Lâm Hiểu Tình le lưỡi, bình thường Giản Tiểu Bạch rất nghiêm túc, bây giờ chắc là cô ấy đang nổi trận lôi đình rồi đây.

Không dám hỏi nhiều Lâm Hiểu Tình ngay rắm cũng quên phóng, chạy như điên tới nhà Tiểu Bạch.

Lúc cô đến cửa đã sửa xong, Mai Thiếu Khanh cũng đã về lại bệnh viện tiếp tục công việc điều dưỡng.

Vừa vào cửa Hiểu Tình đã cảm thấy Giản Tiểu Bạch im lặng như thể là sự yên tĩnh trước cơn bão tố, e là cơn bão này lớn rồi đây. Lân Hiểu Tình le lưỡi nhìn khuôn mặt Giản Tiểu Bạch không có lấy một tia cảm xúc, ánh mắt cô liếc xéo qua khiến Lâm Hiểu Tình dựng cả tóc gáy, trong lòng có chút lo lắng nhưng cũng không biết nên mở miệng thế nào. Chẳng lẽ lại hỏi đẹp trai chứ à?

“AAAA!” Một tiếng hét dài chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ của Lâm Hiểu Tình. Đợi cho Giản Tiểu Bạch qua cơn điên, Lâm Hiểu Tình mới dám bước lại gần hỏi nhẹ: “Bạn tốt à, bạn không sao đấy chứ? Đừng nói với mình là cậu bị chạm dây thần kinh nha!”

Giản Tiểu Bạch ngồi trên sofa, nhìn xuống Lâm Hiểu Tình như quan tòa nhìn bị cáo: “ Bạn tốt à, bạn xém nữa hại chết mình đấy. Cái gì mà đẹp trai? Hừ, cậu và tớ đã thề là dù có thành bà cô già cũng không đi tìm trai đẹp để yêu mà? Cậu không biết trai đẹp đều là một lũ lưu manh à? Lưu manh đấy, cậu có hiểu không? Nếu không phải anh Thiếu Khanh đến đúng lúc thì tớ đã bị tên đàn ông ghê tởn kia ăn thịt rồi? Mà cậu ác lắm, sao cậu lại không nói không rằng đẩy tớ xuống nước, tớ không biết bơi, nhỡ chết đuối thì sao hả????”

Nghe xong “bài ca” của Giản Tiểu Bạch, Lâm Hiểu Tình mới trợn mắt kinh ngạc: “Anh đẹp trai kia thì sao? Tớ thấy hắn cũng được lắm mà, nếu như không phải đã có Hùng Lập Tân rồi thì tớ sẽ nhanh chân giành lấy anh ấy, cậu không có phần đâu. Mà tớ thấy khi cậu nhìn thấy anh ta, hai mắt cậu sáng lên, còn viết hai chứ “hứng thú” nên tớ mới tạo điều kiện cho hai người diễn màn “anh hùng cứu mĩ nhân” đó chứ! Huống hồ người ta đẹp như vậy, cậu phải cảm ơn mình không hết ấy chứ, giờ lại còn ngồi đây trách mình. Mà cậu nói tên quái nhân Mai Thiếu Khanh đã về à?”

Lâm Hiểu Tình hùng hồn nói như đang đọc diễn văn, Giản Tiểu Bạch chỉ còn biết lắc đầu trợn mắt: “Đúng là anh ta đẹp thật, nhưng mà xém nữa tớ cũng bị ăn sạch rồi. Còn nữa cậu đừng có gọi anh Thiếu Khanh là quái nhân, anh ấy chỉ không thích nói chuyện thôi chứ anh ấy tốt với mọi người lắm. Cậu không biết thì đừng nói lung tung.”

Giản Tiểu Bạch nhớ tới chuyện đó lại bực mình. Hình ảnh Mạc Tử Bắc tuấn dật xẹt ngang quang đầu cô, nhớ tới thân thể của mình bị hắn đè dưới thân, cô liền cảm thấy thật mất mặt. Tên kia nói còn chưa kết thúc, lẽ nào… hay cô đi đến cô nhi viện ở vài ngày hay là đi đến nhà trọ xa hoa của Lâm Hiểu Tình tránh nạn, mặc dù Mai Thiếu Khanh ở lầu trên nhưng cô vẫn cảm thấy không an toàn, cô phải trốn đến một nơi mà Mạc Tử Bắc không biết mới được.

