Lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy, còn Giản Tiểu Bạch thì vẫn còn đắm chìm trong những lời khen của anh, đến nửa ngày mà vẫn không có phản ứng.

“Có nghe không?”

“Gì cơ?”

Mạc Tử Bắc không nói nên lời.

Giản Tiểu Bạch lại nhịn không được, ngồi xuống hỏi anh: “Anh vừa rồi là khen hay là mắng em vậy?”

“Em nghĩ sao?”

Cô chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Có cảm giác như là khen mà cũng như là mắng em vậy. Anh nói em bề ngoài thì xinh đẹp nhưng lại nói em ngốc nghếch không có đầu óc giống heo, em không muốn làm heo!”

Mạc Tử Bắc xoay người, trợn trắng mắt: “Không phải em ngốc nghếch mà là thông minh rối tinh rối mù!”

“Là sao?”

“Tự mình hiểu đi!”

“Cũng chỉ là có ý đó thôi!” Giản Tiểu Bạch lầu bầu: “Còn không bằng nói thẳng ra là em ngốc đi, cần gì phải quanh co lòng vòng chửi người ta. Đúng là tiểu nhân!”

“Cái gì?” Mạc Tử Bắc nhếch mày, cô nàng chỉ lo nói chuyện nên không để ý phần lưng hở phía sau đã rời khỏi ghế lại lộ ra ngoài.

Mạc Tử Bắc gian nan nắm lấy tay lái, một chỗ nào đó trên người đang tập trung ngóc lên. Rút kinh nghiệm lần trước lái xe, chỉ vì phân tâm mà thiếu chút nữa xảy ra tai nạn, lần này anh cũng không dám tham lam mà nhìn qua, đành nắm chặt tay lái đến rịn cả mồ hôi, gian nan báo cho cô biết: “Lưng lại lộ ra kìa!”

Giản Tiểu Bạch lập tức bừng tỉnh, dựa vào chỗ cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên.

Mạc Tử Bắc cười khẽ, an tâm khởi động xe của mình: “Sáng sớm mai em xin nghỉ việc đi, anh sẽ ở dưới lầu chờ, em mà không xin nghỉ là anh tự mình đi lên giúp em đấy.”

“Anh cũng độc tài quá ha?” Giản Tiểu Bạch mặc dù có chút tức giận, cũng có thể biết được anh cũng là lo lắng cho mình nên không thể không biết xấu hổ mà nổi giận. Nghỉ việc rồi mình biết làm gì đây?

“Vất vả lắm mới tìm được việc, còn mấy ngày nữa là đến lúc nhập học rồi, thời gian còn lại không phải rất lãng phí sao?

“Yên tâm, tiền lương còn lại anh sẽ đưa gấp đôi cho em không thiếu một xu.”

A, Có tiền! Hì hì thật sự có thể câu một chàng rể rùa vàng cho cô nhi viện rồi! Khóe miệng cong lên thực vui vẻ, chỉ cần anh có thể quyên tiền cho cô nhi viện, còn cô không cần anh nuôi, cô có năng lực tự nuôi sống bản thân mình.

“Em không cần tiền của anh, em chỉ hy vọng lúc anh tiền của dồi dào thì có thể làm một chút từ thiện chiếu cố chiếu cố cho cô nhi viện Bác Ái của chúng em là được rồi”.

“Bác Ái?” Mạc Tử Bắc nhếch mày: “Em lớn lên ở đó?”

“Vâng!” Giản Tiểu Bạch gật đầu.

“Được, anh biết rồi!”

Không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, chỉ nói biết rồi vậy thì sau này anh có quyên tiền không nhỉ? Tuy rằng Giản Tiểu Bạch cũng muốn hỏi đáp án nhưng vẫn cố nhịn xuống. Về sau nhất quyết sẽ không để cho chàng rể rùa vàng này chạy thoát khỏi ma chưởng của cô.

Xe dừng lại ở trước cửa tiệm trang phục Pháp, mưa vẫn tiếp tục rơi không có ý dừng lại.

Sau khi phanh dừng xe xong xuôi, Mạc Tử Bắc bỗng nhiên dựa lại gần làm Giản Tiểu Bạch sợ tới mức lập tức thét chói tai, hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Tay anh nắm lấy cái eo nhỏ nhắn tinh tế của cô, giống như là đo đạc một chút nhưng tư thế này lại cực kì ái muội. Khuôn mặt Giản Tiểu Bạch hết đỏ, rồi lại trắng.

Mạc Tử Bắc buông cô ra, nhìn dáng vẻ cô nàng thẹn thùng mà yêu chiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, khẽ hôn lên trán cô một cái. Kỳ thật cũng không biết vì sao mình lại dịu dàng như vậy, vốn tưởng sẽ hôn lên đôi môi của cô, không ngờ tự nhiên lại muốn hôn trán cô, nhẹ nhàng mềm mại và trong sáng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch cúi xuống thật thấp. Cô cảm thấy thật xấu hổ, hôn cô đều không có báo trước, cô rất lạ là vì sao chính mình đều không có đẩy cái miệng của anh ra.

“Chờ đó, anh về ngay.”

Còn không đợi cô phản ứng anh đã xuống xe, chạy vào trong cửa hàng.

Mười phút sau, anh đã đi ra, trên tay còn cầm thêm mấy cái túi. Mở cửa xe ra, anh ném mấy cái túi vào ghế sau rồi ngồi vào ghế lái. Bên ngoài trời vẫn còn mưa, tuy rằng không lớn lắm nhưng mái tóc cùng khuôn mặt tuấn tú đều bị ướt đẫm.

Giản Tiểu Bạch nhịn không được hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Mua quần áo cho em!”

Giản Tiểu Bạch há hốc mồm: “Rất đắt tiền đó!”

Mạc Tử Bắc thật sự nghi hoặc người phụ nữ này đến tột cùng có phải là phụ nữ không vậy, những phụ nữ khác được mua đồ cho đều rất vui vẻ, thậm chí còn mong được mua cho thứ tốt nhất, đắt nhất nữa kìa, chỉ có cô được mua cho còn ngại đắt.

Lấy khăn tay từ chiếc túi vải nhỏ của mình ra giúp anh lau khô mặt và tóc

Cô không nhìn tới quần áo mà là giúp anh lau khô tóc trước, trong lòng Mạc Tử Bắc chợt dâng lên một luồng cảm động. Người phụ nữ này thật khờ, cô cũng không biết thật ra anh làm những chuyện này cũng là vì muốn có được cô, động cơ cùng mục đích của anh không hề trong sáng.

Thế nhưng chỉ trong vài giây khi tầm mắt hai người vừa giao nhau thì đồng thời cùng bắn ra tia lửa. Chỉ là bọn họ đều không biết!