-- Tốt!

Hai tay Tuyết Linh liền cuốn mãnh liệt vào phía trong, giống như bố trí cạm bẫy, chuyên chờ dã thú vào cũi, lại có phong phạm trong hệ thống của đại sư võ học. Hai tay nối thành hình tròn, hoàn hoàn đan xen, lách lên đánh gãy toàn bộ xương cốt.

Cánh tay Giang Ly co lại, lại đánh ra một trảo.

Bá bá bá... . .

Khắp nơi đều là trảo ảnh, có xu thế dường như lửa cháy mạnh.

Hỏa long liệu nhiên!

Một chiêu này chú ý chính là rất nhanh, xuất kỳ bất ý, tấn công mạnh dồn sức đánh, sử dụng lưu loát, đánh tan kẻ thù, giống như một con hỏa long phun lửa khắp nơi, thiêu đốt mặt đất.

Trong một giây đồng hồ, thủ trảo của Giang Ly đã đánh ra hơn mười chiêu. Mỗi một chiêu đều giống một ngọn lửa, loáng thoáng mang theo tàn ảnh.

- Lợi hại!

Thần sắc Tuyết Linh vô cùng ngưng trọng, cũng không lui về phía sau. Cổ tay chợt đập ra phía ngoài. Võ học câp đô C "Đại Hà Chưởng" lại đánh ra.

Mỗi một chưởng đánh ra, đều mang theo sóng khí hung mãnh, liên tiếp chém kênh phá đào, va chạm với "Long Trảo Cầm Nã Thủ" của Giang Ly. Mỗi một lần va chạm, đều có uy lực kinh người.

Hai người nhanh chóng đối chiến. Quyền cước không có mắt, cứng đối cứng, thuần túy là võ học đánh nhau kịch liệt, chỉ cần có chút sẩy tay liền đưt gân gãy xương.

Lạc Hàm nhìn không chớp mắt, hy vọng có thể nhìn ra sơ hở trong võ học của Tuyết Linh. Từ nhỏ, cô và Tuyết Linh chính là đối thủ cạnh tranh, không ai nhường ai. Thậm chí trong gia tộc cũng cạnh tranh lẫn nhau.

Sột sột soạt soạt... . .

Vừa lúc đó, có âm thanh từ trong bụi cây lớn ở cửa sơn cốc truyền ra. Dường như có vật gì đó đang bay nhanh tới gần.

Tai Lạc Hàm vừa nghe có tiếng động, tâm linh lại có một loại cảm giác hít thở không thông:

- Không tốt. Nhanh dừng tay. Có thứ gì đó nguy hiểm tiếp cận!

Vèo vèo... .

Giang Ly và Tuyết Linh đang đối chiến, ngay lập tức tách ra. Hai người đều cảm giác được nguy hiểm cực độ.

Bọn họ thậm chí không kịp mặc áo giáp vào, đã nhìn thấy bóng người thon dài từ trong bụi cây nhảy ra!

Không sai. Đúng là bóng người.

Không phải là dã thú trong rừng cây, cũng không phải là sinh vật ngoài tinh cầu, mà là con người.

Ba người Giang Ly, Tuyết Linh, Lạc Hàm tập trung lại cùng một chỗ, nhanh chóng tạo thành ba góc, nhìn con người từ trong bụi cỏ xông tới. Những người này rõ ràng không phải là người trong quân đội, cũng không phải bạn họ tiến đến thí luyện. Quần áo của bọn họ mặc rách rưới. Có người mặc da thú, nhưng hơi thở rất cường đại. Còn có mấy người quần áo đầy đủ, quần áo màu trắng giống như người cổ đại, trên tay mang theo trường kiếm, trường thương, giống như võ sĩ mang theo vũ khí đi ra.

- Thiên ngoại tà ma!

Một thủ lĩnh áo trắng đứng ra, quần áo có chút rách rưới, trên mặt phong trần mệt mỏi. Khuôn mặt kiên nghị, rất có khí chất, quả thực là một người đàn ông đẹp trai. Nhìn dáng vẻ bề ngoài, anh ta ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cầm trong tay một thanh kiếm sắc, phát ra ánh sáng lạnh. Hai mắt anh ta sáng như sao, nhìn có một lực hấp dẫn rung động lòng người.

