Ninh Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, mỉm cười gật đầu chào Cung Húc và Nhạc Hà Na, "Chào chú thím."

Cung Húc lịch sự gật đầu mỉm cười lại với Ninh Tiểu Thuần, Nhạc Hà Na vốn đang nhìn Cung Triệt đã dời mắt sang Ninh Tiểu Thuần bứt rứt không yên, "Cô gái này là?" Cô dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi.

"Bạn gái của cháu, Ninh Tiểu Thuần." Cung Triệt ôm eo Ninh Tiểu Thuần nói.

"Sao, bạn gái?" Cung Húc nghe vậy, hứng thú nhìn Ninh Tiểu Thuần, nhướng mắt bảo Cung Triệt, "Thằng nhóc này cháu có bạn gái sao không đưa về nhà, hôm họp mặt cũng phải đưa đến cho người lớn xem mặt chứ, cô gái đáng yêu thế này chắc chắn rất được chào đón."

Ninh Tiểu Thuần đứng bên cạnh, không yên, hai tay siết chặt quai ví. Chú Hai Cung Triệt nhìn có vẻ hoà nhã dễ gần, chắc không phải dạng người bảo thủ, không có tư tưởng giai cấp gì đó rồi.

"Chú Hai, cô ấy da mặt mỏng, không chịu được chú trêu chọc đâu." Cung Triệt vòng chặt tay, ôm Ninh Tiểu Thuần, làm cô yên lòng.

"Ha ha, nhìn cháu căng thẳng kìa." Cung Húc nở nụ cười sảng khoái, vẻ mặt ôn hoà, "Có người quen bên kia, chú thím qua đó, cô gái, chúng ta trò chuyện sau nhé." Nửa câu đầu là nói với Cung Triệt, nửa câu sau như nói với Ninh Tiểu Thuần.

"Vâng, Cung tiên sinh." Ninh Tiểu Thuần mỉm cười, ép mình phải vờ không thấy ánh mắt dò xét của Nhạc Hà Na.

Cung Húc nghe vậy, vờ như giận nhíu mày nói: "Đừng xa lạ vậy, kêu chú Hai theo Cung Triệt đi."

"Chú Hai." Ninh Tiểu Thuần hiền lành nói.

"Ngoan." Cung Húc tâm trạng vui vẻ, thấy Ninh Tiểu Thuần càng nhìn càng vừa mắt, cười cười dẫn Nhạc Hà Na đi.

Đợi khi họ đi khỏi, Cung Triệt cầm tay cô, cảm thấy tay cô lạnh như băng, mới hỏi: "Sao lạnh thế này?" Nói rồi ấp tay cô trong tay mình, truyền hơi ấm cho cô.

"Chú Hai của anh hình như rất dễ gần." Ninh Tiểu Thuần đột nhiên nói.

"Ừ, chú ấy là con út của ông nội, lúc còn trẻ du học ở nước ngoài, tư tưởng khá cởi mở, không khác gì thế hệ chúng ta." Cung Triệt kéo cô đến sofa ngồi xuống.

"À." Ninh Tiểu Thuần đáp.

Cung Triệt kéo áo choàng khép lại cho cô, "Đừng căng thẳng, làm như bình thường là được. Tin rằng chú Hai rất thích em."

Thế này có tính là gặp phụ huynh rồi không, tình cảm của họ sẽ không chết yểu chứ? Cô có phần sợ hãi.

Gả vào gia đình giàu có không phải dễ dàng, giàu có chính là tường bao bên ngoài, người bên ngoài tường nhìn vào, hâm mộ không ngừng, người trong tường nhìn ra, lại buồn bã vô cùng. Huống chi cô không phải ham tiền của anh, cô là yêu con người anh, cô không khôn khéo giống người ta, cô sẽ không lấy lòng, cô sợ bị người ta chỉ trích, sợ bị người ta ghét bỏ.

"Hi, Triệt, Tiểu Thuần." Lúc cô đang miên man suy nghĩ, một giọng nữ trong veo từ phía trước truyền đến, thấy Lạc Hi Hi mặc lễ phục kết hợp với váy bong bóng màu đen, gợi cảm mê người đồng thời lại đáng yêu, kéo tay Cố Minh Vũ, đi về phía họ.

