- Lại là Hoàng đế võ học, ông vua thể năng, tôn sư siêu cấp Vương Siêu sáng lập ra! Đây nhất định là một môn võ học vô cùng lợi hại.

- Chỉ có điều tớ không thể nào tin được lời đồn về Vương Siêu. Hai trăm năm trước, Trái Đất vẫn là thời đại quốc gia, tài nguyên vô cùng khan hiếm, ngay đến bệnh ung thư, AIDS cũng không thể chữa được. Trong xã hội nguyên thủy như vậy làm sao có thể xuất hiện một nhân vật lẫy lừng đến thế? Tuy nhiên theo số liệu của chính phủ, sinh mệnh lực đỉnh cao của Vương Siêu tại thời điểm năm 2050 đã qua kiểm tra một lần, đạt tới cực độ. Năm ông ấy 70 tuổi, theo tính toán hiện nay lại chỉ có 9. Điều này thật không bình thường, chắc chắn không thể là một cỗ máy thiết giáp hình người rồi.

- 70 tuổi là đỉnh cao của thể năng sao? Đến lúc đó người ta đã chết mất rồi còn đâu, tớ thấy những ghi chép về lịch sử của chính phủ chỉ là khoác lác mà thôi, đều thổi phồng rằng cổ nhân vô cùng lợi hại. Kì thực con người bây giờ còn lợi hại hơn xưa rất nhiều.

- Lúc đó, sinh mệnh lực của những người bình thường chỉ khoảng 0.4 - 0.5 thôi, còn hiện tại đã là 0.7 rồi. Con người hiện tại không chỉ dừng lại mạnh gấp đôi so với thời kì đó. Song những người mà sinh mệnh lực đạt đến 9 đều là những cao thủ tinh anh trong vùng, chứ nếu như sinh mệnh lực của tớ mà là 9 rồi thì cần gì phải học đại học Tinh Không làm gì? Trực tiếp đến khu Tinh anh trở thành quan viên cao cấp của nhân loại, vẻ vang hơn nhiều so với chức Thị trưởng thành phố Tinh Hoa.

- Đừng nói phét nữa, sinh mệnh lực của cậu mà đạt 0.9 đã là thiên tài rồi.

- Thôi không nói nhiều nữa, chúng mình xem xem rốt cuộc là môn võ học gì nào.

- Thể năng cấp C hả.

- Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà nói chỉ có một mình Trương Nhạc có thể học được. Chẳng lẽ thầy Long Lười này thiên vị Trương Nhạc sao?

- Đành chịu thôi, sinh mệnh lực của người ta là 0.9 mà, hơn 4000 người trong lớp chúng ta chỉ có một mình cậu ta mà, trong số hơn 200 nghìn học sinh của hơn 50 lớp 12, cậu ta xếp vào top mấy chục đấy. Trường mình chỉ quan tâm đến những học sinh có thể thi đỗ đại học Tinh Không mà thôi, còn lũ học sinh như bọn mình về cơ bản là bỏ đi rồi.

Một vài học sinh rì rầm thảo luận, bọn chúng đều không cam tâm, song cũng đành bó tay, con cưng của trời chính là như vậy mà.

Thầy Long Lười chẳng hề bận tâm đến những lời nói đó chút nào: - Nếu các em muốn học Long Trảo Đại Cầm Nã của thầy, thầy cũng không ngại có thể đến quan sát bất cứ lúc nào. Chỉ có điều mức độ co dãn của môn võ này đối với bắp thịt và xương cốt vô cùng lớn, học tập quá sức nhất định sẽ đứt gân gãy xương. Đây là môn võ trong quân đội, chiêu nào cũng rất tàn nhẫn nên không phải là nội dung dạy học.

- Thưa thầy, thầy không cần để ý tới các bạn ý, em nhất định sẽ quyết tâm theo học. Trương Nhạc ngóc đầu lên.

Mọi người trên lớp thực sự không nghĩ là y có đủ tư cách.

- Nhìn xem!

Thầy Long Lười đột nhiên giơ tay lên, năm ngón tay chộp vào không trung, cánh tay thò ra, làm cho tất cả học sinh có mặt lúc đó đều sợ phát khiếp.

