Anh không có lông ngực. Tuy không phải là lần đầu tiên thấy ngực trần của anh nhưng chưa bao giờ ở gần như vậy mà quan sát chăm chú. Anh có một vóc dáng vạm vỡ, bờ vai nở nang, cánh tay rắn chắc, vừa nhìn đã thấy dáng thể thao, hơn nữa thoạt nhìn anh cũng có khí chất của một người đàn ông quý tộc khôi ngô tuấn tú.

Cô hoàn toàn không thể ngăn được mình chạm tay vào. Lần này tự mình thấy chỉ chọc, chọc mấy cái thì không đủ kích thích vì thế nhéo thêm một phát nhưng lại không thể nhéo được da của anh. Thế mới thấy vóc dáng của anh tốt thế nào, tỷ lệ cơ bắp nhiều bao nhiêu!

“Tiếp tục sờ xuống dưới nữa thì anh không bảo đảm sẽ không làm chuyện gì đâu. Lần này chính em quyến rũ anh.” Giọng nói anh hơi khàn, giúp cô cài chiếc cúc cuối cùng, trong đôi mắt sáng ngăm đen chợt hiện lên một ánh sáng mà cô đã quen thuộc. Lần trước anh cũng dùng ánh mắt này mà nhìn cơ thể cô, đúng là cái vẻ mặt này cô nhớ rõ mà.

Bỗng chốc khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch càng đỏ hơn. Cô làm sao vậy, tại sao có thể không biết xấu hổ mà quang minh chính đại chiếm tiện nghi của người ta. Đúng là sắc nữ mà! Cố gắng khiến bản thân không xấu hổ, rất cảm kích sự quan tâm của anh, cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lầu bầu nói: “Cảm ơn anh!”

“Chỉ cảm ơn suông như vậy thì thật không thành tâm. Phải nhìn ánh mắt đối phương, như vậy mới có vẻ chân thành.”

“Hả?” Giản Tiểu Bạch đưa mắt lên nhìn vào đôi mắt đẹp, ngăm đen của anh, “Cảm ơn anh!”

Mạc Tử Bắc cười mím môi.

Nắm lấy tay cô, “Con lợn kia muốn làm gì?”

“Dạ?” Giản Tiểu Bạch nhất thời không kịp phản ứng, mắt nhìn bàn tay của anh đang nắm lấy cô, bàn tay cũng không đen lắm, ngón tay thon dài, rắn chắc. Bàn tay nhỏ bé mặc anh nắm, cảm giác rất ấm áp.

“Anh đang nói đến Ôn Hướng Đình!” Mạc Tử Bắc thấy ánh mắt cô lại mơ hồ nên trực tiếp nói thẳng.

“À, hắn muốn em làm tình nhân của hắn.” Giản Tiểu Bạch kể lại sự thật, nhớ tới dáng vẻ say đắm liếm môi của tên Ôn Hướng Đình kia thì ghê tởm một hồi.

“Cái gì?” Mạc Tử Bắc không thể ngăn cho mình không cao giọng, đôi mắt cũng theo đó mà lóe lên tia phẫn nộ mà ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao. Tại sao anh lại phải tức giận,?

“Em không đồng ý, sau đó hắn đã cưỡng ép. Thật đáng ghét! Nếu anh không tới, có thể em sẽ bị hắn hôn rồi.”

Bàn tay to đang nắm Giản Tiểu Bạch không nhịn được ra sức nắm. Sức lực của người đàn ông truyền đến trong tay cô, Giản Tiểu Bạch trộm nhìn sườn mặt của anh, rất mê người! So với cái lão hồ ly thối kia thì mê người hơn một ngàn lần. Từ sau khi anh xin lỗi, cô bắt đầu cảm thấy anh cái gì cũng tốt, dáng người đẹp, sự đùa giỡn vô tình cũng thành cá tính. Trong mắt mình, người yêu là Tây Thi, nhưng quan trọng là bọn họ có được coi là người yêu của nhau sao? Mới gặp mặt được vài lần thôi mà!

Hiện tại dáng vẻ tức giận của anh không quá thâm trầm như lần trước khiến người ta không rét mà run. Lần này xem ra cũng không đáng sợ, ngược lại rất thân thiết. Có phải anh tức giận là vì cô suýt nữa bị tên háo sắc hôn?”

“Hắn ta đã nhìn thấy lưng của em?!” Anh nói có chút uất ức, có chút phẫn nộ, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Giản Tiểu Bạch không nói gì, mặt đỏ rực lên. Đúng vậy, sau lưng cô hở một mảng khẳng định là tên đàn ông thối tha đó đã thấy được. Vừa rồi hắn còn không biết xấu hổ mà liếm đầu lưỡi, giống như thấy cái gì ăn ngon là thèm đến chảy nước miếng, ghê tởm muốn chết.

“Cái tên đít vịt đó rất ghê tởm!” Giản Tiểu Bạch không thể không xem thường, căm giận nói.

“Đít vịt?” Mạc Tử Bắc không hiểu.

“Chẳng phải đít vịt là gì, đi đường mông cứ uốn a uốn éo như vịt!” Giản Tiểu Bạch lại giải thích một lần.

Trên mặt Mạc Tử Bắc không có biểu hiện gì, Giản Tiểu Bạch nghĩ anh không hiểu, sau đó bỏ tay anh ra, bắt chước dáng đi của Ôn Hướng Đình, túm mông đi vài bước.

“Ha ha ha ha. . . . .” Mạc Tử Bắc không nhịn được bật cười thành tiếng. Giản Tiểu Bạch này đúng là một người hài hước, nhưng mà cô bắt chước rất giống nha!