“Cái gì? Vậy là hai người chẳng xảy ra chuyện gì hết hả? Haizz, thật đáng tiếc. Mai Thiếu Khanh đúng là quái nhân mà!” Lâm Hiểu Tình ảo não thất vọng, Mai Thiếu Khanh mỗi lần thấy cô đều mang một loại biểu hiện, mặc dù cậu ta cũng rất tuấn tú, nhưng Lâm Hiểu Tình chỉ thấy cậu ta cứ như là loại đàn ông trói gà không chặt.

“Cậu nói cái gì, thật là khó nghe, đừng có đem hai chữ “quái nhân” treo trên miệng, rất khó nghe đấy”. Nghe Lâm Hiểu Tình gọi Mai Thiếu Khanh là quái nhân cô liền mặt đỏ tía tai. Trước mặt cô mà dám gọi anh Thiếu Khanh như thế, chán sống rồi sao?

“Thế nào? Nói cho tớ biết anh chàng đẹp trai kia đối với cậu như thế nào?” Lâm Hiểu Tình ngồi dựa vào Tiểu Bạch, chớp chớp hai mắt hỏi

Giản Tiểu Bạch nhìn người bạn thân của mình với ánh mắt bất lực: “Cậu biến thành bà tám từ khi nào vậy”

“Ừ đó. Người ta vốn là bà tám mà, làm bà tám có gì không tốt chứ?” Lâm Hiểu Tình tuyệt đối không cảm thấy địa vị “bà tám” này khó nghe, cô còn tự hào nữa là đằng khác.

“Người nhã nhặn như anh Hùng sao lại có thể chịu được một bà tám như cậu thế nhỉ?” Giản Tiểu Bạch bất bình thay cho Hùng Lập Tân.

“He he, đừng để bề ngoài cho mắt chứ, chính anh ấy bảo tớ tìm người bạn trai đẹp trai cho cậu đấy, chứ không thì làm sao đang ăn cơm trưa anh ấy lại bỏ đi chứ?”

Hai mắt Tiểu Bạch trừng lớn, cô không nghĩ tới khả năng này, trước giờ cô vẫn nghĩ Hùng Lập Tân là người không thích nhiều chuyện.Tuy là người quản lí một công ty gia tộc, không biết có bao nhiêu tiền dắt lưng nhưng ít ra anh ta vẫn là người tốt nhất trong tầng lớp thượng lưu.

“Ha ha, bất ngờ lắm đúng không! Hùng Lập Tân cũng là người tốt đó chứ, cậu tưởng tớ thích quản chuyện của cậu lắm sao, nếu không phải là hai chúng ta mới gặp mà thân thì còn lâu tớ mới quản chuyện của cậu. Nhưng tớ thấy rõ ràng cậu và Mai Thiếu Khanh ở cùng với nhau thì nó cứ quái quái thế nào ấy!”

“Tớ cũng không quan tâm, nhưng cái tên kia còn muốn đến quấy rầy tớ, tớ không thích hắn. Cậu cho tớ ở nhờ vài ngày nha, nếu không tớ sẽ chết rất khó coi!” Giản Tiểu Bạch nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy đến nhà Hiểu Tình ở là ok nhất.

Cô còn phải đi làm thêm, cô nhi viện cách chỗ làm xa quá. Nhà trọ của Lâm Hiểu Tình rất rộng, ở nhờ vài ngày chắc cũng sẽ không có vấn đề gì.

Đêm đó, Giản Tiểu Bạch gọi điện cho Mai Thiếu Khanh sau đó liền đi theo Lâm Hiểu Tình về nhà. Cô cũng không ngờ rằng đêm đó ngoài cô ra, Lâm Hiểu Tình còn có một vị khách khác – Hùng Lập Tân.