Tô Tỉnh nhướng mày, có chút tò mò không biết Giải Tích đã từng gặp bạn học của mình lúc nào.

Nghĩ lại thì thấy, thế giới cũng chỉ bé như vậy.

Tâm trạng của Giải Tích không tốt chút nào, cô rất muốn trốn đi ngay lập tức, ngăn cản người bạn học này nói chuyện.

Cô chỉ muốn Tô Tỉnh nhớ kỹ những điều tốt đẹp, không muốn Tô Tỉnh biết cô đã trải qua bao nhiêu khổ sở.

Nhưng mà đã chậm.

Người bạn học kia nhìn thấy Tô Tỉnh kinh ngạc, gãi gãi tóc.

“Cô gái nhỏ này không phải là em gái hàng xóm nhà cậu sao? Cậu nói với chúng tôi cậu thích người ta.”

Lần này tới lượt Giải Tích kinh ngạc.

Tô Tỉnh còn thích cô?

Cô ngẩng đầu nhìn Tô Tỉnh, Tô Tỉnh và cô đối diện, hồi ức tựa như biển khơi dội vào đầu anh.

Giống như, trước kia, anh thực sự đã từng gặp Giải Tích.

Chẳng trách nhìn cô có hơi quen mắt.

Giải Tích hỏi từng câu từng chữ, “Anh thích em à?”

Tô Tỉnh nghe thấy câu này thì rất xấu hổ, trong lời nói cũng mang theo cảm giác có lỗi, “Trước kia từng dùng cô làm lá chắn.”

Có một lần anh đi vào ngõ nhỏ cùng Giải Tích, bị một người bạn học nhìn thấy.

Sau này người bạn học kia đã tỏ tình với anh.

Lúc ấy anh lấy Giải Tích ra làm lá chắn.

Từ đó về sau, số lượng người tìm anh tỏ tình đã giảm đi đáng kể.

Bây giờ nghĩ lại, việc làm lúc ấy quả thật không phải chuyện con người nên làm.

Trái tim Giải Tích ngay lập tức được kéo lên, chỉ là vẫn cúi đầu im lặng không nói lời nào.

Bạn học của Tô Tỉnh lại không vui.

“Ngày nào bọn tôi cũng trông thấy cô ấy không lên lớp mà trộm chạy tới tìm cậu, lúc đi đường vẫn luôn đi theo cậu, tôi còn cho rằng cô ấy là cô bạn gái của cậu đấy.”

Giải Tích có hơi không chịu được việc những chuyện kinh khủng của mình bị chọc thủng.

Còn bị Tô Tỉnh lấy ra làm lá chắn.

Mấu chốt là người lấy cô ra làm lá chắn cũng đã quên cô.

Trong chốc lát cô có chút không thể hiểu nổi vì sao bản thân lại chạy đi thích Tô Tỉnh.

Cô chỉ nhìn thấy một chút khía cạnh dịu dàng của Tô Tỉnh, cảm thấy Tô Tỉnh hoàn mỹ đến khó tin, thật cẩn thận thích anh nhiều năm như vậy, sau đó chờ đến lúc cô thực sự lấy hết can đảm để theo đuổi, phát hiện ra Tô Tỉnh lại không hề giống với tưởng tượng của cô dù chỉ một chút.

Cô cúi gằm mặt chạy ra ngoài.

Tô Tỉnh nhìn theo bóng lưng của cô, có chút không biết phải làm sao.

Anh thực sự không biết rằng trước kia Giải Tích không lên lớp mà chạy tới gặp anh, cũng thật lòng cảm thấy việc năm đó lấy Giải Tích ra làm lá chắn là đầu óc bị lừa đá.

Tô Tỉnh hỏi, “Làm sao bây giờ?”

Bạn học cũ cảm thấy bản thân nhiều chuyện cũng là tật xấu, thở dài, “Đi an ủi đi.”

Giải Tích chạy ra ngoài, tìm một nơi rồi ngồi xổm xuống.

Từ nhỏ cô đã có một tật xấu, đó chính là nếu như rời nhà trốn đi thì sẽ tìm một vị trí không xa rồi ngồi xổm.

Không bị phát hiện.

Đáng tiếc người tìm cô lần này vừa hay biết được thói quen của cô.

Trực tiếp tìm tới đây.

Sau đó thì cô nghe thấy trên đỉnh đầu có người hỏi.

“Tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn thích tìm chỗ ngồi xổm xuống.”

Giải Tích đứng lên, trừng mắt nhìn Tô Tỉnh.

Tô Tỉnh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, không biết nên an ủi như thế nào.

Câu nói “Thực xin lỗi” sắp ra ngoài, lại nhịn xuống, nói.

“Tôi không hề giống như những gì cô tưởng tượng, nếu cùng cô ở bên nhau, sau này người hối hận chính là cô.”

Giải Tích tựa như đang giận dỗi nói.

“Em lại càng muốn theo đuổi.”

“Trên thế này này không có gì là hoàn hảo cả.”