"Hi." Ninh Tiểu Thuần bình tâm lại, gật đầu mỉm cười với họ.

Cung Triệt chợt nhớ ra một việc, đứng lên nói với Lạc Hi Hi: "Anh có chuyện muốn nói với Cố Minh Vũ, Hi Hi em ở đây nói chuyện với Tiểu Thuần giùm anh."

"Được, hai anh cứ nói chuyện đi, phụ nữ chúng em cũng có chuyện cần nói." Lạc Hi Hi đặt mông ngồi xuống, ôm tay Ninh Tiểu Thuần, không kiên nhẫn phẩy tay với hai người.

"Vậy em ngồi đây, anh đi nhanh rồi về." Cung Triệt cúi đầu nói với Ninh Tiểu Thuần.

"Dạ." Cô gật gật đầu.

Chờ Cung Triệt và Cố Minh Vũ đi rồi, Lạc Hi Hi lập tức đến trước mặt Ninh Tiểu Thuần, cười hì hì, "Xem ra hai người tiến triển không tệ nha."

"Ha ha, vậy à?" Ninh Tiểu Thuần hỏi ngược lại.

"Ừ, phải tin tưởng bản thân chứ." Lạc Hi Hi cầm tay Ninh Tiểu Thuần, cảm giác rất thông cảm. "Tôi tiếp sức cho cô, cố lên. Đừng lo đầu lo cuối, bằng không tình yêu sẽ dễ trốn đi lắm." Cô ra vẻ từng trải, kinh nghiệm giảng giải truyền thụ cho Ninh Tiểu Thuần.

Ninh Tiểu Thuần thấy Lạc Hi Hi chân thành, cong miệng cười: "Cám ơn cô."

"Cám ơn gì chứ, giữa chúng ta không cần khách sáo thế, tôi rất thích cô, chắc rằng bác trai bác gái cũng sẽ thích cô, yên tâm đi." Lạc Hi Hi nói.

Bác trai bác gái?! Ba mẹ Cung Triệt sao? Ninh Tiểu Thuần đột nhiên nhớ Lạc Hi Hi và Cung Triệt là lớn lên cùng nhau, xem như thanh mai trúc mã, hẳn là cũng hiểu rõ người nhà của nhau, nên cô yếu ớt hỏi: "Vậy... ba mẹ Cung Triệt là người thế nào?"

"Bác trai là người dễ gần, tuy bác trai bình thường không rõ buồn vui, lạnh lùng nhưng tuyệt đối là người tốt, Triệt rất giống bác trai á, cô có thể tưởng tượng. Còn bác gái, à, nói sao đây, ngoài mặt là người mạnh mẽ, yêu cầu chúng tôi rất cao, rất nghiêm khắc, nhưng mà, bác gái là người ngoài cứng trong mềm, đặc biệt bác gái bị bác trai ăn sạch sẽ, hì hì..." Lạc Hi Hi nói một tràng.

Từ câu chuyện này, Ninh Tiểu Thuần rút ra hai kết luận, thứ nhất, nếu cô gặp người lớn, vấn đề khó khăn lớn nhất có thể là ở mẹ Cung Triệt, cô sẽ bị xét nét, phải là người hoàn mỹ, mà chuyện đó thì có chút khó khăn với cô. Hai là, nếu mang Boss lớn nhất đằng sau, tức là ba Cung Triệt ra đoán chừng, thì cửa thứ nhất sẽ không thành vấn đề.

Cha con họ giống nhau, cô có thể thành bạn gái Cung Triệt, vậy cô chắc sẽ được lòng ba Cung Triệt rồi... Không biết nghĩ thế có được hay không?

Lúc Ninh Tiểu Thuần còn đang rối rắm, Lạc Hi Hi bên cạnh chợt kêu to, kéo tay Ninh Tiểu Thuần, kích động nói: "Oa, là Aaron, tôi rất anh ta đóng phim..."

Ninh Tiểu Thuần thấy Lạc Hi Hi dáng vẻ kích động, cười cười, "Vậy cô qua đó chào hỏi đi, sẵn đó xin chữ kí luôn."

"Có được không?" Lạc Hi Hi quay đầu, khó xử nhìn Ninh Tiểu Thuần.

