- Cảm ơn hảo ý hai vị, chẳng qua ta thân là con dân Tinh Lam công quốc, đương nhiên uống nước nhớ nguồn rồi, trước khi được công quốc cho phép thì không thể tùy ý gia nhập thế lực khác, thực sự xin lỗi.

Lăng Phong lựa chọn một câu trả lời hàm hồ, vừa cự tuyệt lời mời chào lại cho bọn họ một điểm hi vọng.

Đây là một trong những lý do mà nhóm người Mạch Kha nghĩ ra cho Lăng Phong để thoái thác, vốn là phòng ngừa người của Võ Thần Phong, chẳng qua không nghĩ tới tình huống khi chân chính đối mặt mời chào lại phức tạp hơn so với dự định. Trong mắt đại đa số người, Áo La đế quốc chính là chúa tể, dưới ánh quang mang của nó các vương quốc, công quốc còn lại chỉ có cúi đầu nghe theo. Nhưng mà từ hôm nay xem biểu hiện của Lôi Trạch Ân, Vân Mộng vương quốc tuy rằng kiêng kỵ Vũ Thần Phong thế nhưng còn xa chưa tới trình độ không dám phản kháng, thậm chí còn có một chút tranh phong nho nhỏ.

Dùng tình lý mà nói, nếu như ở giữa hai người mà phải chọn một nhà, Lăng Phong tình nguyện lựa chọn Vân Mộng vương quốc, hắn với sự bá đạo của Võ Thần Phong không có chút hảo cảm nào, bất quá tâm nguyện lớn nhất của Lăng Phong chính là tung hoành thiên hạ, ngẩng đầu đứng trên thế gian, không bị bất luận thế lực nào nắm giữ số phận bản thân! Đương nhiên sẽ không nguyện ý làm tay sai cho thế lực nào cả.

Vệ Địch ánh mắt huyết quang ẩn hiện, trường đao trong tay không tự chủ mà xiết, hắn nhìn thật sâu vào Lôi Trạch Ân, nếu không có đối thủ đối đầu ở đây hắn khả năng đã sớm mạnh mẽ mang Lăng Phong quay về Võ Thần Phong rồi. Dù cho làm như vậy Lăng Phong có chút oán hận, thế nhưng hắn tin chỉ cần ân sư bày ra chút lực lượng không thể tưởng tượng nổi, toàn bộ sự phẫn nộ trong lòng Lăng Phong sẽ chuyển hết thành sùng bái.

Lôi Trạch Ân trầm ngâm sau đó mỉm cười, nói:

- Được, ta đây không miễn cưỡng Lăng tiên sinh, hay là chờ sau khi Lăng tiên sinh kết thúc Thương Khung Hội Chiến chúng ta bàn lại việc này vậy. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đang khi nói chuyện, ánh mắt hắn không chút thả lỏng nào nhìn chằm chằm vào Vệ Địch.

Hơi chần chờ, huyết sắc trường đao trong tay Vệ Địch liền gác lên vai, mời chào người là một loại sự tình mà hắn không am hiểu, nếu Lôi Trạch Ân tạm thời buông tha hắn tự nhiên cũng không nóng lòng cưỡng ép. Hơn nữa lần này đến Vân Mông hoang trạch việc chủ yếu còn chưa hoàn thành, phân tâm ra làm việc khác không phải điều tốt.

Thấy rốt cục đã thoát thoát khỏi nguy cơ trước mắt, Lăng Phong âm thầm thở phào một hơi, thời gian, bản thân thiếu hụt nhất vẫn là thời gian! Người ngoài cuộc xem hắn thi triển nhân kiếm hợp nhất uy lực rất lớn, thế nhưng bản thân Lăng Phong tự biết chân chính chiêu kiếm kia không phải là nhân kiếm hợp nhất, mà là dung hợp Nguyên Mạch Thuật cùng Cực Thốn Dung. Do đó gây ra hiện tượng nhân kiếm hợp nhất. Ngoài ra còn có chút khuyết thiếu, chân lực dự trữ của hắn không đủ để thuận lợi thi triển hết một chiêu này.

Lăng Phong tự nghĩ nếu chân chính nắm giữ một chiêu này, chí ít phải chờ chân lực tiến tới cửu tinh, phát hiện này làm hắn có chút thất vọng. Bất quá pha sinh tử vừa rồi cũng không phải là hoàn toàn không có chỗ tốt, đầu tiên chỗ tốt lớn nhất là trên độ lĩnh ngộ kiếm thuật, Lăng Phong cảm giác được vô luận mình xuất ra chiêu kiếm gì uy lực của nó so với trước đây phải mạnh hơn ba phần, nếu như vậy sợ là khi đối mặt với cửu tinh đỉnh cấp cường giả cũng có thể đánh một trận.