“Anh quản em theo đuổi hay không theo đuổi.”

Cô sợ bản thân sẽ tự phản bác lại những suy nghĩ mà mình vừa nghĩ trong đầu vài phút trước.

Thật ra trong lúc Giải Tích ngồi xổm xuống cũng đã suy nghĩ thông suốt.

Tô Tỉnh cũng không làm gì sai.

Chỉ là lấy cô làm lá chắn, nói bản thân thích cô.

Dù sao thì một ngày nào đó, Tô Tỉnh cũng phải thích cô.

Giải Tích xụ mặt, mở miệng.

Anh đổi ghi chú WeChat của em thành “Ân nhân” em sẽ tha thứ cho anh.

Tô Tỉnh nghe cô nói thì có hơi ngạc nhiên, không ngờ tới sẽ đơn giản như vậy.

Sau đó anh sửa lại nó ngay trước mặt Giải Tích.

Giải Tích vẫn còn xụ mặt.

“Để bồi thường, anh còn phải đưa em đi ra ngoài chơi một ngày.”

Tô Tỉnh: “……”

Anh biết ngay là không đơn giản như vậy.



Sau ngày hôm đó, điện thoại Tô Tỉnh hoàn toàn không còn xuất hiện hôm nào cũng hỏi.

Vậy mà anh lại có chút hoài niệm.

Giải Tích đã lâu không gửi tin nhắn tới, thiếu chút nữa anh còn cho rằng Giải Tích đã quên giao ước sẽ đi chơi cùng cô trong một ngày kia.

Sau đó, vào một hôm hiếm hoi anh được rảnh rỗi thì nhận được một tin nhắn từ Giải Tích.

Gọi anh ra ngoài chơi.

Lúc Tô Tỉnh vừa nhận được WeChat thì có hơi ngạc nhiên, sau đó mới kịp phản ứng, Giải Tích có thể đã đến nơi anh làm việc xem thời gian đi làm của anh.

Lúc nhìn thấy Giải Tích, khuôn mặt Giải Tích vẫn còn rất lạnh nhạt.

Không còn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời kia nữa.

Khô khốc nói một câu, “Đi thôi.”

Sau đó túm lấy Tô Tỉnh đi lên xe bus.

Lần gần nhất Tô Tỉnh ngồi xe bus là lúc đưa Giải Tích về nhà.

Sau khi lên xe buýt, Tô Tỉnh muốn hỏi Giải Tích sẽ đi đâu, kết quả phát hiện ra cô gái nhỏ đã ngủ rồi.

“Đây là chìm vào giấc ngủ trong vòng một giây ư?”

Tô Tỉnh không khỏi bật cười, nhớ tới những đồng nghiệp trong văn phòng nhìn thấy ai một giây đã ngủ thì sẽ giễu cợt, khả năng cao tối hôm qua người này lại chạy đi ăn trộm.

Anh dứt khoát tựa vào chỗ ngồi chơi điện thoại.

Chỗ ngồi của bọn họ là hàng đầu tiên của nửa sau xe, bởi vì ở gần trạm xuất phát, cho nên trong xe có rất ít người.

“Này, chào anh.”

Nữ sinh phía sau chọc chọc vào Tô Tỉnh, Tô Tỉnh hoài nghi quay đầu lại nhìn.

Trong nháy mắt, cô nữ sinh kia có hơi thẹn thùng mỉm cười.

“Anh có bạn gái chưa?”

Tô Tỉnh vân vê điện thoại, ăn ngay nói thật.

“Chưa có.”

Cô nữ sinh ngồi phía sau kia à một tiếng, liếc mắt nhìn Giải Tích đang ngồi bên cạnh anh.

Lại muốn hỏi chuyện gì.

Bị Tô Tỉnh cướp lời.

“Không có ý định tìm bạn gái.”

“Thì là có ý định tìm bạn trai chứ gì.”

Tô Tỉnh: “……”

Mạch não kiểu gì vậy.

Anh muốn phản bác, nhưng cô gái kia đã rời đi rồi, quay trở lại vị trí ban đầu.

Cũng không có gì mất mát, chỉ là đi đường thì gặp được một anh chàng đẹp trai rồi bắt chuyện bình thường mà thôi.

Tô Tỉnh lắc đầu, lại chọc lên điện thoại.

Sau đó thì nghe được Giải Tích ngồi bên cạnh nói.

“Tại sao lúc nãy anh không lấy em ra làm lá chắn?”

Theo bản năng Tô Tỉnh cho rằng cô vẫn còn tức giận, muốn nói xin lỗi.

Thì nghe được cô gái nhỏ nói tiếp.

“Em bằng lòng để anh lấy em ra làm lá chắn.”

“Có điều em càng hi vọng là thật sự bởi vì em mà từ chối những người khác.”

Sau khi Tô Tỉnh nghe được thì hiếm khi trầm mặc, anh không sao nói rõ được, cảm thấy bản thân từ chối Giải Tích là hành vi rất có lỗi với Giải Tích.