Thật không phải là cánh tay của con người mà to lớn, cường tráng, từng sợi gân xanh quấn chằng chịt phía trên, tựa như con mãng xà xanh vậy, còn từng khối bắp thịt tựa như sắt thép lại dựa hết cả vào cánh tay, cả cánh tay không phải là thân xác máu thịt mà là một cỗ máy sắt thép!

- Khí vận cánh tay lấy cột sống làm trục, lấy cơ bắp toàn thân làm vây, sức mạnh phình tới da! Chiêu thứ nhất! Thanh Long Xuất Thủy. Toàn thân thầy giáo không ngừng run rẩy, vận trảo như gió, bước chân loạng choạng, bồng bềnh theo mây gió.

- Chiêu thứ hai, Hắc Long Quay Đầu!

- Chiêu thứ ba, Bạch Long Nhả Ngọc!

- Chiêu thứ tư, Hỏa Long Liệu Nguyên!

- Chiêu thứ năm, Vân Long Giơ Vuốt!

Liên tục biểu diễn, động tác nhanh như chớp, hai tay liên tiếp nắm bắt, chiêu nào cũng rất tàn nhẫn, một vài học sinh sợ hãi trong lòng vì biết rằng nếu dính phải môn võ này e rằng chỉ có một kết cục, đó là bị phân năm xẻ bảy, thân xác tan tành.

- Quả nhiên yêu cầu với gân cốt và cơ bắp rất cao. Giang Ly ngấm ngầm quan sát, cậu ta đã ngầm học được Vô Cốt Nhu Thuật, nhận thức về võ thuật đã hơn rất nhiều người. Cậu đã sớm nhận ra rằng, môn Long Trảo Đại Cầm Nã này là một loại thuật tàn sát hết sức tàn khốc, tấn công ác liệt, tàn nhẫn hơn Vô Cốt Nhu Thuật nhiều.

Tuy nhiên Vô Cốt Nhu Thuật chủ là một loại "nhu thuật" mà thôi, chú trọng hài hòa, tính công kích kém hơn một chút so với "Long Trảo Đại Cầm Nã", song cũng là một môn nền tảng, học được môn này rồi thì cho dù học bất cứ thuật thể năng cấp C nào đều dễ như trở bàn tay.

Dưới sự giảng giải của thầy "Long Lười", Giang Ly ngấm ngầm học được rất nhiều cách vận sức của Long Trảo Đại Cầm Nã, lại có nền tảng Vô Cốt Nhu Thuật nữa nên nhanh chóng nắm chắc các kĩ xảo và kĩ thuật tấn công.

Nhưng cậu ta chỉ âm thầm ghi nhớ trong đầu mà thôi chứ không thể hiện ra bên ngoài.

Giờ học một tiếng đồng hồ nhanh chóng qua đi.

"Long Lười" đích thân chỉ bảo Trương Nhạc, Trương Nhạc trong một giờ đó đa4 dần học được thể thuật cấp C ác liệt, chỉ có điều động tác không thành thạo mà thôi, không thể vận dụng trong thực chiến.

- Trương Nhạc, nhận thức và thể trạng của em cũng không tệ, nhưng khả năng thực chiến của Long Trảo Đại Cầm Nã rất mạnh, thầy khuyên em nên tự học Vô Cốt Nhu Thuật thử xem, Vô Cốt Nhu Thuật là nền tảng của tất cả thể thuật cấp C, là căn bản của luyện tập xương cốt. Học được rồi thì tất cả thể thuật cấp C đều có thể tự thông tỏ mà không cần có thầy dạy bảo, còn nữa, xương cốt và cơ bắp của em vô cùng cường tráng, về nhà bồi bổ thêm một chút đồ bổ siêu cấp, tốt nhất dùng loại "Tinh Thần Cường Thân Hoàn" trong quân đội, loại này đặc biệt hữu ích với người tu hành.

- Tinh Thần Cường Thân Hoàn, hai nghìn Tinh Nguyên một viên... Trương Nhạc nghe thấy tên loại thuốc này cũng bủn rủn một lúc, rôi lại cười liền: - Em nhất định dày công luyện tập thể năng cấp C.

- Tốt lắm! Hôm nay thầy đã dạy hết cho các em rồi. Các em tự luyện tập đi. " Long Lười" tùy ý mà nói: - Được rồi, bây giờ bắt đầu từng đôi một luyện tập, xem xem các em học đến đâu?

