Dòng nước ấm bắn ra từ vòi sen, chảy từ làn da trắng mịn nõn nà của Ninh Tiểu Thuần xuống đất, khí nóng bốc lên làm mờ gương. Ninh Tiểu Thuần lấy tay lau gương, hình ảnh phản chiếu trong gương là khuôn mặt tả tơi đau khổ. Cô kéo kéo khoé miệng, lòng thầm nhủ: "1, 2, 3 vui lên nào!"

Cô nhìn mình trong gương, một khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt long lanh, sống mũi cao, đôi môi hồng. Một tay cô xoa ngực, tay kia lần xuống theo đường cong. Bầu ngực hình tròn trịa xinh đẹp, vun cao đầy đặn. Xuống một chút là vòng eo thon nhỏ, bụng bằng phẳng, hai chân cũng thon dài, mông tròn mẩy. Cô nhìn mình trong gương, khẽ cười gượng, cầm khăn tắm, lau khô nước trên người. Sau đó mặc đồ vào, trang điểm nhẹ nhàng, mang giày cao gót, rồi quay một vòng trước gương. Ừm, tốt rồi.

Khi cô từ trong đi ra, Cung Triệt đang ngồi ở bàn xem văn kiện, thấy cô đi ra, anh nói: "Hết giờ chờ anh, anh chở em về."

Ninh Tiểu Thuần hiện giờ đang rất mệt, không cần phải chen chúc trên xe buýt đương nhiên là thích rồi, nhưng hết giờ làm đi cùng anh, sẽ có lời đồn đãi không hay, cô chỉ khoát tay nói: "Không cần, tự em về được."

Cung Triệt nhìn nhìn cô, môi mấp máy, muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ gật đầu, để cô đi ra. Khi Ninh Tiểu Thuần về chỗ ngồi, nhìn đồng hồ treo tường, đã hết giờ làm, cô cầm di động xem thì thấy có ba cuộc gọi nhỡ, là Lục Tử Hiên.

Cô nghi hoặc gọi lại, đầu dây bên kia lập tức bấm nhận, tiếng Lục Tử Hiên vang lên: "Hết giờ anh chờ em dưới lầu."

Chờ cô?! "Có chuyện gì sao?" Ninh Tiểu Thuần ngạc nhiên vô cùng.

"Chả lẽ có chuyện mới được tìm em sao? Đón bạn gái là chuyện bình thường mà. Chờ em đó, chúng ta cùng ăn tối."

"Ừm, được rồi." Ninh Tiểu Thuần để điện thoại xuống, rất lấy làm lạ. Lần đầu tiên Lục Tử Hiên đến đón cô, làm cô vừa vui vừa thấy bất an. May mà vừa rồi không nhận ý tốt của Cung Triệt, bằng không cô không biết trả lời Lục Tử Hiên ra sao, đồng ý rồi lại từ chối Cung Triệt, chắc cô phải về vườn quá. Text được lấy tại Truyện FULL

Cô thu dọn xong, đi thang máy xuống dưới, liếc mắt đã thấy Lục Tử Hiên mặc âu phục ở đại sảnh. Dáng người thon dài của hắn luôn nổi bật trong đám đông.

Lục Tử Hiên xoay người thấy Ninh Tiểu Thuần, hắn mỉm cười bước đến: "Chúng ta đi thôi."

Ninh Tiểu Thuần gật đầu, cảm giác nụ cười của hắn ẩn chứa ý nghĩa nào đó. Là cô nghĩ nhiều, lúc trước thì bị bà cô già áp bức, lúc này thì bị Boss lớn bóc lột, hay trong công ty đầu óc qua căng thẳng, một vài chuyện xảy ra lại cảm thấy người ta khẩu phật tâm xà, nên bây giờ nhìn người khác cũng nhiễm thói quen này?!

Cô đi theo Lục Tử Hiên, vốn cho rằng sẽ ra trạm xe buýt, nào ngờ Lục Tử Hiên lại tiến về phía chiếc polo màu bạc đậu ở ven đường, dùng chìa khoá mở cửa xe vẫy tay với Ninh Tiểu Thuần. Ninh Tiểu Thuần chạy tới, chỉ vào chiếc polo hỏi: "Của ai vậy?"

"Của anh." Lục Tử Hiên vẫy vẫy chìa khoá xe trên tay giải thích: "Trả góp. Có xe, mới có phương tiện làm việc bên ngoài. Em lên đi, ngồi xem có thoải mái không." Hắn đưa tay ra hiệu mới cô, Ninh Tiểu Thuần cười cười, ngồi vào xe.

Thiết kế bên ngoài mạnh mẽ đơn giản, không gian bên trong thoải mái gấp bội, tháo tác điều khiển dễ dàng, không ngờ xe này tốt đến vậy. Ninh Tiểu Thuần quay sang hỏi Lục Tử Hiên: "Sự nghiệp của anh mới bắt đầu, có trả nổi tiền xe không?"

"Yên tâm, hoàn thành mấy đơn hàng hiện có là không thành vấn đề." Lục Tử Hiên vừa lái xe vừa nói. Huống hồ, còn một đơn hàng lớn siêu lợi nhuận, hắn bắt buộc phải làm. Nếu thành công, đến lúc đo hắn có thể thu được cả danh và lợi.