Tuyết Linh và Lạc Hàm đều ngây người một chút, bởi vì người đàn ông thủ lĩnh áo trắng này thật sự quá xuất sắc, rất có khí chất. Bất kỳ một gã bảnh bao nào ở trường học so sánh với anh ta, quả thực chính là một đám rác rưởi.

Tuy nhiên, bốn chữ từ trong miệng người thủ lĩnh áo trắng thốt ra lại là ngôn ngữ Địa Cầu, khiến ba người đều chấn động. Bọn họ đã hiểu được mình gặp ai.

Võ sĩ ngoài tinh cầu.

Rõ ràng là con người.

Con người địa cầu xâm lấn thế giới của bọn họ, đoạt lấy tài nguyên. Bọn họ bị nhốt ở trong vùng cấm của quân sự. Văn minh của bọn họ thấp, vẫn còn ở thời đại phong kiến, nhưng bọn họ là văn minh võ học.

- Chẳng lẽ đó chính là võ sĩ ngoài tinh cầu? Chúng ta hiện tại phải giao chiến cùng bọn họ sao? Thậm chí phải giết người?

Giang Ly thật cẩn thận nói.

- Đúng vậy, bọn họ chính là võ sĩ ngoài tinh cầu...

Sắc mặt Lạc Hàm vô cùng ngưng trọng:

- Bọn họ gọi chúng ta thiên ngoại tà ma. Hai bên không có khả năng thỏa hiệp. Bọn họ giết chúng ta là muốn trảm yêu trừ ma. Một khi giao chiến, không thể nhân từ nương tay.

- Thật cường đại. Đám người võ sĩ ngoài tinh cầu này, sinh mạng lực mỗi người đều gần tới 1. Thậm chí thủ lĩnh áo trắng còn mạnh mẽ hơn chúng ta... .

Giọng Tuyết Linh có chút không bình tĩnh.

Đây mới thực là cứng đối cứng. Nếu như là quái thú, các cô sẽ không biết sợ.

Nhưng trước mắt rõ ràng là con người, sẽ chém giết lẫn nhau. Đối với học sinh mà nói, đây cũng là khảo nghiệm máu và lửa.

- Các vị!

Thủ lĩnh áo trắng dùng kiếm chỉ vào Giang Ly, Lạc Hàm, Tuyết Linh, giọng nói đột nhiên trở nên căm phẫn, oán hận dâng trào, đằng đằng sát khí:

- Thiên ngoại tà ma xâm lấn gia viên của chúng ta, giết hại đồng bào của chúng ta, đoạt lấy bảo vật của chúng ta, bắt con gái của chúng ta làm tù binh, đầy tớ, giam giữ chúng ta trong rừng, làm đối tượng cho bọn chúng tu luyện. Đó chính là sự tàn nhẫn của đám tà ma này! Trời vì sao không diệt chúng!

Người đàn ông cầm kiếm căm phẫn thét dài, âm thanh chấn động, xuyên kim liệt thạch, không ngờ khiến Giang Ly, Lạc Hàm, Tuyết Linh cảm thấy choáng váng.

Một hơi thở cửa nát nhà tan, huyết hải thâm cừu, oán khí ứ đọng trong ngực, hận trời, hận đất, hận chúng sinh từ trên người y phát ra.

Bất kể là Lạc Hàm, Giang Ly đều kinh hãi khiếp đảm, cảm giác được bất luận cao thủ học sinh nào so với người đàn ông này đều chỉ là đánh nhỏ, nháo nhỏ. Người đàn ông này mới chân chính là sát thần đi ra từ núi thây biển máu.

Không ngờ Giang Ly có thể nghe hiểu được lời người đàn ông này nói.

Là ngôn ngữ của con người địa cầu, tuy nhiên đứt quãng. Hiển nhiên, người đàn ông này học xong ngôn ngữ của con người địa cầu, nhưng giọng điệu rất quái dị, cứng đơ, tràn đầy sát khí.

- Giang Ly, Tuyết Linh, hiện tại là thời điểm sinh tử tồn vong của chúng ta. Thủ lĩnh áo trắng này mạnh nhất, đối với con người địa cầu chúng ta có mối thù sâu như biển. Chúng ta rơi vào trong tay gã, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Nhất định phải liều mạng!

Lạc Hàm đột nhiên nói:

- Tôi cùng Tuyết Linh trực tiếp tấn công người thủ lĩnh này. Những người khác, Giang Ly anh đến giải quyết, không cần nương tay! Chúng ta không giết bọn chúng, bọn chúng nhất định sẽ giết chúng ta.

