý Tiêu từ trên đài phun cao nhìn xuống Tấn Nam Phong, lạnh lùng ‘Hừ’ một tiếng, “Không được sao?”
“Được chứ.” Tấn Nam Phong gật đầu.
Nói xong, cậu ta bước sang trái một bước, để lộ ra ánh sáng từ cánh cửa lớn phía sau.
“Nhưng cậu ấy đang tìm cậu.”
Lời vừa dứt, trong khuôn viên mờ tối có một đóa đồ mi trắng nở rộ hiện ra trong tầm mắt Quý Tiêu.
Ngụy Khinh Ngữ từ trong cánh cửa lớn đầy ánh sáng kéo váy cẩn thận bước ra..