- "Long Trảo Đại Cầm Nã" có thể hai người cùng thi thố với nhau, một người bắt, một người hóa giải, liên tiếp từng chiêu tạo thành đường võ.

- Giang Ly, cậu học thế nào rồi?

Đồng đảng Quách Mãnh và Giang Ly cùng một nhóm, hai người một tiến một lùi, cùng nhau hóa giải Long Trảo Đại Cầm Nã, Quách Mãnh đã học được một chút đường võ chiêu thức, chẳng có uy lực gì cả, trong khi đó Giang Ly lại có chút cảm nhận nhẹ nhàng như thường.

Đương nhiên, trong hơn 4 nghìn người đang luyện tập tại sân bãi, chẳng ai nhìn ra Giang Ly thực sự đã nắm được tinh túy rồi.

- Giang Ly.

Lúc này, Trương Nhạc sải bước đi tới.

- Lớp trưởng, có chuyện gì thế? Giang Ly thần sắc nhẹ nhàng như thường, cũng không lùi về sau. Hơn một tháng trước, khi đối diện với Trương Nhạc đều cảm nhận được sức nổ trên cơ thể đối phương mà cảm thấy sợ hãi. Nhưng hiện giờ thể năng của bản thân cũng đã mạnh mẽ lên rồi, sức ép của đối phương cũng đã giảm đi nhiều rồi.

- Hôm đó tao đã cảnh cáo mày rồi cơ mà, sao vẫn cứ đến công viên gặp gỡ Lạc Hàm hả? Mày thật to gan đấy. Trương Nhạc híp mắt: - Đến lời của tao mà mày cũng dám không nghe hả?

- Mày là ai chứ? Giang Ly vặn lại: - Sao tao phải nghe lời mày? Thật là không hiểu ra sao cả.

- Mày!

Trương Nhạc bị câu nói đó chọc cho suýt chút nữa thì chết nghẹn. Trong giây phút ấy ánh mắt cậu ta lóe lên. - Mày giỏi rồi. Nếu đã như vậy thì hai chúng ta luyện với nhau đi. Với tư cách lớp trưởng tao sẽ dạy mày chiến đấu kịch liệt, nâng cao thành tích của mày.

- Lớp trưởng ơi lớp trưởng, có gì thì mọi người từ từ nói với nhau. Đồng đảng Quách Mãnh thấy tình hình không ổn lắm, cười xuề xòa tiến tới để hóa giải không khí căng thẳng lúc này.

- Cút đi.

Trương Nhạc hùng hổ đá một cái, thể thuật cấp D, "Oa Tâm Cước".

Nhanh như một cơn lốc, hùng hổ đá vào bụng của Quách Mãnh.

Quách Mãnh kêu một tiếng thảm thiết, cả người bị đá ra bay xa 2 mét, ngã phịch xuống mặt đất, hai tay ôm lấy bụng đau đớn quằn quại.

- Xin lỗi nhé. Trương Nhạc đá bay Quách Mãnh, không hề áy náy chút nào, lại còn phủi phủi bụi bặm ở chân, dường như làm dơ bẩn thêm cái quần của cậu ta: - Quách Mãnh à, tao chỉ dạy bảo mày cách chiến đấu thôi, vậy mà không chịu học tập gì cả?

- Quách Mãnh, cậu không sao chứ?

Giang Ly chạy tới đỡ Quách Mãnh lên, trong lòng phẫn nộ vô cùng.

- Tớ không sao.

Quách Mãnh đau đớn đến độ từng giọt mồ hôi trên trán ròng ròng rơi xuống.

- Giang Ly, mày lại đây, tao vẫn chưa chỉ bảo cho mày. Trương Nhạc từng bước từng bước một đi tới, đột nhiên đá chân một cái.

Cú đá này tốc độ rất nhanh, dường như xé tan cả không khí.

Thể thuật cấp D, Đao Phong Thối!

- Á!

Bạn cùng lớp bên ở bên cạnh, đứa thì nhắm tịt mắt lại, mấy bạn nữ thậm chí còn sợ hãi hét toáng lên.

Cú đá này rất mạnh, một khi đá trúng chỉ có trọng thương. Thế nhưng chẳng ai dám ngăn cản cả bởi vì Trương Nhạc đã sớm kết bè kết phái, lạm dụng uy quyền trong lớp.

