Sức mạnh khắp nơi chính là cực hạn, lấy lực ngự kiếm phương làm chung cực của kiếm đạo!

Một đường lượng quang trùng phá mê vụ, như linh quang lúc khai sinh thiên địa chiếu rọi tâm linh Lăng Phong. Hắn mở to mắt, lóe lên một tia hỗn độn chi sắc. Kiếm linh điên cuồng run rẩy như có linh tính, như một con nộ long không kìm nén được cuồng hỉ chi tình.

"Mọi người bám sát bên cạnh ta!"

Bọn Khải Ân rõ ràng đã cảm nhận được một tia phiêu miểu bất định như cảm giác hư ảo khó lường của cửu thiên chi thần trong ngữ khí của Lăng Phong nên răm rắp làm theo, không dám cãi lại nửa lời.

"Lệnh Hồ tiên sinh, quý huynh đệ mời lên trước."

Huynh đệ Lệnh Hồ Thần giật mình, mắt ánh lên vẻ cảm động khó kìm chế. Bọn họ biết thân phận của mình hoàn toàn khác với bọn Hoàng Phủ Vân, Khải Ân, Kiều Kiều. Lăng Phong có thể mạo hiểm đưa ba người Khải Ân vượt qua chiểu trạch chứ làm gì có chuyện mạo hiểm vì hai huynh đệ hắn. Nên khi bọn Khải Ân tiến sát vào thì hai huynh đệ hắn lại lùi một bước. Ai ngờ phản ứng của Lăng Phong đã vượt xa tầm dự đoán của họ.

Cùng sinh cùng tử, bất ly bất khí!

Cảm giác có đồng đội để dựa vào với những cô quân như huynh đệ Lệnh Hồ Thần vô cùng đáng quý. Giờ khắc này, bọn họ siết chặt nắm tay, trái tim bồi hồi này cuối cùng cũng có nơi gửi gắm.

Từng vòng ba động hồng sắc hữu hình tỏa ra từ người Lăng Phong. Đến khi luồng ba động đó hoàn toàn bao phủ lấy bọn Khải Ân thì mới dừng lại. Tinh thiết kiếm chầm chậm giơ ra. Động tác này Lăng Phong thực hiện một cách vô cùng chậm chạp, cảm giác như mỗi lần kiếm tiêm giơ ra được thêm một tấc là tiêu hao vô số tâm lực của hắn.

Thân kiếm càng nghiêng về phía trước, hồng quang ba động càng được kéo cao, tạo nên hình một cái phễu cài. Đột nhiên, Lăng Phong quát lên một tiếng lớn: "Nhân! Kiếm! Hợp! Nhất!" Một đường hồng quang trùng thiên nhi khởi, thiên không bị chiếu rọi thành một mảng huyết hồng!

"Phụ cửu ngưu nhi quá quần công." Cái này có thể dùng để tả về số năng lượng tiêu hao thì sử dụng nhân kiếm hợp nhất, huống hồ lúc này Lăng Phong còn mang theo năm người nữa? Lúc này, ba động năng lượng mà hắn bạo phát ra đúng là kinh thiên động địa.

Nguyên huyễn thận quái cuối cùng cũng nhận ra có điều bất ổn. Nó mặc dù công kích lực cuồng hãn, thậm chí còn vượt qua thánh vực ma thú bình thường nhưng trí tuệ không cao, thậm chí còn không bằng ma thú bình thường. Đối với nó, công kích hay tấn cấp đều là do nguyên tố bản năng nên đến tận lúc này nó mới phát giác ra dị động của Lăng Phong. Nó đột nhiên nhất chấn, chiu chiu chiu chiu chiu, vô số đường lưu khí tử hắc sắc ầm ầm rơi xuống, kết thành một mạng lưới chằng chịt. Mỗi mắt của tấm lưới này chỉ lớn bằng một nắm tay trẻ con ngoài ra còn đan xen thêm tương khí do thận khí ngưng kết. Một khi dính vào nhục thân sẽ lập tức tan chảy!

Tấm lưới này không biết khiến bao nhiêu người căng thẳng, lo lắng nhìn bọn Lăng Phong.. Ngay cả người trước đây có ác cảm với Lăng Phong thì bây giờ cũng phải kính phục dũng khí của hắn. Đám mạo hiểm giả còn đang bị kẹt trong chiểu trạch thì quay sang nhìn bọn Lăng Phong đầy lo lắng. Chỉ cần bọn Lăng Phong xông ra thuận lợi thì bọn họ cũng có thể thoát được cái mạng cái này một cách dễ dàng!

Tiếng xé, tiếng nổ, tiếng cháy!

Tinh thiết kiếm bọc một đường hỏa quang nồng liệt, cự lượng hồng quang quấn chặt lấy thân thể mọi người mang theo vô số cự âm không ngừng xé rách tấm lưới cản bên ngoài.

Gần rồi, gần tới rồi!

