"Đột nhiên nhớ ra cần có việc phải xử lý, tôi tự đi được, không cần phiền anh đâu, cảm ơn."

Trác Phùng ngây người, sau đó liền kéo tay cô lại.

"Xử lý việc gì giờ này chứ? Cô không được từ chối tôi, coi như là..."

Bỗng nhiên Lâm Bối Na nỗi giận vô cớ, cô giật mạnh tay ra, hơi nghiêng mình nhìn Trác Phùng, nhìn thật lâu, thật lâu...

"Tại sao lại muốn đưa tôi về? Không phải người anh ghét nhất là tôi sao? Lẽ ra anh phải tránh xa tôi ra chứ? Tại sao lại xuất hiện, tại sao...?"

"Tôi chưa từng ghét cô, tại sao phải tránh xa?" Trác Phùng vỗ ngực: "Tôi... Tôi chẳng qua chỉ là... Chỉ là không chấp nhận được việc cô làm cho mất mặt nên mới thế." càng nói Trác Phùng càng nhỏ giọng.


Lâm Bối Na cười xòa, những lời vừa rồi cô không phải là dành cho Trác Phùng, tự đưa tay vỗ lên trán, hôm nay vì điều gì mà cô lại không khống chế được tâm trạng bản thân cơ chứ?

"Nhân đây, nếu tôi có làm gì đắc tội với anh thì cho tôi xin lỗi vậy. Chúng ta vẫn là đối tác vui vẻ với nhau trong công việc, được chứ?"

"..." Trác Phùng nhìn ra Lâm Bối Na hẳn là bất bình thường: "Bối Na, cô..."

Lâm Bối Na định lên tiếng nói gì đó, liếc nhìn thấy bóng Trác Nhiên vẫn còn đứng sau tấm rèm cửa, cô kéo Trác Phùng về phía mình, Trác Phùng còn chưa hiểu gì, một giây sau đó liền bị cô hôn lên môi, càng lúc càng hôn sâu.

Lâm Bối Na nhắm mắt, hai tay đặt sau gáy Trác Phùng, thì thầm: "Trác Phùng, tôi yêu anh!"

Yêu? Từ trước đến nay, Trác Phùng không hề biết thế nào là yêu. Nhưng nụ hôn dành cho Lâm Bối Na hoàn toàn mang lại cảm giác rất khác so với những người phụ nữ trước đây của hắn. Hắn tỏ ra bối rối vì sự đột ngột của câu nói này.


Cô khẽ cười: "Tôi chính là đang thông báo cho anh biết, chứ không phải là bắt anh trả lời." xong cô khẽ nhíu mày, híp mắt lại nhìn hắn: "Mà này, anh là đàn ông, tại sao lại có những biểu cảm bối rối thẹn thùng như thiếu nữ được tỏ tình vậy, hả?"

"Thiếu nữ gì chứ?"

"Không phải anh nói đưa tôi về sao?"

Trác Nhiên đứng ở đó nhìn cô chăm chú cho tới khi hai người ấy cùng nhau rời khỏi nơi này.

Mang theo vết thương cũ gặp gỡ anh, có thể sẽ không còn cô đơn nữa, cũng có thể sinh mệnh sẽ rạn nứt hoàn toàn. Thế nhưng, là hạnh phúc, là khổ đau, tất cả đều do bản thân tự tạo.

Đã một tháng rồi, Lâm Bối Na không thấy bóng dáng đâu, hình bóng cô không vì đó mà nhạt phai, ngược lại càng ngày càng quấn quít lấy tâm trí Trác Phùng. Hắn cảm thấy bứt rứt trong người, tự hỏi là ai gieo cho anh những lời yêu thương để rồi khi nó bắt đầu đơm hoa thì hất hủi không chút tiếc nuối. Thật quá đáng!

Lâm Bối Na giao hết công việc lại cho thân tính của mình là Tô Tuyết, xong một mình chạy đến Paris. Khi trở về khách sạn, vừa bước đến quầy thủ tục thì nghe một giọng nói trầm ấm quá đỗi thân quen nhưng giờ đây đã là xa lạ. Cô ngẩng đầu lên, thì ra quả đúng là người quen. Đối phương đạo mạo nở nụ cười đẹp tựa thiên sứ được phái xuống nhân gian, tiến về phía cô.