Đội trưởng thủ vệ triệt để ngây ngốc, sững sờ không còn biết nên báo cáo thế nào nữa: Ngay cả đệ tử nội doanh cũng phải cúi mình hành lễ với hắn, nhóm người này đến tột cùng có lai lịch ra sao?

Bách Thanh tiến lên trước một bước, vẻ mặt hắn kích động nhìn Lăng Phong nói:

- Trong cảm nhận của chúng ta, chức vị thủ tịch vĩnh viễn chỉ có một mình ngài là có thể đảm đương mà thôi!

Từ ngày đó, sau khi Lăng Phong cùng với Băng Thần Tử đánh một trận được truyền ra, toàn bộ người của huấn luyện doanh đều muốn coi Lăng Phong như là tượng thần mà sùng bái!

Phóng nhãn khắp Băng gia, người nào có đảm phách dám cùng đại trưởng lão quyết đấu như vậy? Đồng thời sau khi đánh một trận còn khiến cho đại trưởng lão không quan tâm tới hiềm khích lúc trước mà tự mình giữ lại?

Chỉ có một mình Lăng Phong!

Trông thấy vị chấp sự phụ trách cung cấp ma hạch cho huấn luyện doanh ngày xưa, Lăng Phong cười nói:

- Nửa năm không gặp, tu vi của ngươi cao hơn không ít!

Được Lăng Phong khen, Bách Thanh vô ý thức ưỡn ngực lên, hắn muốn lớn tiếng đáp lời, nhưng tự dưng cảm thấy trong lồng ngực dường như có một cỗ nhiệt lưu bắt đầu dâng lên, muốn nói ra một câu hoàn chỉnh cũng không được, chỉ có thể kích động nhìn chằm chằm vào Lăng Phong.

Rất lâu về sau, hắn mới hiểu được đó chính là cảm giác mãnh liệt do nhiệt huyết cuồn cuộn dâng trào khi một binh sĩ đạt được sự khen ngợi từ chính miệng của nguyên soái.

Lại tùy ý hướng ánh mắt về phía những đệ tử nội doanh còn lại nhìn một cái, Lăng Phong nhẹ nhàng gật đầu, năm người bị ánh mắt hắn đảo qua đều ngây ngô vỗ vỗ gáy, phảng phất như đạt được một vinh quang lớn lao. Tiếp đó, Lăng Phong ôn hòa nói:

- Bách Thanh, ngươi tới đúng lúc lắm, hãy dẫn chúng ta đi gặp đại trưởng lão!

- Vâng!

Không nói hai lời, Bách Thanh lập tức nghiêm mặt đáp ứng.

Sau khi bọn họ đã đi rất xa, mới có một thủ vệ sợ hãi lên tiếng hỏi:

- Người vừa rồi thật sự đáng sợ, dĩ nhiên có thể khống chế được trụ đất, người này không phải là nguyên tố Thiên Hành Giả đấy chứ?

Năm tên đệ tử nội doanh nghe vậy thì phát ra tiếng cười chế nhạo nhưng đầy thiện ý, Mã Dũng tính khí tốt nhất lên tiếng nói:

- Các ngươi được điều tới đây bao lâu rồi mà ngay cả vị kia cũng không nhận ra? Đó chính là quan môn đệ tử của đại trưởng lão - Khải Ân các hạ! Khải Ân các hạ lúc trước khi rời khỏi Băng Phong thành chúng ta cũng đã là Thiên Hành Giả sơ giai đỉnh phong rồi đó!

Đám thủ vệ nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, một lúc lâu sau mới có người hỏi:

- Vậy còn người vừa nói khi nãy? Hắn không phải là...

Nếu như thực sự là người đó, mà bản thân vừa rồi còn chĩa trường đao thẳng vào mặt hắn.

Thương hại liếc mắt nhìn tên thủ vệ này, Mã Dũng trả lời:

- Ngươi đoán đúng rồi đó, vị kia chính là truyền kỳ của huấn luyện doanh ... Lăng Phong các hạ!

"Rầm" tên thủ vệ này cũng không chịu nổi đả kích nữa, ngã lăn ra đất ngất đi.

- Không nhìn ra được chút tiền đồ nào!

Mã Dũng cười nói:

- Lăng thủ tịch sẽ không chấp nhặt cùng với đám tiểu nhân vật các ngươi đâu!

Trong lòng hắn thầm than, đâu chỉ bọn họ, có lẽ ngay cả mình ở trong mắt của Lăng thủ tịch căn bản cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi!

...

Bách Thanh đi trước dẫn đường, tuy rằng hắn cũng là đệ tử nội doanh, thế nhưng tu vi không cao, đã được phái ra ngoài làm một số công tác hậu cần từ sớm, nên cũng không quen thuộc lắm với nhóm người Khải Ân. Thậm chí bởi vì liên quan đến Khải Ân, nên hắn mơ hồ còn có chút sợ hãi đối với Lăng Phong. Về sau lại truyền đến tin tức Lăng Phong đối chiến cùng đại trưởng lão rồi rời khỏi Băng gia, Bách Thanh càng cho rằng mình không phải là một nhân vật cùng đẳng cấp với Lăng Phong.

