Trọng Mặc đài, dưới rừng trúc nhỏ ngoài sân.

Phi Trì đang sắc thuốc cho Bích Khung. Nếu là trước kia, những việc nhỏ nhặt như thế này cũng không dám làm phiền hắn đại giá. Nhưng hiện giờ, Huyền Thương quân hạ giới, Thiếu Điển Tiêu Y đành chuyển giao quyền hạn của hắn cho thần quan khác.

Thùy Hồng điện hữu danh vô thực, địa vị của Phi Trì tự nhiên cũng không lạc quan.

Nhưng tự bản thân hắn vẫn rất lạc quan. Hắn vừa dùng tu vi khống chế lửa, vừa dạy Bích Khung sắc thuốc: "Thang thuốc này của cô, phải nấu sôi trước, sau đó từ từ giảm lửa xuống......"

Bích Khung không cảm thấy hứng thú với việc luyện chế đan dược, nói: "Ngươi không thể trực tiếp cho ta đan dược được sao?"

Phi Trì hơi ngừng lại, nói: "Từ sau khi quân thượng rời đi, Thùy Hồng điện không còn quản lý linh đan pháp khí nữa. Chúng tôi phải tự mình đi nhận, cũng không dễ dàng như trước kia."


Bích Khung lúc này mới nhớ ra, nói: "Cũng đúng. Trước kia Thùy Hồng điện, chỉ riêng đan dược quân thượng tự mình luyện chế đã đếm không xuể, căn bản không cần đợi Thiên giới hạ lệnh. Hơn nữa cả Thiên giới này, ai cũng phải nhìn mặt mũi của ngài ấy."

Phi Trì ngược lại không thích nhớ lại chuyện trước kia, hắn nói: "Cho nên cô phải học cách tự mình luyện chế đan dược và pháp bảo. Bằng không quân thượng và Đan Hà thượng thần đều không ở đây, sau này Thiên giới, ai sẽ chăm sóc cho cô?"

Bích Khung dùng nắm tay nâng má, có chút buồn rầu: "Nhưng mà ta nhập môn không lâu, còn rất nhiều thứ chưa được học nữa. Văn Khúc sư huynh gần đây bận rộn trợ giúp Thái Dương tinh quân, cũng không có thời gian dạy bảo ta."

Phi Trì nói: "Nếu không còn nơi nào, cô có thể đến Thùy Hồng điện tìm tôi."

Bích Khung vô cùng ngạc nhiên: "Ngươi cũng có thể sao?"

Phi Trì bưng chén thuốc đã sắc xong đưa cho nàng, nói: "Tôi đi theo quân thượng nhiều năm như vậy, dù sao cũng có học được một chút."

Bích Khung nói: "Nhưng ngươi là tiên thị mà, bình thường phải hầu hạ quân thượng, cũng không thể đến Thượng Thư Nang học. Ngươi làm sao học được?"

Phi Trì à một tiếng nói: "Tôi vốn là một con thỏ trắng ở nhân gian, bởi vì lỡ sa vào đầm lầy, cơ duyên xảo hợp được quân thượng cứu. Lúc này mới được tạo hóa mở linh trí. Một con vật tầm thường giống như tôi, muốn hầu hạ quân thượng, dù sao cũng phải cố gắng hơn người khác một chút."

Thành thật mà nói, Bích Khung không quá tin tưởng, nàng nói: "Vậy thuật pháp tiên sinh giảng, ta có mấy chỗ không hiểu." Nàng xoay người, lấy sách pháp của Thượng Thư Nang từ trên bàn đưa cho Phi Trì, "Ngươi giảng lại cho ta đi."

Phi Trì rất thuần thục mở sách pháp ra, hỏi: "Là Đố Chúng Mộc Chiết à?"

Bích Khung ngạc nhiên: "Sao ngươi biết?" Hắn rõ ràng chưa từng học qua trường lớp nào mà.


Phi Trì nói: "Lúc trước tôi cũng từng gặp khó khăn ở chỗ này. Đây là chiêu thức đặc biệt phá vỡ pháp thuật hệ mộc, cần chia pháp thuật thành tốp nhỏ, đánh nát pháp thuật phòng ngự của đối thủ......" Hắn giảng rất kỹ càng tỉ mỉ, diễn luyện pháp chú và chiêu thức cũng tinh tế rõ ràng.

Bích Khung thán phục: "Ngươi còn giảng dễ hiểu hơn phó chấp giáo của bọn ta nữa đó. Những pháp quyết này, là quân thượng đã dạy cho ngươi à?"

