Tên truyện: Tình em gửi gió trao về anh

Người viết: An Ni

Wattpad: _lilys_ttnn

.

Chương 35: Dựa vào tình yêu của em.

Một tuần trôi qua rồi mà Lâm Bối Na và Trác Phùng không hề gặp nhau dù chỉ là tình cờ. Không biết hiện giờ, anh đang làm gì? Không biết là, anh giận đến mức nào về việc cô gây ra?

Trời bắt đầu mưa phùn, Lâm Bối Na đứng im không nhúc nhúc nhích, đôi mắt khăng khăng nhìn về khoảng không xa xăm bên ngoài. Không biết tại sao, cô chợt thấy lạnh lẽo. Có lẽ, do trong phòng nhiệt độ quá thấp, cũng có lẽ, do mưa quá lâu, khiến lòng người tê tái.

Tô Tuyết gõ cửa bước vào từ lúc nào cô cũng không hay. Dạo này thấy cô sao nhãng công việc rất nhiều, thần trí không tập trung. Tô Tuyết lên tiếng hỏi thăm:


"Lâm tổng, dạo này chị có vẻ không ổn? Có chuyện gì sao?"

Lâm Bối Na nghe nhưng không quay người lại, khóe môi hơi cong lên có ý cười rồi lại lắc đầu. Có lẽ là vì yêu? Con người ta thật kỳ lạ, cứ dính vào nhân duyên là đều như thế hết sao?

Thấy cô không nói gì, Tô Tuyết lại lên tiếng: "Có người đến xin gặp chị, anh ta nói mình tên Trác Phùng."

Lâm Bối Na giật mình quay người lại nhìn Tô Tuyết, một lúc sâu mới cất giọng: "Mời anh ta vào."

Trác Phùng đạo mạo bước vào, nét mặt thản nhiên, ánh mắt như biết cười.

"Lâm tổng, chào cô."

"Chào anh, không biết hôm nay anh hạ cố đến đây là có việc gì?" Lâm Bối Na rót trà mới khách.


Qua màn chào hỏi, anh vào thẳng vấn đề, không hề vòng vo.

"Lâm Bối Na, em nói đi, anh bằng cách nào, dựa vào đâu để đặt niềm tin ở em?"

Lâm Bối Na bất ngờ với cách xưng hô mới này của Trác Phùng, cũng không thể đoán ra ý đồ của anh ta đến đây nói những lời này là gì? Cô có gì để anh tin tưởng ngoài một thứ duy nhất...

"Dựa vào tình yêu của em."

Thái độ của cô đã thể hiện rõ ràng dứt khoát, cho anh thấy tình yêu của mình lớn đến chừng nào.

Trác Phùng khẽ cười nữa miệng, lưng dựa ra sau ghế, chân vắt chéo, hoàn toàn như đang trò chuyện một chủ đề thương mại bình thường.

"Thật ra... Lâm Bối Na, hôm nay anh đến đây là để nói với em hai điều."

"..." hai điều?

Anh ngồi ngay ngắn, thận trọng nói: "Một là, anh chấp nhận tin em... Hai là... anh chưa từng yêu ai nhưng đã từng qua lại với rất nhiều cô gái, cũng không biết khi yêu một người thì phải làm những gì, nhưng vì em, anh sẽ cố gắng thay đổi, hãy để anh theo đuổi em!"

Một tuần qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, đến độ râu cũng dài ra, tóc cũng muốn bạc đi, tâm trí không ở yên nơi mình mà chạy đến cô mãi. Hôm nay dù râu đã được cạo, tóc tai đã chỉn chu, quần áo cũng đẹp đẽ nhưng quả thật cô nhìn thấy ở anh có chút sa sút.