Ninh Tiểu Thuần tâm sáng như gương, vỗ vỗ tay cô ấy, dịu dàng nói: "Cô đi đi, không cần theo tôi, tôi ngồi một mình tốt hơn, huống chi ở đây thức ăn ngon mà, tôi đang muốn ăn."

"Vậy tôi qua đó, cô ok nha, Triệt sẽ không mắng tôi chứ?" Lạc Hi Hi đứng lên, vừa nhìn bên kia vừa nói.

"Đi qua đi, tôi không phải trẻ con, cô không cần lo lắng cho tôi." Ninh Tiểu Thuần kiên định nói.

"Được, tôi về nhanh lắm." Lạc Hi Hi nói xong nhanh như chớp chạy mất.

Ninh Tiểu Thuần thấy buồn cười, cô nhìn chung quanh, dò tìm bóng dáng Cung Triệt trong đám đông, lại thấy rất nhiều cô gái con nhà quyền quý cầm ly rượu đi qua đi lại, thảo luận những đề tài không thú vị, cô có phần cụt hết khí thế. Cô đứng lên, cầm ly nước trái cây thong thả đến sát cửa sổ sát đất, cô nhìn xuyên qua cửa sổ xem ánh đèn rực rỡ trăng sáng bên ngoài. Đêm sâu thẳm như một khối nhung tơ thật lớn, chi chít sao nhấp nháy trên bầu trời, lúc sáng lúc tối, lại rất đẹp, rất yên tĩnh.

Bên cạnh cửa sổ là cánh cửa thuỷ tinh, cô đẩy nhẹ, cửa mở ra, bên ngoài là ban công, đủ loại hoa cỏ, sắp xếp ngay ngắn như vườn hoa nhỏ, còn để mấy chiếc ghế đệm dài, rất có nghệ thuật. Một người mặc âu phục đen đứng ngoài ban công gọi điện thoại, anh ta nghe tiếng động quay lại, thấy người đến là Ninh Tiểu Thuần thì mỉm cười.

Ninh Tiểu Thuần ngạc nhiên, không phải là party cá nhân sao, sao mọi người đều đến vậy, sao có cảm giác giống buổi tiệc làm ăn quá. Chẳng lẽ trái đất nhỏ đến thế, nơi nào cũng có thể gặp?

"Hi, anh Tưởng." Ninh Tiểu Thuần gật đầu mỉm cười.

"Vậy ba tắt máy nhé, về rồi nói tiếp." Tưởng Phàm dịu dàng nói trong điện thoại, sau đó bye bye mới tắt điện thoại, quay sang hướng Ninh Tiểu Thuần lắc lắc di động nói: "Đang nói chuyện với Tưởng Đồng Bạch, con bé cứ nhớ cô suốt, nói rất cảm ơn cô hôm đó tham gia hoạt động trường nó, nó rất vui."

Ninh Tiểu Thuần khoát tay, ngồi xuống ghế, "Đừng khách sáo, tôi cũng rất vui mà."

Tưởng Phàm cũng ngồi theo xuống, anh vuốt vuốt điện thoại: "Hi vọng cô Ninh bỏ qua cho miệng lưỡi Đồng Bạch, con bé nói chuyện chưa biết suy nghĩ."

Đầu óc Ninh Tiểu Thuần nhất thời chưa hiểu kịp, không rõ anh đang nói chuyện gì, câu sau của Tưởng Phàm làm cô bật cười, cô mới nhớ ra. Tưởng Phàm nói, chắc phải tìm mẹ cho Đồng Bạch, con bé thiếu thốn tình thương của mẹ.

"Ha ha, đừng bao giờ tìm cho con bé người giống mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết nhé." Ninh Tiểu Thuần trêu ghẹo nói.

"Không sao, nó sẽ không ăn phải táo độc, ngược lại còn làm mẹ kế sợ mà chạy mất ấy chứ." Tưởng Phàm nói tiếp.

"Ha ha." Ninh Tiểu Thuần che miệng cười, không thể tưởng tượng là Tưởng Phàm chín chắn nghiêm túc cũng biết nói đùa, không thể nhìn người qua tướng mạo được rồi.