Phi Trì cười nói: "Nào dám làm phiền quân thượng. Sách pháp hàng năm của Thượng Thư Nang đều phải được báo lên cho Thùy Hồng điện, để quân thượng xem qua trước. Quân thượng ân chuẩn, tôi có thể ở chỗ người lật xem qua tất cả sách pháp. Những chiêu thức này, trên sách pháp kỳ thực đã giảng giải vô cùng rõ ràng. Bình thường chỉ cần cân nhắc luyện tập nhiều, tự nhiên sẽ hiểu."

Bích Khung trước kia chỉ xem hắn là một tiên thị bình thường. Nhưng bởi vì đi theo bên cạnh Huyền Thương quân, cho nên mới được mọi người nịnh bợ mà thôi.

Hiện giờ nàng lại thay đổi hẳn ánh nhìn: "Ngươi thật đúng là rất lợi hại." Nàng suy nghĩ một chút, nói, "Thùy Hồng điện hiện tại thất thế, quân thượng cũng không biết có còn trở về nữa hay không. Vậy lúc này, không phải ngươi nên tới đảo Lưu Ly nịnh bợ Thanh Hành quân à? Với tài hoa của ngươi, đến đảo Lưu Ly chắc chắn cũng sẽ được phó thác trọng trách."

"Thanh Hành quân?" Phi Trì khẽ giật mình, nói, "Tôi chịu đại ân của quân thượng, tự nguyện tan xương nát thịt đền đáp. Hiện giờ không thể đi theo người hạ phàm đã là bất trung bất nghĩa rồi, đương nhiên sẽ không bước vào cửa viện của ai khác."

Bích Khung ừ một tiếng, càng sinh thêm hảo cảm đối với con thỏ này, nói: "Vậy ngươi gần đây chắc là rất nhàn rỗi. Mẫu thần trước kia đã cho ta rất nhiều sách pháp, ta cũng có nhiều chỗ không rõ, ta đều cầm đến đây hỏi ngươi được không?"

Phi Trì ngược lại không hề thấy phiền, dù sao Thùy Hồng điện hiện tại cũng chẳng có ai đến. Hắn quả thực rất nhàn rỗi. Hắn nói: "Được."

Bích Khung thực sự lấy ra một chồng sách pháp cỡ lớn từ trong ngăn kéo bàn, ôm toàn bộ tới trước mặt Phi Trì. Lá trúc nhẹ nhàng rơi xuống, Phi Trì ngồi trên chiếu dưới những hàng cây trúc. Hắn giảng giải chi tiết những chỗ được đánh dấu trên sách pháp.

Nhưng Bích Khung lại nghe đến choáng váng đầu óc, một lát sau, nàng ngáp một cái, nói: "Ta buồn ngủ quá, ngươi giảng giải như vậy rất nhàm chán!"

Phi Trì không biết nên khóc hay nên cười: "Vậy cô uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, tôi đi trước."

Bích Khung vội vàng kéo hắn lại, nói: "Ngươi biến thành con thỏ giảng cho ta đi."


"Chuyện này......" Phi Trì kinh sợ, "Chuyện này làm sao có thể được?"

"Sao lại không được?" Bích Khung kéo kéo y phục hắn, nói, "Ngươi mau biến đi, ta nhìn thấy thỏ, nhất định sẽ không buồn ngủ nữa!"

Phi Trì không còn cách nào khác, đành phải dùng pháp lực thu người lại, biến thành nguyên hình.

Quả nhiên, chỉ thấy một trận khói trong dưới cây trúc, tiên thị thanh tú khi trước, đã biến thành một con thỏ trắng. Bích Khung hoan hô một tiếng, ôm hắn vào trong lòng, vừa dùng một tay giúp hắn lật sách pháp, vừa nói: "Tốt lắm, ngươi có thể giảng bài tiếp rồi!"

Con thỏ Phi Trì bất đắc dĩ mà đóng mở cái miệng ba múi, nói: "Pháp thuật này là Vụ Tỏa Yên Mê của Hà tộc. Là ảo trận, dùng pháp lực tạo ra một màng sương khói lớn, che mắt quân địch...... không được vuốt tai tôi!"

Bích Khung bật cười ha ha, nàng bị bệnh nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên lộ ra một nụ cười tươi như thế.

Nàng ôm chân thân thỏ trắng của Phi Trì, con thỏ kia lông mềm như nhung, vừa sạch sẽ vừa mềm mại, còn...... ấm áp. Hắn không muốn đi theo Thanh Hành quân, thật tốt. Bích Khung nhẹ nhàng vuốt ve cái tai dài của hắn, sự tranh đấu quyền thế của Thiên giới, khiến cho thần ma lẫn lộn. Cái chết của Bộ Thanh Từ thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong đầu nàng, nàng rất sợ.

Cứ yên yên ổn ổn mà trò chuyện, học pháp như vậy, thật tốt.