Ba!

Một cánh tay giơ lên trên không trung theo hình cung, cổ tay phần phật chặt chém, chặn lại giữa không trung, cũng là một thứ âm thanh chói tai, cản phá bước chân Trương Nhạc.

Cơ bắp vật lộn kịch liệt, tiếng động rầm rầm vang lên.

Trương Nhạc lùi lại một bước, dường như không thể tin vào mắt mình nữa.

Giang Ly chậm rãi đứng dậy: - Trương Nhạc, mày thật sự cho rằng có thể tác oai tác quái trong cái lớp này hay sao?

- Mày lại có thể cản được Đao Phong Thối của tao hay sao chứ? Trương Nhạc cảm thấy Giang Ly dường như đã thay đổi, nhưng cậu ta không cam tâm: - Tao hiểu rồi, có thể hơn một tháng nay mày cũng đã có tiến bộ nên mới dám ngông cuồng trước mặt tao như vậy đây?

- Đúng là tao đã tiến bộ. Giang Ly nhìm chằm chằm Trương Nhạc: - Không phải mày muốn dạy bảo tao hay sao chứ? Vậy thì hãy làm luôn đi!

- Nếu đã vậy, tao sẽ đánh gục mày. Trương Nhạc cảm thấy uy phong của mình đang bị thách thức, làm sao mà nhẫn nhịn được?

Vù!

Hắn xù người lên, vung ra một quyền, nắm đấm tựa như dao găm quân đội phăng phăng lao tới trái tim kẻ thù.

Võ học cấp D, Quân Thể Đâm Bạo Quyền.

Mỗi quyền tung đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm của kẻ thù, bước chân giày xéo lao điên cuồng, ngay đến một khối người gỗ cũng bị chấn động kinh hoàng. Vào thời đại quốc gia hai trăm năm trước, sinh mệnh lực 0.9 như Trương Nhạc chắc chắn là một cao thủ võ đạo.

Giang Ly ánh mắt chăm chú, tinh thần bỗng tập trung, động tác của đối phương có vẻ đã chậm lại, cánh tay cậu ta vung lên, rồi bất chợt vươn ra, móng tay sắc bén, như rồng quay đầu lại.

Quả nhiên là vừa học vừa thực hành Hắc Long Hồi Đầu trong "Long Trảo Đại Cầm Nã".

Một vết cào dài bắt tóm, mang theo róc xương, lao về phía quả đấm của Trương Nhạc.

Rầm rầm rầm... ... .

Cơ bắp liên tục công kích, trong vài giây mà hai người đã đụng nhau hơn mười quyền rồi.

Dừng lại một chút, trên cánh tay của Giang Ly xuất hiện rất nhiều vết bầm tím do bị đấm bình bịch, nắm đấm của Trương Nhạc như phăng phăng đâm xuyên thấu cơ bắp trên cánh tay Trương Nhạc.

Song bản thân Trương Nhạc cũng không dễ chịu chút nào, vừa mới rút lui xong, toàn bộ cánh tay đều là máu, từng mảng da thịt máu chảy không ngừng.

Giang Ly đã xuất chiêu cầm nã thủ ra.

Trong Long Trảo Đại Cầm Nã, tay chuyên bóc gân, cắt mạch, thậm chí ra tay là móng tay có thể đâm sâu vào da, cắt đứt động mạch chủ trên cánh tay kẻ địch, khiến địch máu chảy mà chết.

Hai bên giao đấu, chẳng ai chiếm được lợi thế, hai bên cùng thiệt hại.

- Kinh nghiệm chiến đấu của mình vẫn còn non! Mặc dù thể năng có sự trợ giúp của Thai Tức, nhưng thiếu dinh dưỡng, đó là không có căn cơ, tế bào không được bổ sung dinh dưỡng, thể năng cũng không thể hùng mạnh lên được. Giang Ly vốn cho rằng mình có thể đánh bại Trương Nhạc, nhưng khi thực sự xông trận lại cảm thấy bản thân mình thiếu kinh nghiệm tiếp địch, mấy lần bỏ lỡ mất cơ hội, nếu không dựa vào sự nhạy cảm do Thai Tức đem lại trong thời gian dài thì e rằng hôm nay cậu lại chịu thiệt mất.