Hai người cứ ngồi ghế ngoài ban công tán gẫu trong chốc lát, dù vẫn là mới chớm đông, nhưng nhiệt độ bên trong và ngoài phòng chênh lệch nhau khá lớn, Tưởng Phàm đứng lên, ân cần nói: "Hay vào trong thôi, ngoài này gió lớn, không lại cảm lạnh."

Ninh Tiểu Thuần kéo lại áo choàng, gật đầu, cô ăn mặc phong phanh thế này, nếu còn hứng gió, sẽ dễ nhiễm lạnh, rất có khả năng sẽ biến thành Lâm Đại Ngọc thân thể gầy yếu. Cô đứng lên, lúc đi vào liếc mắt thấy Cung Triệt cách đó không xa. Dù anh bị mấy cô gái trang điểm xinh đẹp vay quanh, nhưng anh vẫn như mặt trời sáng rực lập tức bị cô nhận ra.

Mấy cô gái cầm ly chân cao vây quanh Cung Triệt, cười tươi như hoa, hào hứng nói chuyện với anh, ánh mắt các cô luôn dán lên người anh, hai mắt toả sáng, không muốn dời. Ninh Tiểu Thuần biết, đó là ánh mắt ái mộ, trắng trợn, không giấu diếm.

Tuy Cung Triệt luôn lịch sự giữ khoảng cách nhất định với các cô, nhưng cô không thích khoé miệng anh mang nụ cười thoáng nhẹ, nhìn sao cũng thấy chướng mắt. Rượu ngon gái đẹp bao quanh, tha hồ thưởng thức, thoải mái thư thái mà.

Trong không khí bay đến mùi dấm chua lâu ngày, chua đến mức cô muốn cau mày. Đúng vậy, cô đang ghen. Thì ra cô đã quên, bạn trai cô là Vương lão ngũ sáng lóng lánh, đi đến đâu cũng đào hoa. Sau một thím Hai, còn có hàng ngàn hàng vạn thím Hai khác, người trước đi người sau kéo đến, theo vòng tuần hoàn.

A, cô mệt rồi. Cô lại có nhiều tình địch thế này, khó lòng đề phòng. Giữ một người đàn ông đã không dễ dàng, càng huống chi là giữ một người có tài có diện mạo.

Tưởng Phàm theo sau Ninh Tiểu Thuần thấy Ninh Tiểu Thuần đột nhiên đứng khựng lại, kì quái nhìn cô, nhìn theo ánh mắt cô, thì thấy người cách đó không xa đang cười rực rỡ, anh đi lên, nói: "Còn không mau đến đó giữ chủ quyền."

Âm thanh trêu chọc vang bên tai, Ninh Tiểu Thuần bỗng kinh hoảng, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Anh Tưởng, anh đang nói gì vậy?"

"Ha, cô bé, dũng cảm lên." Tưởng Phàm vỗ vỗ đầu Ninh Tiểu Thuần, rồi đi nhanh vào trong.

Ninh Tiểu Thuần vì động tác của Tưởng Phàm mà sững sờ đứng đờ tại chỗ, động tác vô tình này làm tim cô đập thình thịch, ấm áp lan toàn thân.

"Suy nghĩ gì vậy?" Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, một thân hình cao gầy xinh đẹp dáng vẻ thướt tha mềm mại đi ra, đứng trước mặt Ninh Tiểu Thuần.

Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn, tim bỗng đập dồn dập, là cô ta?

Nhạc Hà Na chỉ về bên trái nói: "Qua đó ngồi chút chứ?" Cô ta nói rồi giẫm trên đôi giày cao gót hướng đến đó, hoàn toàn không cho Ninh Tiểu Thuần có thời gian trả lời. Đây không phải là hỏi, mà là mệnh lệnh.

Đây là cô gái cứng cỏi. Ninh Tiểu Thuần nhíu nhíu mày, đầu óc theo bản năng kết luận.

Bên kia có rất nhiều bồn hoa, cho dù là mùa đông vẫn xanh ngát, sau tán lá xanh là ghế dựa dài, trên đó là tấm đệm lông chồn, nhìn thật ấm áp. Bức tường phía sau là các dây thường xuân, dưới ánh đèn mờ ảo, mơ hồ không rõ.

"Ngồi đây đi." Nhạc Hà Na ngồi xuống trước, vỗ vị trí bên cạnh bảo Ninh Tiểu Thuần.

