"Chói mắt quá... cái gì quấy nhiễu giấc mơ của người ta thế?" Ninh Tiểu Thuần đang ngủ mơ tỉnh lại, chống mép giường ngồi dậy, sau đó mở cặp mắt nhập nhèm ngái ngủ, một luồng sáng chói rọi tới, cô đưa tay che mắt, theo khe hở giữa các ngón nhìn ra ngoài.

Thì ra phía trước có một cửa sổ sát đất thật to, ánh nắng xuyên qua lớp kính thuỷ tinh, chiếu vào trong phòng, loá cả mắt. Bức màn màu nâu trơn bay bay theo gió, như cánh bướm vỗ cánh muốn bay. Cô nghi hoặc quay đầu, bên cạnh là tủ đầu giường đường nét thanh mảnh, dưới người là giường lớn rộng rãi, dra giường màu cà phê, tơ lụa sờ mịn màng, hình như là thiết kế của nhà thiết kế Italy danh tiếng. Bốn phía là bức tường trắng toát, treo mấy bức tranh. Sàn nhà màu vàng nhạt không vương hạt bụi, rực rỡ trong ánh nắng mặt trời.

Í, phòng cô biến thành thế này hồi nào vậy? Cô suy nghĩ một hồi, mà đầu đau dữ dội, choáng choáng, cảm giác như sắp nổ tung. Cô ngước nhìn quanh phòng một vòng, bày trí căn phòng nhìn quen mắt, không phải phòng ngủ nhà Cung Triệt ư, sao cô ở chỗ này?

Phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tik tik của đồng hồ báo thức ở đầu giường. Đồng hồ báo thức?! Ninh Tiểu Thuần hấp tấp nhìn sang, ối mẹ ơi, sắp mười giờ rồi, cô trễ giờ làm rồi!! Cô tung chăn, định xuống giường thì bị y phục trên người làm hoảng hồn. Người cô trên dưới chỉ mặc có cái áo sơ mi rộng thùng thình, còn là áo nam, có lắm chỉ che khuất mông, còn lại đều trần như nhộng. Quần lót áo ngực của cô đi đâu rồi?

"Cung Triệt... Cung Triệt..." Cô bỏ chân xuống giường, đứng trong phòng kêu mấy tiếng, tiếng kêu lớn quanh quẩn trong phòng, không ai đáp lại.

Ninh Tiểu Thuần chán nản kéo áo sơ mi, điều hoà trong phòng thổi tới, nửa thân dưới lạnh ngắt. Cô kéo tủ quần áo Cung Triệt, lựa đồ ngủ mặc vô, rồi mở cửa phòng, nhìn chung quanh, không tìm thấy bóng dáng Cung Triệt.

Bây giờ là giờ làm việc, anh nhất định đã đi làm, đúng rồi, hôm nay có đấu thầu. Cô vỗ vỗ đầu, khát nước quá, liền chạy đi rót nước uống. Bên quầy bar có để một ly nước, bên dưới có tờ giấy ghi chú, trên giấy là tuồng chữ cứng cáp, vừa nhìn đã biết của Cung Triệt, nét chữ bay bướm, anh viết: "Trà giải rượu, em nhớ uống." Chỉ vài chữ thôi nhưng lại khiến Ninh Tiểu Thuần rất cảm động, dòng nước ấm tràn trong lòng, ấm áp con tim.

Cô nhớ lại, tối qua cô đi ăn cơm với Cung Triệt, còn đi bar, chơi vui kinh khủng, hình như còn hơi điên cuồng. Cô vươn vai, thân thể hơi đau nhức, trong đầu loáng thoáng hiện vài hình ảnh, cô chợt xấu hổ đỏ mặt. Text được lấy tại Truyện FULL

Họ trốn trong WC làm tình sao?! Aaaa, sao lại khùng đến vậy chứ, hoàn toàn không hợp hoàn cảnh. Hình như còn có người nhìn thấy, cô vội cúi đầu, bưng ly trà giải rượu lên.

Đầu vẫn còn đau, cơ thể mệt mỏi, còn đói bụng, tình trạng này, chỉ có một chữ thảm!!! Bây giờ đã quá giờ làm, đi trễ về sớm đều là đến muộn, không bằng xin phép nghỉ. Nói rồi lục tìm điện thoại, nhưng, túi xách cô đâu, còn nữa quần áo cô đâu?! Tìm cả buổi, mới thấy quần áo trong nhà tắm, túi xách trên ghế salon. Gọi điện thoại xong, mượn nhà tắm Cung Triệt tắm nước nóng, cuối cùng cũng có tinh thần.

Ninh Tiểu Thuần chạy về nhà thay đồ, ăn cơm, đợi đầu giờ chiều đến công ty. Lúc vào thang máy, lại gặp Ngô Kì Vũ. Ngày hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện, cảm giác như trôi qua cả một thế kỉ, hốt hoảng chết đi được. Cô miễn cưỡng mỉm cười, quay sang bắt chuyện với Tươi Mơn Mởn.

"Sao sáng nay không đi làm?" Ngô Kì Vũ thấy sắc mặt cô không tốt, quan tâm hỏi: "Không khoẻ sao?"

"Không có gì." Ninh Tiểu Thuần khoát tay, cười khách sáo. Đúng rồi nha, Tươi Mơn Mởn hôm nay bắt đầu làm ở Hoàn Nghệ nha, phòng làm việc của anh ta ở lầu mấy nhỉ?!

"Không có gì thì tốt quá, nhưng sắc mặt cô không được tốt, chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức." Ánh mắt Tươi Mơn Mởn lo lắng thật sự.