Bản thân đang tự suy nghĩ, Lăng Phong bỗng nhiên cảm nhận được một đạo ánh mặt oán hận, hắn nhíu mày quay lại thấy Đạo Mạn nhìn mình không che giấu sát ý trong lòng, sát khí dày đặc phóng ra như muốn nuốt tươi người ta vậy.

Lăng Phong nhịn không được nhíu mày, nếu nói là xung đột cá nhân, mình tựa hồ không có một chút mâu thuẫn nào với Đạo Mạn? Thậm chí tính ra hắn còn phải cảm ơn mình đã giúp hắn giải quyết Từ Kỳ Phong, vì sao hắn hận mình còn hơn cả hận Cố Quỳnh?

Tuy rằng nhận thấy được hận ý của hắn, Lăng Phong cũng không lo lắng, chỉ là lạnh lùng giễu cợt, trước đây bản thân không kiêng kỵ Đạo Mạn, càng không nói đến bây giờ kiếm thuật tiến triển thêm một bước, mối hận một chưởng kia sớm muộn gì cũng lấy trở về.

Lôi Trạch Ân liếc mắt qua Đạo Mạn, Chân Vật các có thể ở Mạt Vân Túc lớn mạnh đương nhiên là trải qua sự đồng ý ngầm của Vân Mộng vương quốc, chỉ cần Đạo Mạn không quá phận hắn cũng không nguyện ý xuất thủ đối phó loại tiểu nhân vật này. Hơn nữa nếu Lăng Phong khôi phục, Đạo Mạn muốn làm thương tổn hắn cũng không dễ dàng, bởi vậy Lôi Trạch Ân quay đầu đi không hề quan tâm.

Về phần Vệ Địch, thâm tâm hắn lại càng cao ngao, Đạo Mạn phải né tránh uy lực một đao của hắn, hiển nhiên chẳng đáng để ra tay.

Lôi Trạch Ân ánh mắt chậm rãi đảo qua khắp thế lực còn lại, nhóm người Mặc Quỹ âm thầm thấp thỏm không ngớt, nãy đã kiến thức qua lực lượng Thánh Vực cường giả, bọn họ căn bản không có bất kỳ tâm tư phản kháng nào. Đây là uy thế do lực lượng mang đến, trước mắt lực lượng áp đảo, tất cả âm mưu quỷ kế đều là lời nói suông.

- Ta nghĩ các ngươi hẳn là đã đoán ra thân phận ta.

Thanh âm Lôi Trạch Ân truyền đến tai mỗi người rõ ràng minh bạch:

- Không sai, ta là người Vân Mộng vương quốc, các ngươi cũng có thể xem ta thành người chủ đạo của hội đấu giá Cổ Cẩn đi!

Mọi người trong lòng có chút suy đoán đại khái, thế nhưng khi nghe được Lôi Trạch Ân chính miệng thừa nhận vẫn không nhịn được hít sâu một hơi. Lai lịch người thần bí đứng sau hội đấu giá Cổ Cẩn quả nhiên là Vân Mộng vương quốc, mà lão giả trước mắt chính là Thánh Vực cường giả chủ nhân chưởng quản đấu giá hội!

Một loạt sự tình không rõ trước kia được xâu chuỗi lại, có người không nhịn được phẫn nộ quát:

- Các người đấu giá hội nếu đạt được tin tức, lại có đủ thực lực thu chích viêm thạch khoáng, vì sao còn muốn tuyên truyền tin tức đến trêu chọc chúng ta? Lẽ nào Thánh Vực cường giả có thể đùa bỡn người khác như vậy sao?

Tiêu hao không ít tinh lực đến nơi này, không lâu trước còn bị Nguyên Huyễn Thận Quái công kích suýt nữa chết, hiện tại mới rõ bản thân mình chỉ là con rối trong tay người ta thôi. Người này cho dù biết rõ kết quả đắc tội Thánh Vực vô cùng đáng sợ, nhưng vẫn không nhịn được tức giận mắng thành tiếng.

Người bên ngoài tuy rằng không dám phụ họa nhưng mà trong bụng thầm khen không ngớt.

- Ai nói là ta trêu chọc các ngươi?

Lôi Trạch Ân thong dong cười, không có chút nổi giận nào:

- Đấu giá hội chúng ta đã hứa hẹn qua, người nào đạt được la bàn định vị coi như đó là một tấm vé cuối cùng đi tới mỏ chích viêm thạch, mà đấu giá hội chúng ta từ khi phát hiện ra mỏ chích viêm thạch này đến nay vẫn chưa hề động tới chút nào.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lôi Trạch Ân hứa hẹn nói:

- Các ngươi bằng thực lực của bản thân vô luận cuối cùng thu được bao nhiêu chích viêm thạch, chúng ta đều tuyệt đối không lấy một phần nào!

- Lẽ nào đấu giá hội các ngươi lại thiện tâm như vậy, cam lòng nhường một mối lợi ích khổng lồ cho chúng ta?