Ninh Tiểu Thuần rất miễn cưỡng cũng đi qua ngồi, bất kể thế nào, cô ta cũng là bậc cô dì của cô. Tuổi lớn hơn cô, lại là vợ Cung Húc, theo vai vế cô cũng phải gọi cô ta là thím Hai như Cung Triệt.

"Cô tên Ninh Tiểu Thuần?" Ninh Tiểu Thuần vừa mới ngồi, người đẹp lạnh lùng bèn lên tiếng hỏi.

"Vâng." Ninh Tiểu Thuần như ngồi trên bàn chông, cố hết sức khống chế tâm trạng của mình, bình tĩnh trả lời.

Ninh Tiểu Thuần nói xong mắt nhìn thẳng chằm chằm về mấy chậu hoa phía trước, chờ Nhạc Hà Na nói tiếp. Ai ngờ câu trả lời của cô bay theo gió, người đẹp bên cạnh lặng im, không gây tiếng động nào, thời gian trôi qua từng phút, cô trừng mắt nhìn mấy chậu cây phát đau mắt, người đẹp cũng không nói chuyện, cô không chịu nổi quay đầu lại, tầm mắt chạm phải ánh mắt người đẹp, bốn mắt nhìn nhau, cô bất giác cụp mắt xuống.

"Cô thương cậu ấy?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng phảng phất như từ trên núi băng truyền xuống, mờ ảo vắng vẻ, lại mang mấy phần rét lạnh, rất không thật.

Ninh Tiểu Thuần không ngờ cô ta hỏi trực tiếp như thế, lúc cô ngồi xuống cạnh người này, thì đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp, cô đã chuẩn bị tư thế chiến đấu, ai ngờ câu đầu tiên cô ta nói đã làm tan rã phòng vệ của cô. Cô đoán được mở đầu, lại không đoán được quá trình, càng đừng nói kết cuộc.

Cô còn ngẩn người, không theo kịp, người bên cạnh đã nhìn cô chăm chú, cô da mặt mỏng, như sắp bị đốt thành một lỗ rồi. "Hừm, sao bà hỏi vậy?" Ninh Tiểu Thuần dùng kính ngữ.

Không chỉ thể hiện cô là người lễ phép, còn gián tiếp nhắc nhở Nhạc Hà Na, cô đã là người đẹp hết thời, tuy là còn dư âm tha thướt, nhưng tốt nhất là trong lòng đừng có ý nghĩ ăn cỏ non, hơn nữa thỏ không ăn cỏ gần hang. Tuy vẫn chưa biết sự việc giữa cô và Cung Triệt trước kia, nhưng ngựa hay không ăn cỏ cũ, mặc xác cô là ngựa hay cỏ, đều không được.

Nghĩ vậy, Ninh Tiểu Thuần gật gù đắc chí, thật muốn vỗ tay khen ngợi mình.

"Tôi chỉ hi vọng cô yêu con người cậu ta, mà không phải vì vật kèm theo trên người." Nhạc Hà Na đứng lên, nói tiếp: "Vào thôi, ngoài này lạnh."

Cô biết ngoài này lạnh, vậy mà cô còn bắt tôi ngồi đây nói chuyện với cô?! Ninh Tiểu Thuần mím môi, nhìn chăm chăm bóng lưng Nhạc Hà Na. Cô không ngu ngốc, cô nghe ra ý tứ ngầm ám chỉ trong câu nói của cô ta.

Không phải là cảnh cáo cô, bảo cô an phận, yêu vô tư, đừng xen lẫn ích lợi. Bảo cô đừng vọng tưởng mình có thể bay lên thành Phượng hoàng, đừng mơ mộng bám víu đại gia, gả cho gia đình giàu có, làm thiếu phu nhân, ăn no mặc ấm, hưởng phúc cả đời.

Tuy cô ta nói vậy, là vì tốt cho Cung Triệt, nhưng những câu ấy lọt vào tai cô lại rất khó nghe. Chẳng lẽ cô ta liếc mắt một cái đã nhìn ra dáng vẻ khó coi của cô sao, nên mới vội vã cảnh cáo cô? Để tay lên ngực tự hỏi, có người con gái nào muốn bị người yêu nghi ngờ tình yêu của mình đâu. Người khó chấp nhận sẽ cảm thấy đây là sỉ nhục, nghĩ mãi trong lòng chắc tự tử mất.