Tân trạng của hắn vui vẻ, nói với Ninh Tiểu Thuần: "Muốn gì không?"

"Tuỳ anh, em không đòi hỏi." Ninh Tiểu Thuần dựa lưng vào ghế, có hơi mệt mỏi.

"Vậy đi thưởng thức thức ăn Pháp đi." Lục Tử Hiên quay đầu xe, lái đến quán ăn Pháp.

Xe dừng lại trước một quán ăn Pháp trang hoàng tuyệt đẹp, Ninh Tiểu Thuần còn mặc đồ công sở, cảm thấy không phù hợp. Lục Tử Hiên không cho cô thời gian chần chừ, đi vào theo sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ.

Chỗ ngồi bên trong không nhiều, nhưng khung cảnh rất hài hoà, rất thoải mái ấm cúng. Bày trí cách điệu lãng mạn thanh nhã, mang đầy phong cách nước Pháp. Thêm chiếc máy hát đĩa kiểu cũ phát ra những tác phẩm êm tai, đương nhiên đặc biệt nhất chính là hộp nhạc, tiếng nhạc vui tai làm người ta nhớ về thời thơ ấu vô tư lự. Ninh Tiểu Thuần lập tức thấy thích nơi này, aiz, chủ nghĩa tư bản cực kì độc ác, cô sa đoạ rồi...

Lục Tử Hiên nhìn menu, hỏi Ninh Tiểu Thuần: "Em muốn ăn gì?"

Ninh Tiểu Thuần nhìn nhìn, nói: "Em muốn phần gan ngỗng và ức vịt."

Lục Tử Hiên đưa menu cho waiter, gọi món: "Vậy cho hai phần gan ngỗng và ức vịt, thêm cá hồi sốt vang đỏ, salad thôm thịt, và một chai vang đỏ."

Ninh Tiểu Thuần hôm nay đã uống nhiều rượu, cô cau mày: "Đừng kêu rượu đâu."

Lục Tử Hiên nhìn cô, gật đầu: "Được, bỏ rượu. Vậy gọi món tráng miệng nhé?" Ninh Tiểu Thuần gật đầu, hôm nay Lục Tử Hiên ngoan ngoãn phục tùng cô, khiến cô được chiều chuộng mà lo lắng.

Thức ăn trang trí đẹp đẽ, chất lượng mê người, hai người dưới ánh nến lung linh hưởng thụ không khí lãng mạn. Cô và Lục Tử Hiên lần đầu tiên ăn ở quán ăn cao cấp thế này, đồ ăn đắt đến khó tin.

Lục Tử Hiên cầm khăn ăn chùi miệng, hỏi: "Tráng miệng gọi CreamBrulee nhé?"

CreamBrulee?! Đây là loại bánh làm từ bơ, bên trong thơm mềm, bên ngoài giòn xốp, thú vui của thực khách là dùng cái muỗng bạc nhỏ xắn xuống, lớp đường cháy vàng nứt ra, bên dưới là bánh put-ding vàng và lớp đường trên mặt đưa vào miệng, vừa mềm vừa ngọt! Ninh Tiểu Thuần thèm thuồng nên gật đầu.

Bữa tối lãng mạn và sang trọng kết thúc, Lục Tử Hiên không đưa Ninh Tiểu Thuần về thẳng nhà trọ mà chạy về hướng trường đại học. Xuống xe, Ninh Tiểu Thuần khó hiểu: "Sao không về nhà trọ?" Lục Tử Hiên cười không nói, kéo cô vào trong trường.

Lục Tử Hiên đưa cô đến dưới tán cây, đập vào mắt là từng chùm bông hoa tươi tắn, mặc sức tranh nhau nở rộ trên đầu cành. Màu hồng nhạt mang tới mùi hương ấm áp. Gió đêm dịu dàng, bí mật mang theo hương thơm nồng tan trong rừng cây. Đoá hoa theo gió bay xuống, như cơn mưa hoa rơi chung quanh họ.

Ninh Tiểu Thuần thích thú chạy vòng quanh gốc cây. Từng cánh hoa màu hồng gần như trắng muốt từ ngọn cây rụng xuống, rơi trên đỉnh đầu, đáp trên gương mặt, lượn quanh người cô. Gió thổi tung mái tóc dài của cô, nhẹ lướt qua gò má, cùng cánh hoa rơi xuống, phất phơ trong không trung. Nụ cười trên môi cô như đôi cánh thiên thần... Hình ảnh đó đẹp biết là bao.

Tình cảm trong lòng Lục Tử Hiên khẽ rung lên, bước lên ôm eo Ninh Tiểu Thuần, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Ninh Tiểu Thuần nhìn ánh mắt nóng cháy của hắn, tim đập rộn lên. Nơi đây là nơi lần đầu tiên họ hôn nhau, có hồi ức tốt đẹp. Cô chậm rãi nhắm mắt lại, chung quanh rất yên tĩnh, cô chỉ nghe tiếng tim cả hai đập phối hợp, cùng hơi thở ấm áp hoà lẫn.