Rốt cụộc đã bắt đầu phải giết người.

Giang Ly do dự một chút.

Nhưng sau đó hắn liền trở nên kiên định. Không phải mình cố ý giết người, mà là tự vệ. Hơn nữa trong tình huống hiện tại, địch đông ta ít, ai giết ai còn không nói chắc được.

- Giết!

Người thủ lĩnh áo trắng đột nhiên ra tay. Dáng người gã hơi còng đột nhiên đứng thẳng. Trường kiếm như cầu vồng, chém giết lại đây. Giang Ly thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương sống của gã chợt dựng thẳng, giống như tiếng kéo dây cung.

Một kiếm này, từ khoảng cách ước chừng 50m, chưa tới thời gian hai giây kiếm quang liền tới trước mặt ba người.

Ba người vội vàng tản ra.

Xoẹt!

Trên mặt đất bị kiếm quang cày ra một rãnh thật sâu. Có thể thấy được kiếm thuật của người đàn ông áo trắng này đã đạt tới cực điểm, sinh mạng lực cũng đã vượt qua "1". Điểm duy nhất không đủ chính là cuộc sống nhiều năm trong rừng khiến cho thể lực của gã bị tiêu hao rất lớn, gió sương đã ăn mòn thân thể của gã.

Đây cũng là cơ hội sinh tồn duy nhất của đám người Giang Ly, nếu không chỉ còn đường chết.

- Tuyết Linh, công kích!

Lạc Hàm một tay cầm nhuyễn kiếm, một tay đột nhiên đánh ra. Lập tức rất nhiều kim châm giống như châu chấu bay về phía người đàn ông áo trắng. Lạc Hàm am hiểu dùng châm, xuất quỷ nhập thần.

Trên tay cô vãi ra kim châm đầy trời, có lực xuyên thấu có thể bắn thủng thủy tinh công nghiệp.

Bá!

Người thủ lĩnh áo trắng kia giơ kiếm lên. Kiếm quang loang loáng tạo thành một tia chớp hình vòng cung chợt lóe lên. Tất cả kim châm đều bị chặn lại rơi xuống dưới. Sau đó, gã bắn lên cao, bước chân như lang như hổ, cướp đoạt phương vị, vung trường kiếm, cạnh sắc như xuân yến, đâm về phía cổ của Lạc Hàm.

Nếu trúng, cổ của Lạc Hàm sẽ lập tức đứt lìa, đầu cũng sẽ bị gọt sạch.

Đây không phải cảnh tượng giả thuyết, mà là ẩu đả chân thật. Có thể nói, cả đời học sinh cũng khó có khả năng gặp được nguy hiểm như vậy.

Một trận ẩu đả mau tươi chay đâm đia được triển khai như vậy.

Trong lòng Giang Ly cũng không nghĩ ngợi thêm, toàn lực ra tay.

Những người này bị bắt giữ, làm vật thí luyện, bản thân rất đáng thương. Nhưng hiện tại mình bị bao vây, ở trong tình trạng yếu thế cũng không có gì để suy nghĩ nhiều. Bảo vệ mình, bảo vệ bạn học mới là hành vi hàng đầu.

Rống!

Bảy tám võ sĩ ngoài tinh cầu đột nhiên xung phong liều chết tới gần!

- Nhất ma tháp sát!

- Nhất ma tháp sát... .

Trong miệng bọn họ hô khẩu hiệu, sát ý sôi trào, quốc thù gia hận tập trung cùng một chỗ, triển khai công kích hung mãnh đối với Giang Ly.

Bọn họ nghe không hiểu võ sĩ ngoài tinh cầu nói, nhưng Giang Ly vẫn nghiền ngẫm một chút cho ra ý tứ, chắc hẳn là "Trảm yêu trừ ma" !

Đám người Giang Ly ở trong mắt bọn họ, không phải là con người mà là "tà ma thiên ngoại" .

Một cây trường thương đâm tới trước. Đầu thương còn đẫm máu, không biết đã giết qua bao nhiêu dã thú, sát khí nồng đậm. Trường thương không ngừng run rẩy, tạo thành đường cong, liên tục đâm tới.

Trong một chớp mắt, Giang Ly chỉ cảm thấy thân thể, mắt, cổ họng, trái tim,... . . . . . tất cả những vị trí quan trọng đều bị bao phủ ở bên trong.

