Buổi tiệc cuối năm của tập đoàn Thiên Vận diễn ra rất lớn, quan khách đến tham dự đều là ông to bà lớn trong giới kinh doanh, trong đó không thể thiếu đối tác là Lâm Bối Na, Trác Nhiên và Cố Phi Yến.

Từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng Lâm Bối Na đang đi tới, Trác Phùng lườm một cái rồi quay lưng không thèm để ý. Ai bảo bây giờ cô mới chịu xuất hiện cơ chứ?

Có ngờ đâu Lâm Bối Na khi bước vào đã chú ý đến hắn đầu tiên, cô tiến về phía hắn, vui vẻ lên tiếng: "Cố vấn Trác."

Trác Phùng xoay người, giữ hòa khí, miệng cười cười, tay nâng ly rượu lên: "Lâm tổng, cô đến rồi à?"

Lâm Bối Na mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, lại muốn trêu chọc: "Tôi chưa đến làm sao có thể đứng ở đây, ngay trước mặt anh? Cố vấn Trác, anh thật biết đùa." cô huơ tay trước mặt hắn như đang thử người mù.

"..." hận, thật hận mà, aaaaa... Tại sao anh lại thấy cô gái này đáng ghét như vậy chứ? Có phải trời đất đảo lộn rồi không? Cô và anh nên đổi vị trí cho nhau thì đúng hơn.


Lục Kiên từ xa tiến lại chỗ hai người, vui vẻ chào hỏi: "Chào cô, Lâm tổng, thật vinh hạnh."

Lâm Bối Na liếc nhìn sơ qua một lượt người Lục Kiên, vẻ mặt không hài lòng, giọng nói có chút bông đùa nhưng cũng là cố ý thật.

"Ai yo, thật không đúng nha! Lẽ ra phải gọi tôi một tiếng là chị mới phải chứ, Lục tổng?"

Trác Phùng chính là ngứa miệng, hắn cau mày, đưa ngón tay ra bấm bấm làm điệu bộ như đang bấm độn, nói: "Cái gì mà chị chứ? Xét về tuổi tác, cô còn nhỏ hơn chúng tôi bốn năm bảy tháng đấy. Luận về tuổi nghề, cô cũng thua xa."

Lục Kiên cười thầm, Trác Phùng bảo trọng, cậu lại sắp bị chỉnh rồi!


Lâm Bối Na liếc mắt về phía cái người này, yên thân không chịu, cứ thích lên tiếng. Cô im lặng trong ba giây rồi lạnh nhạt nói: "Đúng là có lớn hơn nhưng anh còn phải tu thêm mấy kiếp nữa mới có thể có được cái này?" Lâm Bối Na uyển chuyển chỉ tay vào đầu mình.

Trác Phùng không phục, cô lại một lần nữa không cho hắn sỉ diện, thúc vào bụng Lục Kiên một cái coi như trút hận rồi bỏ đi, vô tình gặp Cố Phi Yến nên hắn dừng chân để tiếp chuyện.

Lục Kiên lên tiếng hỏi: "Cô thích Trác Phùng?"

Lâm Bối Na nhấp một ngụm rượu, nhún vai, không trả lời, nhưng ánh mắt thì luôn đặt lên người Trác Phùng.

Trác Nhiên bước vào tựa như thiên sứ được phái xuống trần, trước bao ánh nhìn của mọi người, anh nghiêng đầu nở ra nụ cười ôn hòa đẹp động lòng người. Sải những bước đi đều nhau tiến đến chỗ chủ nhân buổi tiệc trước tiên.

Chỉ còn vài bước nữa thôi là đến gần, chân của anh khựng lại, hình ảnh của người nào đó thu vào tầm mắt của anh, tâm tình thực không dễ chịu. Hình ảnh ấy cứ như năm năm trước lại một lần nữa tái diễn ngay trước mắt.

Lâm Bối Na ngẩng ngơ đứng nhìn chàng trai đẹp không vương chút trần ai đó chính là Trác Nhiên ư? Thực là... Đúng, là chính hắn, Trác Nhiên! Cô không hề dự tính trước là hắn cũng có mặt.