Hỏa quang và khí lưu tử hắc sắc chạm mạnh vào nhau, giằng co một chút. Tinh thiết kiếm mang theo một luồng khí thế cửu thiên vẫn lạc trụy lạc hung hăng ép xuống. Vô số tử hắc khí vụ bị bốc hơi, tấm lưới ngăn cản hở ra một lỗ hổng tròn tròn.

Lưu tinh phi thệ.

Một đường rồi lại thêm một đường nữa, tấm lưới cản bị cường lực xé toạc.

Ầm. Tinh thiết kiếm nặng nề rơi xuống bờ bên kia. Mặt đất bị khí lãng cường kính đập vào tạo nên một cái hố sâu rộng chừng năm thước.

Bọn Lăng Phong đã đào thoát thuận lợi!

Khiếp sợ, một cảm giác khiếp sợ khó có thể diễn đạt trào lên trong lòng mọi người, nhất là những người trước đây từng có ý đối địch với Lăng Phong thì cảm giác sợ hãi càng thêm nồng đậm. Mặc Quỹ mặt mày hớn hở, may mà lúc chiêu mộ bất thành hắn không làm điều gì dại dột. Nếu không, tất cả cường giả trong liên minh gộp lại chắc gì đã thoát khỏi một kiếm của hắn?

Xoạt xoạt xoạt, những kẻ cơ mẫn bám sát theo bọn Lăng Phong cũng chạy thoát thành công. Lúc này nguyên huyễn thận quái mới kịp phản ứng, phát ra những tiếng gầm gừ cuồng nộ. Mấy cái lỗ trên mình nó mở rộng hơn, thận khí phun ra nhiều hơn trước gấp trăm lần.

"A, cứu mạng!"

Những tiếng kêu thảm thiết vọng lên giữa không trung. Những người còn lại đều là hàng binh hoặc thực lực bất cường, hoặc tâm trí không cứng cỏi. Bọn chúng không biết nắm vào cơ hội cuối cùng nên phải thiệt mạng dưới nộ hỏa của nguyên huyễn thận quái. Nhìn những con người lúc nãy còn sống sờ sờ đang vùng vẫy trong bùn nhão, xương cốt dần dần tiêu tan mà những người sống sót không khỏi tái mặt, thậm chí sợ đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy.

Sau khi giết sạch những người còn sót lại, nguyên huyễn thận quái chầm chậm xoay một vòng, quay thẳng mấy cái lỗ sang phía đám người đang đứng trên bờ.

"Không xong rồi, quái vật muốn lên bờ!" Có người thất thanh kêu lên làm những người khác cũng rống lên điên cuồng. Đám mạo hiểm giả nhát gan xoay người bỏ chạy chối chết. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chỉ có Lôi Trạch Ân và một số ít người là vẫn giữ bình tĩnh. Lôi Trạch Ân biết nguyên huyễn thận quái mặc dù cường hãn nhưng không bao giờ rời khỏi môi trường quen thuộc của mình, điều này không phù hợp với tập tính của nó. Quả nhiên, thận quái sau một lúc nổi lên lại từ từ khép mấy cái lỗ lại, thân thể nặng nề dần dần chìm xuống nước.

Lúc này, những người ở lại mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, Cố Dao hét lên một tiếng lớn: "Đạo Man, ngươi dám!" Thì ra Đạo Man thấy Cố Quỳnh trọng thương nên muốn tranh thủ ra tay. Một chiếc thanh sắc chưởng ảnh đang từ hư không rơi xuống, hướng về phía Cố Quỳnh. Từ sau khi Từ Kì Phong bị giết, Bức Tông đương nhiên đã xuống dốc, nếu như hôm nay giết được nốt Cố Quỳnh thì Mạt Vân Túc sẽ chỉ có mình Chân Vật Các độc tôn!

"Trạc đao kính!" Cố Dao giận dữ thét lên một tiếng, xương cốt khắp người kêu lên răng rắc, song quyền tịnh hợp thành đao nhận trạng, đâm mạnh vào thanh sắc chưởng ảnh của Đạo Man!

Hai hộ vệ của Vô Cốt Môn đang đứng bên cạnh cô cũng gầm lên giận dữ, cùng thi triển vô cốt nhu thân kĩ pháp: trạc đao kính. Sau khi vận kình, hai đường cốt thứ bạch sắc nhanh chóng lộ ra từ xương ngón tay của họ. Hai người này rõ ràng đã được Cố Quỳnh thân truyền và xem ra khả năng nắm bắt vô cốt nhu thân còn mạnh hơn Cố Dao.

"Phốc!" Đòn công kích của ba người Cố Dao phá tan thanh sắc chưởng ảnh của Đạo Man một cách dễ dàng. Kết quả này khiến bọn họ không khỏi ngây ra. Đối thủ là cửu tinh thiên hành giả, hơn nữa còn ôm ý định tất sát để thi triển tuyệt chiêu đắc ý, sao có thể công phá dễ dàng đến vậy?