Đối phương là đại gia thương thuật, một thương đánh chết, phong tỏa tất cả đường lui, làm cho người ta không thể lui được nữa.

Thi triển trường thương chính là một võ sĩ ngoài tinh cầu mặc da thú. Y phục của y đã sớm bị rách hết, xem ra đã sinh sống ở trong rừng rất lâu, trải qua bão táp sương gió, nhưng không có chút khí chất dã tính, dường như vốn có địa vị không tệ trên tinh cầu.

Thân hình Giang Ly không lui về phía sau. Lúc này hắn không thể lui về phía sau. Bởi vì một khi lui về phía sau, trường thương của đối phương sẽ chuyển hướng tới Lạc Hàm, Tuyết Linh, khiến áp lực đối với hai người tăng lên. Rất có thể bọn họ sẽ bị thủ lĩnh áo trắng giết chết tại chỗ!

- Long!

Dưới áp lực quá lớn, một trảo của hắn cứng rắn bắt lấy đầu thương, thi triển ra "Thanh Long xuất thủy" trong Long Trảo Đại Cầm Nã. Lần này, hắn còn âm thầm thi triển thủ ấn tương tự với Long Trảo trong "Tâm Linh Đại Đế Ấn".

Ở trong đầu của hắn, khoảnh khắc minh tưởng, chính mình hóa thành một thần long, ngao du ở trong vũ trụ, đột nhiên ngâm nga một tiếng, các vì sao rơi xuống.

Cùng lúc đó, ở sâu trong cổ họng hắn phát ra tiếng rồng gầm rất nhỏ. Đây là do một cổ khí lưu tập trung ở trong dạ dày, đột nhiên lao ra khỏi thân thể, tạo thành sóng âm.

Cùng lúc đó, tay của hắn run rẩy thế như mộng ảo, mang theo ảo ảnh.

Thổ dân ngoài tinh cầu vừa thấy, thương thuật bị kiềm hãm, tinh thần toàn thân đều chịu ảnh hưởng, bị thôi miên. Đương nhiên bọn họ không hoàn toàn bị thôi miên, mà là mơ màng. Có thể thấy được tâm linh người này cũng rất cường đại, không đơn giản có thể thôi miên được.

Cũng may lần này bị cản trở, liền hiện ra sơ hở trí mạng. Cao thủ so chiêu, sai một ly, đi nghìn dặm.

Răng rắc!

Giang Ly vừa đón đỡ, long trảo bắt lấy thân thương, thân thể tiến tới gần, hung hăng đánh một chưởng cắt qua kim loại, cứa lên động mạch lớn trên cổ của võ sĩ ngoài tinh cầu.

Võ sĩ ngoài tinh cầu trực tiếp ngã xuống, bị đánh tới hôn mê.

Giang Ly cũng không thèm nhìn, đoạt trường thương trong tay, đột nhiên run lên, đón đỡ được bốn năm binh khí đao kiếm trường mâu đánh tới.

Cây thương này được rèn từ kim loại, nặng tổng cộng đến bốn mươi, năm mươi cân. Giang Ly run rẩy đứng lên rất khó khăn, nhưng khi sử dụng sinh mệnh lực 1, thi triển ra không khác mấy so với gậy gỗ, nhẹ nhàng thoải mái.

Cầm thương trong tay, uy lực binh khí tăng mạnh, Giang Ly đối mặt rất nhiều võ sĩ ngoài tinh cầu vây giết, vẫn thản nhiên không sợ hãi.

Uớc chừng có bốn năm võ sĩ ngoài tinh cầu bao vây tấn công hắn.

Sinh mạng lực của bọn họ hẳn đều là "1", vốn cực kỳ khủng bố. Quyết chiến một chọi một đều rất khó khăn. Cũng may Giang Ly dung nhập võ thuật "Tâm Linh Đại Đế Ấn", mang theo năng lực thôi miên. Hơn nữa đám võ sĩ ngoài tinh cầu này hàng năm sống trong rừng, dinh dưỡng cũng không phong phú, thể lực giảm xuống, làm sao có thể so sánh với đám người Giang Ly mỗi ngày đều sành ăn như vậy?

Ban đầu, Giang Ly hoàn toàn có thể giết chết võ sĩ cầm trường thương. Chỉ có điều nếu hắn có thể nương tay, cũng không cần đánh chết. Đánh ngất khiến bọn họ mất đi sức chiến đấu là tốt nhất.