Giản Tiểu Bạch nắm chặt ví mình cân nhắc, tuy tiền lương tháng này vẫn chưa dùng bao nhiêu nhưng sau khi nhập học thì làm thế nào? Còn phải đóng tiền thuê nhà nữa, đến lúc đó chỉ e là lại nghèo rớt mồng tơi mất thôi.

Mạc Tử Bắc không để ý tới lời cô nói, nở một nụ cười quý nhất khiến cô bán hàng mê mẩn cả người.

Giản Tiểu Bạch giãy khỏi bàn tay to của anh ta: “Không cần đâu, tôi sẽ chọn loại bình thường.”

Cô không muốn nói rằng mình không có tiền, cô cũng có một chút tự cao, không muốn bị người ta biết. Mà chính xác là không muốn bị nhóm mê trai đó cười nhạo mà thôi!

Mạc Tử Bắc hiểu ý, rút ví tiền từ trong quần, lấy thẻ đặt lên trên quầy: “Cô gái, phải là loại tốt nhất!”

Anh không nhìn Giản Tiểu Bạch mà chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Nhưng động tác rất nhỏ này lại khiến Giản Tiểu Bạch có chút cảm động trong lòng.

Thì ra anh ta cũng biết quan tâm như vậy.

“Thôi, thôi để tôi.” Giản Tiểu Bạch không hề muốn bảo anh ta trả tiền giúp mình. Tuy cô rất muốn câu được ông chồng giàu có nhưng đó là vì cô nhi viện, còn bản thân cô chẳng muốn được thơm lây.

“Nghe lời! Ngoan!” Mạc Tử Bắc quay lại, nhoẻn miệng cười với cô. Nhất thời Giản Tiểu Bạch cảm thấy chóng mặt, đầu óc của u u không biết gì cả.

Chỉ ngoan ngoãn nghe theo hướng dẫn của cô bán hàng đi đến thử kính áp tròng, thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tử Bắc mới tỉnh táo lại một chút.

Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người vẫn như trước nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rời khỏi cửa hàng kính.

Đeo kính áp tròng, Giản Tiểu Bạch có phần chưa thích ứng được. Mày liễu nhíu lại. Tóc dài uốn lượn sóng tự nhiên rất hợp với khuôn mặt rạng rỡ hoàn hảo, hơn nữa vóc dáng cũng cân xứng, khiến ánh mắt của Mạc Tử Bắc cứ dán lên đó, không muốn tách ra. Con cừu nhỏ mạnh mẽ này nhất định anh phải ăn trước, bằng không chắc sẽ hối hận cả đời mất! Đáy lòng vang lên một tiếng khẳng định là anh cần phải săn được cô, khiến cô tình nguyện tự dâng đến miệng mình.

Doãn Đằng Nhân nói loại trò chơi này có thách thức rất lớn nhưng một khi thành công thì cảm giác thỏa mãn sẽ rất lớn. Đàn ông có thằng nào chả muốn săn được thật nhiều em xinh đẹp làm minh chứng cho sức quyến rũ của mình cơ chứ. Mặc dù anh không hoàn toàn đồng ý nhưng đối với con cừu nhỏ, anh cũng muốn thử xem sao.

Khuôn mặt trắng trẻo nổi bật dưới ánh nắng chiều, sóng mắt đẹp đẽ lưu chuyển, đôi môi tươi đẹp ướt át khiến Mạc Tử Bắc không nhịn được, muốn vuốt ve một lần nữa. Một chỗ nào đó trên người đang khát khao bỏng cháy, cơ thể hôm qua không được an ủi hôm nay lại càng thêm khát vọng.

Thở ra một hơi thật dài, Mạc Tử Bắc cố hết sức không để nhìn cô.

Tiếp tục nhìn nữa anh không dám bảo đảm có ở trên đường cái mà hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô hay không.

“Mạc tiên sinh, tôi muốn trả tiền kính mắt lại cho anh.” Giản Tiểu Bạch vẫn còn bị ám ảnh chuyện anh ta đã thanh toán thay cô. Nói xong lấy ví mình ra, Mạc Tử Bắc tiến tới che bàn tay nhỏ bé của cô đang muốn lấy ví ra, bất đắc dĩ lắc đầu: “Gọi tôi là Bắc. Không được nói chuyện tiền nong với tôi.”

Miệng Giản Tiểu Bạch ú ớ, bỏ tay xuống, mặt nhìn về một bên, ngượng ngùng nói: “Không gọi được!”

“Thử gọi một lần đi!” Anh ta nói.

“Không!” Giản Tiểu Bạch há mồm cự tuyệt.

Con ngươi của Mạc Tử Bắc sáng lên rồi đột ngột nặng nề, trong ánh mắt tựa như đang có một ngọn lửa đang cháy rừng rực, trên khóe miệng lại xuất hiện một tràng cười xấu xa: “Tôi có thể hiểu em từ chối là vì muốn tôi hôn em không?”

Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch đỏ bừng, thoát ra khỏi tay anh ta, luống cuống chạy lên xe. Đóng cửa, đưa hai tay vỗ mặt chỉ để lộ ra khe hở, thoạt thấy dáng người cao ngất của Mạc Tử Bắc ngoài cửa sổ xe mà mặt lại đỏ lựng hơn.

Người đàn ông này lúc không nổi giận thì khá dịu dàng. Thật tệ.

Nhớ tới việc bọn họ từng tiếp xúc thân mật thì trong lòng run rẩy một hồi. Nếu Lâm Hiểu Tình mà biết chuyện này chắc sẽ cười cô chết mất thôi. Hôm qua cô còn thề đời này cho dù có trắng tay cũng không đi tìm soái ca, vậy mà bây giờ chính cô lại nuốt lời. Không ai cầm dao ép cô phải làm người phụ nữ của anh ta, mà là tự cô gật đầu. Trời ạ! Làm người phụ nữ của anh ta, những lời này thậ là…!

Bước vào xe nhìn thấy cô đang ôm khuôn mặt nhỏ nhắn thì không nén nổi phát ra một trận cười ha hả.

Bé cưng này lại xấu hổ rồi! Cô nói đúng, tại sao người từng trải vô số như anh lại không nhìn ra trúc trắc của cô? Hôm nọ chính cô đã tuyên bố một phen sơ nữ kia làm cho lòng dạ anh ta được một trận sung sướng sau khi trở về.

Thật sự cô nói cũng đúng, anh chưa từng gặp được sơ nữ, cho nên anh quyết định nếu cô là sơ nữ thì anh phải trở thành người đàn ông đầu tiên của cô.

Đáng tiếc hôm nọ tên tiểu quỷ Mai Thiếu Khanh kia lại xuất hiện giữa chừng tàn phá phong cảnh, làm cơ thể anh kêu gào không có chỗ phát tiết, lúc này đây anh không phải nóng nảy như vậy. Phải từ từ mà chơi đùa khiến cô từng bước một sa vào trong cái bẫy anh đã giăng sẵn, sau đó sẽ đem cô ăn sạch!