Cô ta là thím Hai Cung Triệt, cần gì quan tâm chuyện tình cảm của anh chứ, nhiệt tình quá mức rồi? Hay là, giấu đầu lòi đuôi?

Ninh Tiểu Thuần nắm chặt tay, lòng thấy khó chịu. Một cơn gió thổi qua, lạnh làm cô run lên, cô tụt cổ bước nhanh vào trong. Lúc vào đến cửa, cô thấy cảnh tượng làm mình kinh ngạc, Nhạc Hà Na và Cung Triệt đứng ở cửa sổ sát đất nói chuyện, ngọn đèn trong đại sảnh dịu dàng chiếu lên người họ, mờ ảo, hai người đứng cùng nhau rất xứng đôi, trai tài gái sắc, như một bức tranh đẹp, Ninh Tiểu Thuần bỗng thấy đố kị.

Cung Triệt như có giác quan thứ sáu, bỗng quay đầu lại, nhìn thẳng ánh mắt Ninh Tiểu Thuần còn đứng ở ngoài, anh nói với Nhạc Hà Na "Sau này nói tiếp" rồi đi ra hướng ban công. Ninh Tiểu Thuần thấy Cung Triệt vững chãi đi về phía cô, lòng lạnh như băng như gặp ánh nắng trên núi tuyết, từng chút từng chút tan ra, ấm áp chậm rãi quay lại trong thân thể.

"Sao lại đứng đây chứ, muốn đông thành đá luôn sao?" Cung Triệt ôm lưng Ninh Tiểu Thuần, vừa nói vừa đi vào.

Vào bên trong ấm cúng, khí lạnh không còn, Ninh Tiểu Thuần ngứa ngứa mũi, muốn hắt xì, cô xoa xoa mũi cố nén. Cung Triệt kéo tay cô, vừa chạm vào đã thấy lạnh, nhíu mày nói: "Lạnh đến thế này rồi." Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng chà tay cô, làm tay cô ấm lên.

Ninh Tiểu Thuần tranh thủ quay lại liếc qua cửa sổ, thấy Nhạc Hà Na đi đâu mất, không thấy bóng dáng.

"Tiểu Thuần, cô đi đâu vậy?" Tiếng Lạc Hi Hi từ sau vang đến, Ninh Tiểu Thuần quay lại, thấy Lạc Hi Hi như cà héo.

"Tìm cô không ra, tôi bị Triệt mắng. Giờ cô không có gì tốt quá rồi, tôi đi trước." Cô le lưỡi, bỏ chạy đến chỗ Cố Minh Vũ, tránh ra rất xa.

Ninh Tiểu Thuần thấy Lạc Hi Hi như con thỏ núp vào hang suôn sẻ, miệng cong lên, thoáng cười.

"Còn dám cười?" Cung Triệt bất ngờ búng ngón tay lên trán Ninh Tiểu Thuần.

"Đau..." Ninh Tiểu Thuần ôm trán kêu nhỏ.

Cung Triệt kéo Ninh Tiểu Thuần ngồi xuống, rồi đi đâu đó bưng về một ly cacao nóng, lớn tiếng bảo: "Uống đi."

Ninh Tiểu Thuần cầm ly cacao, có hơi cảm động, uống mấy hớp, cơ thể ấm lên không ít. Cô đang cầm cái ly sưởi ấm, khí nóng bốc lên nghi ngút, tầm mắt cô mơ hồ. "Sao anh lại thích em?" Ninh Tiểu Thuần nhẹ nhàng hỏi.

"Cô ấy nói gì với em?" Cung Triệt không đáp hỏi lại.

"Hả?" Ninh Tiểu Thuần chưa biết Cung Triệt đang nói chuyện gì, thì phía trước vang lên tiếng gót giày giẫm lên nền nhà, cô ngước lên, qua tầm mắt mờ hơi nước, thấy Cung Húc và Nhạc Hà Na đang đến chỗ hai người. Lúc này Ninh Tiểu Thuần cũng hiểu ra cô ấy là ai theo lời Cung Triệt. Chắc anh thấy Nhạc Hà Na từ ban công đi ra, rồi cô cũng từ đó đi ra, bây giờ cô lại bất ngờ hỏi chuyện này, nên anh vừa liên tưởng đã hiểu chuyện gì xảy ra.