Ninh Tiểu Thuần gật gật đầu, không nói. Cô ngơ ngác nhìn số tầng lầu đi dần lên, hơi hơi lo lắng, may mà lúc đến tầng 27 thì thang máy dừng lại, Ngô Kì Vũ đi ra, nhếch miệng cười với Ninh Tiểu Thuần, "Gặp sau nhé!" Ninh Tiểu Thuần cũng cười đáp trả, chờ cửa thang máy đóng lại, cô mới chợt hiểu, Tươi Mơn Mởn nói là gặp sau sao? Họ sẽ gặp nữa sao?! Cô đau đầu lắc lắc.

Lúc về văn phòng, thấy Cung Triệt không ở công ty, cô ngồi xuống bắt đầu làm việc thì điện thoại có tin nhắn. Cô nhìn xem, không ngờ là Lục Tử Hiên, cô nghi ngờ mở ra, tin nhắn chỉ có ba chữ: chờ mà xem.

Cô không hiểu nổi, ý hắn là gì đây?! Cô buồn bực để điện thoại xuống, ngoài cửa xôn xao, sau đó cửa phòng làm việc Cung Triệt mở ra, Cung Triệt mặc âu phục đen, tóc chải sát gọn gàng xuất hiện, anh đóng cửa lại, nhìn Ninh Tiểu Thuần, lưỡng lự nói: "Hôm qua em uống nhiều quá."

Ninh Tiểu Thuần ngượng ngùng cười cười, đáp: "Vâng. Lần sau sẽ chú ý." "Còn có lần sau?!" Cung Triệt cau mày.

"Không ạ không ạ..." Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Ninh Tiểu Thuần mau chóng lắc đầu.

Cung Triệt không nói nhiều với cô, chỉ bảo: "Gọi điện thoại cho cố vấn Ngô, phòng tiêu thụ và phòng tài vụ, nửa tiếng nữa họp."

"Vâng." Thì ra Tươi Mơn Mởn nói gặp lại sau là cuộc họp này sao, anh ta sao biết sẽ họp ta, Ninh Tiểu Thuần thấy Cung Triệt sắp vào phòng, cô vội gọi anh lại: "Cung Triệt... Ớ, tổng giám đốc, hôm qua, cảm ơn anh!" Lỡ miệng, thiệt ngại quá.

Cung Triệt nhíu mày, cảm ơn anh cái gì. Nhưng mà anh không hỏi nhiều, gật đầu, bình thản nhận lời cảm ơn của cô, trở vào phòng. Thật ra, Ninh Tiểu Thuần muốn cảm ơn, là cảm ơn anh hôm qua không bỏ mặc cô, mang cô say bét nhè về nhà. Nếu không ai quan tâm cô, cô sẽ say khướt trong quán bar, rất đáng thương.

Nửa tiếng sau, cuộc họp bắt đầu. Tươi Mơn Mởn thấy Ninh Tiểu Thuần, toét miệng cười, lộ hàm răng trắng tinh. Nụ cười toe toét quá rực rỡ, khiến mắt mấy cô phòng tiêu thụ và phòng tài vụ hiện đầy trái tim, nhưng nụ cười này lại khiến người họ Cung nào đó chướng mắt.

Qua hội nghị lần này, Ninh Tiểu Thuần biết phòng làm việc của Lục Tử Hiên không đấu thầu thành công, tin rằng hắn sẽ rất khó chịu, chuyện đó và tin nhắn hắn gởi cho cô có liên quan thì phải?! Cô ngọ ngoạy không yên, mơ hồ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.

Họp thật lâu, sau khi họp xong cũng sắp hết giờ làm, Tươi Mơn Mởn đi tới tính nói chuyện với Ninh Tiểu Thuần, nhưng không thành, Cung Triệt ra lệnh call Ninh Tiểu Thuần về phòng.

"Tóm tắt trọng tâm cuộc họp lần này, đưa cho anh." Cung Triệt gõ gõ mặt bàn cô nói.

Á?! Trước giờ không phải chỉ cần ghi biên bản là xong sao, sao lần này còn tóm tắt trọng tâm nữa, phiền quá nha, sắp hết giờ làm rồi, chẳng lẽ muốn cô tăng ca sao?!

"Hử? Có ý kiến à?" Boss lớn hỏi.

"Không, em sẽ làm xong." Ninh Tiểu Thuần cắn chặt răng nói.

"Vậy thì tốt." Boss lớn phán xong, định chuồn đi, lúc này có cú điện thoại gọi đến, anh nhìn số điện thoại, nhanh chóng nhấn nút nghe: "Chuyện gì?"

Người bên kia lo lắng: "Boss, xảy ra chuyện lớn rồi, bạn tôi nói Lục Tử Hiên gởi bưu điện giao tin cho tạp chí X rồi. Là thông tin độc đáo, tạp chí rất vui mừng, chuẩn bị làm đầu đề, làm sao bây giờ hả Boss?"

Người kia vì căng thẳng, nên nói rất lớn, Ninh Tiểu Thuần nghe tiếng được tiếng mất trong điện thoại, tay run lên, tài liệu trong tay rơi vãi xuống đất. Tung tin, tạp chí X, đầu đề... Trời ạ, thế này không phải công bố chuyện của họ sao? Làm sao đây?!

Cô cầu cứu nhìn qua Cung Triệt, Cung Triệt đón nhận ánh mắt cô, vỗ về vai cô, dùng mắt ngầm bảo cô không phải lo lắng, sau đó nói với người kia: "Cậu liên hệ tổng biên tập tạp chí X, tôi muốn gặp người đó!"

"Vâng thưa Boss!"

Cung Triệt cúp điện thoại, nói với Ninh Tiểu Thuần: "Đừng lo, anh sẽ chặn nó lại."

Ninh Tiểu Thuần nhìn ánh mắt kiên định của Cung Triệt, gật đầu.

Muốn khai chiến ư?!