Lần chiến đấu này khiến cậu ta hiểu được, cảnh giới Thai Tức mặc dù rất kì diệu, nhưng cũng cần phải có đầy đủ dinh dưỡng để nuôi tế bào lớn mạnh.

Cậu ta dựa vào Thai Tức của viên đá màu trắng ngà, không có bổ hỗ trợ dinh dưỡng, một chút công dụng cũng không có, so với các đại sư đã chính thức bước vào Thai Tức thì vẫn còn kém xa. Thai Tức của cậu ta không phải là Thai Tức thật sự.

Cũng giống như những người dựa vào các thôi miên sư mà bước vào ngủ say vậy, không phải là tu vi tâm linh thật sự của chính mình.

- Sau này còn phải cố gắng nhiều, kiếm tiên mà bổ sung dinh dưỡng đi! Giang Ly thầm thì: - Viên đá màu trắng bạc chỉ trợ giúp cho mình thôi, muốn thành công chân chính phải dựa vaò bản thân mình.

Tuy rằng Giang Ly không chiến thắng, nhưng mọi người xung quanh đều kinh ngạc một phen.

- Không ngờ Giang Ly lại có thể chống lại Trương Nhạc!

- Sinh mệnh lực của Trương Nhạc là 0.9 đấy nha, một đại cao thủ như vậy mà lại đối địch với hạng thường như Giang Ly? Trong lớp mình, chỉ có mấy chục bạn có sinh mệnh lực 0.8. Bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Trương Nhạc, bốn năm tên hợp lại cũng sẽ bị đánh bại trong nháy mắt. Lẽ nào sinh mệnh lực của Giang Ly đạt tới 0.9 rồi sao?

- Lợi hại đấy, lần này lớp mình lại xuất hiện nhân vật đình đám mữa rồi đây.

- Không biết hai bọn họ còn đánh nữa hay không nhỉ?

Hơn 4000 học sinh trong lớp đều ngừng tập luyện, giương mắt xem cao thủ số một trong lớp Trương Nhạc thách đấu với hắc mã Giang Ly.

- Được rồi. Lúc này, Long Lười mới lên tiếng, từng bước tiến tới, hai mắt bừng sáng: - Trận đấu của các em kết thúc tại đây, em tên là Giang Ly phải không? Định giấu tài hay sao? Long Trảo Đại Cầm Nã vừa mới dạy xong mà đã vận dụng thuần thục như vậy, em đã từng học qua Vô Cốt Nhu Thuật sao?

- Vâng ạ! Giang Ly cúi đầu: - Em đã từng tự học qua ba chiêu đầu Vô Cốt Nhu Thuật, Giảo Cốt Hồi Toàn Sát, Thoát Cốt Ly Huyền Thứ và Liệt Cốt Loạn Vân Băng.

- Không tồi chút nào, xứng đáng chú trọng bồi dưỡng. Thầy Long Lười chẳng hề quan tâm tới chuyện đánh lộn, ông ấy vốn là sỹ quan huấn luyện trong quân đội, những chuyện đánh lộn trong quân đội không phải là ít. Chỉ cần có học sinh đáng để bồi dưỡng là tốt rồi, thêm nữa đây là quá trình huấn luyện quyết liệt, sao có thể có chuyện không bị thương cho được? - Tâm linh của em có phải là đã luyện tới ngủ say rồi phải không?

- Dạ vâng ạ. Giang Ly thừa nhận: - Hơn nữa mọi lúc mọi nơi em đều có thể tiến vào giai đoạn hai của ngủ say nữa.

Một câu thừa nhận ấy, ngay tức khắc gây nên chấn động.

Oa! Thật là lợi hại đấy! Quả là thiên tài mà.

- Không ngờ có thể tiến vào ngủ say mọi lúc mọi nơi, Trương Nhạc dường như lần nào cũng mất rất nhiều thời gian để dẫn dắt nhỉ...

- Cảnh giới tâm linh cao hơn cả Trương Nhạc cơ đấy.

- Chẳng trách trong một thời gian ngắn mà cậu ta đã đuổi kịp...

- Tớ chẳng tin! Trương Nhạc biết rằng thầy Long Lười bắt đầu ưu ái Giang Ly, nhưng chẳng có cách nào cả, cậu ta tuyệt đối không tin Giang Ly có thể tiến vào ngủ say mọi lúc mọi nơi.