"Chú Hai." Cung Triệt đứng trước Cung Húc nói, Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng buông ly đứng lên theo.

"Cô Ninh sắc mặt không tốt thì phải, có gì sao, không thoải mái à?" Nhạc Hà Na đứng cạnh Cung Húc hỏi, giọng nói vẫn trong trẻo. Không biết bẩm sinh cô ta có giọng nói đó, hay là trưởng thành mới có.

" Xin lỗi, cô ấy không khoẻ, tụi con về trước. Chú Hai, hôm nào chúng ta lại gặp." Cung Triệt nói với Cung Húc.

"Ừ, được rồi. Cô gái, hôm nào đi uống trà nhé." Cung Húc nhã nhặn nói với Ninh Tiểu Thuần.

Ninh Tiểu Thuần cười xin lỗi họ, gật đầu. "Đi thôi." Cung Triệt gật đầu với Cung Húc, ôm vai Ninh Tiểu Thuần đi ra.

Hai người ra khỏi biệt thự, gió càng lạnh. Ninh Tiểu Thuần không khỏi rụt rụt vai, Cung Triệt cởi áo khoác trên người, choàng lên vai cô, rồi ôm cô ra xe, "Về phải uống trà gừng đấy."

"Dạ." Ninh Tiểu Thuần hít mũi đáp.

Đường phố buổi tối vắng xe, Cung Triệt lái xe về nhà rất nhanh. "Đi tắm nước nóng đi." Vừa về nhà Cung Triệt đã thúc hối Ninh Tiểu Thuần vào phòng tắm. "Dạ." Ninh Tiểu Thuần không biểu hiện gì, ngoan ngoãn đáp, cầm quần áo vào phòng tắm.

Cung Triệt thấy bóng lưng cô đơn, thở dài, vào bếp nấu trà gừng. Chờ Ninh Tiểu Thuần tắm xong, đã đưa ly trà gừng còn nóng hổi đến trước cô. "Em uống đi." Cung Triệt kéo cô ra salon ngồi, kê ly bên miệng cô.

"Em tự uống." Ninh Tiểu Thuần cầm ly tự uống. Cô không quen với sự săn sóc và dịu dàng bất ngờ này của Cung Triệt, sẽ làm cô cảm thấy được chiều chuộng.

Ninh Tiểu Thuần vừa tắm ra, tóc còn ướt sũng, Cung Triệt thuận tay cầm khăn, cẩn thận lau khô cho cô. Động tác của anh nhẹ nhàng, ngón tay qua lại trên tóc cô, Ninh Tiểu Thuần thoải mái thở phào nhẹ nhõm, lòng không khỏi thấy lo lắng. Anh dịu dàng thế này, chắc rằng không người nào không rung động, không ai có thể đề kháng được, dù có cứng lòng đến đâu, cũng bỏ giáp quy hàng.

Viên đạn bọc đường thật sự là vũ khí tốt nhất, áp dụng vào tâm lý chiến, làm suy yếu ý chí của con người, dễ dàng công phá phòng tuyến tâm lý, đánh chiếm khắp nơi.

Anh lau khô tóc cô, rồi ôm cô vào lòng, cằm dựa lên vai cô, nói thật khẽ: "Đừng nghĩ ngợi vớ vẩn, anh với cô ta đã là quá khứ rồi."

"Ừ, giá mà em biết chuyện giữa hai người nhỉ." Ninh Tiểu Thuần nhắm mắt dựa vào lòng Cung Triệt.

"Qua rồi, nhắc lại chẳng ý nghĩa gì." Cung Triệt nói.

Cô tự nhận mình không phải người hay hỏi ra bằng được, nhưng với chuyện của anh, cô lại không như thế, vô cùng cố chấp. Cô muốn biết quá khứ của anh, muốn hiểu rõ anh, dù cô biết yêu cầu này có phần bướng bỉnh, nhưng cô không thể dứt bỏ. Có một số việc chôn vùi theo năm tháng, nhưng không có nghĩa nó sẽ như sương mù dần dần tan đi, rồi hoàn toàn biến mất. Khi vết sẹo xấu xí lần nữa bị bóc lên, vốn tưởng rằng đây chỉ là vết thương, lại thấy nó vẫn còn nung mủ. Cô thà rằng vết sẹo nhạt đến mức mắt thường không nhìn thấy, nhưng đừng bao giờ không khép miệng.

