Mấy hôm liền đi công tác nên Lục Kiên không đến gặp Lâm Bối Y, hôm nay vừa về thì đã đến bệnh viện.

"Bác sĩ Lâm ra sân bay rồi, vừa mới đi khỏi là anh tới đó."

"Cô ấy đi làm gì?"

"Đương nhiên là vì công việc."

Lục Kiên chạy ra sân bay với hy vọng gặp được cô chỉ để thỏa nỗi lòng nhớ nhung. Thấp thoáng thấy bóng lưng quen thuộc đang chuẩn bị vào trong không chút chần chừ, Lục Kiên khẩn trương chạy nhanh đến, hô to ba chữ: "Lâm Bối Y."

Lâm Bối Y quay lưng lại, không thấy người nào mình quen biết, chẳng lẽ lại nghe nhầm, cô liền quay vô, Lục Kiên hì hục chạy đến, đập nhẹ vào vai cô.

Cô nhíu mày, quay qua trái, "Là anh? Ngay cả chuyện tôi đang ở đây anh cũng biết, tính ám tôi đến bao giờ?"

Lời tuy không lọt tai nhưng Lục Kiên vẫn mặt dày mà vui vẻ, hai mắt híp lại như hai sợi chỉ, không biết ngượng mà trả lời.

"Ám cả đời, được chứ?"

Lâm Bối Y khựng người lại trong giây lát, sau đó vô tình thốt lên: "Năm năm anh sống thật uổng phí, tôi đã..." lời còn chưa thốt ra đã bị nuốt vô trở lại.

Hắn vẫn còn đang đợi câu nói nguyên văn của đối phương nhưng xem ra đã không thể đợi, lên tiếng.

"Sao hả? Có gì mà không nói tiếp cho hết câu? Tôi sống uổng phí chỗ nào, em đã ra làm sao, nói để tôi còn biết mình sống có thực là uổng phí hay không?"


Lâm Bối Y đuối lý không thể cãi, Lục Kiên ôn nhu nói tiếp: "Lần này em đi bao lâu?"

"Mười ngày."

Lục Kiên thoáng buồn, dù chưa nối lại quan hệ xưa nhưng đã quen gặp gỡ nhau, vừa mới không gặp bây giờ lại tiếp tục chịu đựng nhớ nhung mười ngày. Hắn vô liêm sỉ mà nảy ra một ý.

"Dù gì cũng từng là vợ chồng chung chăn chung gối trên một giường, trước khi đi, cho tôi ôm em một cái đi."

Quả là muốn ăn đòn!

Lâm Bối Y không nỗi giận, ngược lại là có thái độ ngoài sức tưởng tượng của Lục Kiên. Cô cười cười nhìn đối phương trông rất gian, gật đầu đồng ý, dang hai tay ra, nhìn cảnh tượng hiện tại, trong lòng Lục Kiên thì Lâm Bối Y của lúc này thật tuyệt mỹ và dịu dàng.

Không thể để lỡ cơ hội, cảm giác xốn xang lâng lâng hạnh phúc tràn ngập các tế bào trong cơ thể, hắn tiến tới gần hơn, dang rộng hai tay để ôm lấy người mình yêu thương.

BỘP!!!

Lâm Bối Y đấm một cước với lực sát thương chí mạng vào bụng hắn, còn ghé sát vào tai đối phương, vỗ vỗ vai, nói: "Muốn ôm hả, đừng có mơ!"

Chết tiệc! Bị lừa rồi.

Lục Kiên nhăn mặt xoa xoa bụng, khi cô quay người để đi vào trong, hắn lớn giọng nói vọng tới.

"Bản tính không thay đổi một chút nào. Lâm Bối Y, rốt cuộc em là Giáo sư hay là nữ lưu manh vậy?"

Lâm Bối Y ngoáy đầu lại cười tít mắt, đáp: "Là nữ Giáo sư lưu manh đó!"

Tâm trạng cả hai liền thấy thoải mái, trong lòng như nở hoa, không phải một đóa mà cả một vườn hoa đều nở rộ khoe sắc.