Lăng Phong nhận ra hắn có chút khẩn trương nên cố ý cười nói:

- Bách chấp sự, còn chưa chúc mừng ngươi thăng chức đó.

- Thủ tịch, ngài đừng chê cười ta!

Bách Thanh đi phía trước dẫn đường cười khổ nói:

- Ta chính là "trong núi không hổ, hầu tử xưng vương". Có phải vừa rồi ngài cảm thấy kỳ quái khi tu vi của những thủ vệ ngoài cửa thành lại yếu đến vậy không?

- Không sai, với thực lực của bọn họ, nếu như Giản gia cùng với Hạ gia tấn công tới, sợ rằng căn bản không tạo nên chút tác dụng ngăn cản nào?

Lăng Phong kỳ quái hỏi, dù cho đối thủ cử những binh lực yếu kém nhất tới đây thì những người đó cũng ko thể đối phó nổi.

Bách Thanh lại cười khổ đáp:

- Cũng không phải những người có thực lực mạnh đã chết trong chiến đấu lúc trước, mà hiện tại họ đang ở trong Cung Phụng Các để bảo tồn thực lực. Đám thủ vệ kia bất quá chỉ có tác dụng ngăn cản thương hộ và người thường tiến vào thành để tránh cho họ bị vạ lây mà thôi. Hiện tại nhân mã tinh anh của hai nhà Giản Hạ đều đã tụ tập hết bên trong thành, căn bản cũng không trông cậy vào họ có thể tạo nên tác dụng ngăn cản gì. Cho dù là chúng ta thì cũng chỉ phòng ngừa có kẻ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, chứ khi gặp phải cao thủ chân chính, chúng ta trừ mỗi việc phát ra cảnh báo cũng không thể làm được gì khác.

Nghe thấy tình hình đã nghiêm trọng đến mức đó, Lăng Phong cũng trở nên nghiêm túc:

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi hãy nói cho chúng ta biết!

- Nội tình cụ thể ta cũng không quá rõ, hiện tại Băng gia đích hệ bao gồm cả cung phụng đệ tử cùng với đại trưởng lão, tất cả đều đang ở trong Cung Phụng Các, lấy thân phận của ta cũng không thể nào dẫn ngài đi vào được.

Bách Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Trước tiên ta cứ dẫn mọi người đi gặp Bạch giáo quan cùng Úc phó gáo quan, hiện tại bọn họ đang ở bên trong phủ thành chủ!

Trong toàn bộ Băng gia, khiến cho Lăng Phong quan tâm nhất chính là Úc Vi, nghe hắn nói đúng với tâm ý của mình, tự nhiên sẽ không phản đối. Dọc đường đi, Lăng Phong thuận miệng hỏi một số chuyện phát sinh gần đây ở Băng Phong thành, càng nghe lại càng nhíu mày.

...

Bên trong phủ thành chủ của Băng gia. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Úc Vi ngồi ở ghế chủ vị, Bạch Nham đứng bên cạnh, đằng sau là ba gã cung phụng đệ tử. Trên ghế khách là một trung niên nhân tuổi chừng bốn mươi, dưới cằm là một bộ râu dài màu đen phiêu dật, bên cạnh hắn phân biệt có hai lão giả thần tình lạnh lùng đứng đó. Người trung niên chậm rãi nhấp một ngụm trà, chốc chốc lại dùng nắp chén gạt đi vụn lá trà trôi nổi bên trong chén.

Lẳng lặng chờ một lát, Úc Vi lạnh lùng nói:

- Giản thành chủ, rốt cuộc ngươi đến là vì chuyện gì, không ngại thì nói rõ đi!

- Ha ha!

Thành chủ Dạ Lạc thành Giản Phưởng đặt chén trà xuống:

- Úc giáo quan nóng ruột như vậy, ta cũng nói thẳng luôn. Quý phương trong lòng có nghi hoặc khi lần này chúng ta cùng Hạ Luân thành bắt tay mà tới hay không?

- Hừ!

Cười lạnh một tiếng, Úc Vi nói:

- Việc này thì có gì mà phải nghi hoặc, song phương chúng ta giao thủ nhiều năm, nếu có cơ hội, Băng Phong thành chúng ta nhất định sẽ dốc hết binh lực tiêu diệt Dạ Lạc thành ngươi!

Giản Phưởng cười gượng vài tiếng:

- Úc giáo quan thực là ngay thẳng, nói như vậy, hai nhà chúng ta tuy rằng va chạm không ngừng, nhưng cho tới nay cũng chưa từng xé rách da mặt nhau, đệ tử dưới trướng tuy nhiều lần giao thủ, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng đả thương tới hạch tâm, điểm ấy chung quy các người cũng nên thừa nhận chứ?

Úc Vi nhíu mày, không kiên nhẫn nói:

- Giản thành chủ, ngươi có gì muốn nói thì nói thẳng đi, không cần phải quanh co lòng vòng!