Bất kể thế nào, quá khứ, vẫn là sôi nổi mạnh mẽ, khắc cốt ghi tâm, cô thấy đố kị. Quá khứ của anh cô không thể có mặt, vậy thì tương lai sau này, cô muốn giữ vị trí trong đời anh, độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế.

"Sao anh lại thích em?" Tối nay cô đôi chút cố chấp.

"Vậy còn em sao lại thích anh?" Cung Triệt hỏi ngược lại.

Tại sao thích anh. Cô từng nghĩ đến, nhưng giống như chưa từng nghĩ. Cô không tin tình yêu sét đánh, nhưng lại tin mưa dầm thấm đất. Cô là người đến sau, nhưng trong cuộc sống, nhiều ngày ở chung, tình yêu đã lặng lẽ nảy sinh. Tại sao thích anh, vì anh độc đoán cố chấp, hay vì anh thỉnh thoảng lại biểu hiện dịu dàng, hay là vì anh quyết đoán quyết định tất cả? Không nói được mà cũng không rõ, thích chính là thích, yêu chính là yêu, đôi khi không tìm ra vết tích. Chính cô còn như thế, có phải anh cũng như cô?

Hiện giờ anh không muốn kể cô nghe câu chuyện đã vùi lấp của họ, vậy cô tạm thời không ép anh, cô sẽ đợi, đợi một ngày anh có thể bình thản kể ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Cô tìm tư thế thoải mái trong ngực anh, hai tay ôm quanh hông anh, nhắm mắt. Ngực anh thật ấm áp, lồng ngực anh rất rắn chắc, nhịp tim thật vững vàng, cô ôm anh, như có được cả thế giới. Cô hít vào hơi ấm của anh, không muốn rời đi.

"Không biết." Đầu cô chôn trước ngực anh, giọng điệu rầu rĩ.

Cung Triệt sờ sờ mái tóc dài của cô, vén tóc cô ra sau tai, mỉm cười: "Đúng là ngốc, dù sao cũng yêu mà còn hỏi ngốc vậy."

"Anh là kẻ trộm." Cô nhẹ nhàng nói. Không ai bì nổi, đánh cắp tim cô, mà cô lại cam tâm tình nguyện.

Thời gian từ từ trôi qua, trong phòng im ắng, không ai nói câu nào. Da thịt ôm ấp ấm áp, không khí ấm áp, Ninh Tiểu Thuần co người trong lòng Cung Triệt bắt đầu buồn ngủ. Chợt tiếng Cung Triệt bỗng vang bên tai cô, đuổi bớt sâu ngủ, "Em quen Tưởng Phàm?"

Hì, cuối cùng anh cũng hỏi, chắc hết nhịn nổi rồi. Ninh Tiểu Thuần oán thầm trong bụng.

"Em mệt rồi, không nhớ nữa, không quan trọng." Ninh Tiểu Thuần nhắm mắt bắt đầu ngáy khò khò.

"Không nhớ nổi à, mất trí nhớ hả?" Cung Triệt cúi đầu cắn tai cô, "Tỉnh chưa, tham gia lễ hội gia đình với người ta, tâm sự bí mật ngoài ban công với người ta, sao, đang nhớ đến sao?"

"Em ngủ." Cô ngáp, mơ màng nói.

"Về phòng ngủ." Cung Triệt bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô, ẵm cô đi về phòng.

Lúc Ninh Tiểu Thuần ngã lên giường mềm mại thì cô mơ màng nhớ ra một chuyện, sao Cung Triệt biết cô nói chuyện với Tưởng Phàm ngoài ban công, khi đó anh không phải bị mỹ nữ vây quanh, không thể rời ra sao?

Chẳng lẽ có người báo?! Mà là ai kia chứ, là Nhạc Hà Na sao, nhưng cô ta làm vậy để làm gì?

Cơn buồn ngủ ụp tới, cô chưa nghĩ thông đã chìm vào giấc mộng, ngủ mê man.