Khi đã vào trong, Lâm Bối Y có chút không nỡ, hình ảnh Lục Kiên đan xen nhau xuất hiện trong đầu, cô ngoáy đầu ra nhìn, cái tên kia vẫn ngây ngô đứng ở đó cười với mình, ánh mắt luôn hướng về mình, trong mắt Lâm Bối Y, hình ảnh này thật đẹp, thật tuyệt dịu biết bao. Bỗng chốc trong lòng cô như đang tấu một bản tình ca, rất nhẹ nhàng mà cũng rất ngọt ngào.

Đã bao lâu rồi chúng ta không như vậy, thật tốt, Lục Kiên!

...

"Lâm Bối Na, từ nhỏ đã không có mẹ, sống với cha là Lâm Khải, viện trưởng bệnh viện Z, ngoài ra còn có em gái là Lâm Bối Y, cũng chính là bác sĩ đã phẫu thuật cho Thụy Anh."

Ánh mắt Đoàn Cát đầy mưu tính, hàng chân mày đã nhíu dính chặt lại.

"Chính xác cô ta là tổng giám đốc của LynCa?"


Đoàn Thiên gật đầu chắc chắn: "Chính là cô ta."

Một luồng khí nóng lan tỏa, Đoán Cát giận tím mặt, cuộn chặt bàn tay lại đập mạnh xuống bàn. Xưa nay trên thương trường đã đối mặt với bao nhiêu kẻ gian xảo cũng không thấy ông ta như vậy, nay vì điều này mà nỗi giận đến tím tái mặt mày, Đoàn Thiên lấy làm lạ, dè hỏi:

"Cô ta tại sao phải làm thế, phạm trù giữa hai bên đâu có cạnh tranh nhau."

"..."

"Hay cô ta có thù oán gì với chúng ta?"

Đoàn Cát nghiêm giọng nói: "Trứng mà muốn chọi với đá, nếu cô ta muốn chơi thì chúng ta cứ chơi cho tới cùng, để xem là trứng hay là đá có khả năng chịu đựng cao hơn."

Đoàn Thiên nhớ đến những lời Lâm Bối Y nói với Doãn Thụy mấy hôm trước ở bệnh viện, định nói với cha mình thì lại thôi, tạm thời cứ tìm hiểu sự việc trước đã.

...

Lục Kiên vừa từ sân bay trở về công ty thì đã gặp Đoàn Thiên, ngồi xuống đối diện, hỏi: "Sao hôm nay lại đến đây gặp tôi, chuyện gì thế?"

Đoàn Thiên trầm mặt một lúc rồi mới lên tiếng.

"Lục Kiên, hình như cậu dạo này rất thân với Lâm Bối Y."

"..."

"Cô ấy là Thụy Khanh?"

Lục Kiên không lên tiếng phủ nhận hay thừa nhận.


Đoàn Thiên trầm mặt một lúc lâu, thật khó nghĩ, rốt cuộc là có chuyện gì?

"Dạo gần đây tập đoàn Đoàn Cát gặp một số trục trặc, cậu có biết là do ai làm không?"

"..."

"Là Lâm Bối Na, chị gái của Lâm Bối Y."

Lục Kiên thoáng ngạc nhiên, tại sao cô ta phải làm vậy, có liên quan gì?

Đoàn Thiên lại nói tiếp: "Lâm Bối Y lại là Thụy Khanh, vậy Thụy Khanh có biết chuyện Lâm Bối Na làm hay không? Rồi tại sao bọn họ lại là chị em, tại sao Thụy Khanh không trở về nhà, không nhận người thân?"

Lục Kiên thở dài, không thể nói chuyện mà Doãn Thụy tuyệt tình với Lâm Bối Y ra cho cậu ta biết được.

"Chuyện này cậu nên hỏi người trong cuộc thì tốt hơn."

Đoàn Thiên ngẩng lên nhìn Lục Kiên, hỏi: "Vậy là cậu có biết chuyện gì đó?"

Lục Kiên gật đầu, trầm giọng nói: "Tôi chỉ biết về thân thế của cô ấy thôi. Không chừng lại có liên quan đến chuyện này."

__viết bởi AnNi, wattpad: _lilys_ttnn