Phải mất một lúc lâu sau anh mới trả lời một tiếng”Ừ”



Mùa mưa ở Lâm Giang nước mưa rơi rất nhiều, mới chỉ trong chốc lát, bầu trời đã bị mây đen bao phủ, cơn mưa dày đặc mịt mù.

Tô Tỉnh vừa bước xuống xe đã bị gió thổi thẳng vào mặt, còn hoà lẫn nước mưa, anh theo bản năng run cầm cập, mắt không còn cảm giác.

Kết quả là vừa quay đầu lại, phát hiện Giải Tích đang cởi áo.

Tô Tỉnh:?

Anh ngăn động tác của Giải Tích, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy, “Cô đang làm gì vậy?”

Giải Tích tựa như đang nhìn tên ngốc, chỉ lên bầu trời, “Trời mưa, che mưa đó.”

Tô Tỉnh đứng ở nhà ga kia mắt to trừng mắt nhỏ với Giải Tích, một lát sau, cam chịu số phận cởi áo khoác, “Dùng của tôi đi.” Sau đó anh kéo Giải Tích sát vào bên cạnh một chút, hai người lao vào trong màn mưa.

Sau đó Tô Tỉnh, người chống đỡ áo khoác, phát hiện ra bản thân hình như cũng không biết phải đi đâu.

Giải Tích đứng rất gần anh, khóe miệng như được kéo lên trời.

Nhận ra rằng anh không hề bước đi.

Ngẩng đầu lên hỏi dò tại sao anh không đi, tư thế này của bọn họ tựa như giây tiếp theo sẽ hôn nhau trong màn mưa.

Tô Tỉnh nỗ lực ngẩng cao đầu, khô khan bảo Giải Tích dẫn đường.

Sau đó bọn họ rẽ trái rồi lại rẽ phải, dừng lại ở trước cửa một khu trò chơi.

Tô Tỉnh có hơi bất ngờ, không ngờ Giải Tích lại thích trò chơi này.

“Cái địa phương nhỏ Lâm Giang mở chạy trốn khỏi mật thất từ khi nào vậy?”

Giải Tích lôi kéo anh muốn đưa anh đi vào.

Tô Tỉnh vắt nước trên quần áo một lúc rồi treo lên giá.

Mới đi vào theo Giải Tích.

Kết quả phát hiện khu trò chơi nhỏ này làm ăn tốt hơn dự đoán, vẫn còn rất nhiều người đứng xếp hàng trong đại sảnh.

“Uầy? Tô Tỉnh.”

Tô Tỉnh cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai, kết quả vừa quay đầu qua thì nhìn thấy Lâm Trướng đang tò mò đánh giá anh.

“……”

Anh không hề muốn nhìn thấy Lâm Trướng ở ngoài giờ làm việc, bởi vì Lâm Trướng nhất định sẽ… Đại kinh tiểu quái.

*大惊小怪 dà jīng xiǎo guài: Thường dùng để miêu tả đối với những việc nhỏ nhặt không đáng kinh ngạc mà lại tỏ ra ngạc nhiên thái quá. Mang hàm nghĩa không tốt thường dùng để trách móc người khác. Cũng có khi dùng để chỉ sự làm ồn ào, ầm ĩ lên.

Đúng như dự đoán, Lâm Trướng chậc chậc chậc chậc liên tiếp mười mấy lần.

“Em không mù nhỉ, vừa nhìn thấy anh Tô của em và em gái kia tới đây chơi, từ lâu em đã sớm nói em gái nhỏ này có hy vọng rồi.”

Cậu ta nói xong còn muốn chạy tới ôm cổ Tô Tỉnh.

Tô Tỉnh kịp thời né tránh.

Lâm Trướng cắt một tiếng, “Muốn cùng nhau không?” Cái cậu ta nói chính là cùng nhau lập thành tổ đội.

“Không cần, cảm ơn.”

Sau đó anh liền kéo Giải Tích rời đi.

“Còn phải đợi bao lâu?”

Giải Tích vẫn luôn đi theo sau anh cười hì hì.

Anh mới phát hiện ra cô gái nhỏ còn có răng nanh.

Cực kỳ, đáng yêu.

Nếu hỏi giữa Giải Tích bây giờ và Giải Tích thời thơ ấu còn có mối liên hệ nào không, thì có lẽ chỉ còn lại sự đáng yêu.

Cô đã thay đổi rất nhiều.

“Không cần, em biết ông chủ nhà này, chúng ta có thể đến đi thẳng tới phòng tiếp khách.”

“Ừ.” Tô Tỉnh cũng không bất ngờ.

Vòng bạn bè của Giải Tích có vẻ bao phủ rất nhiều mặt.

Chờ tới lúc đi tới phòng tiếp khách, phòng tiếp khách còn có một người đang ngồi.

Đeo khẩu trang đội mũ, che bản thân kín mít.

Chú ý tới tiếng động, anh ta nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Nhìn thấy đó là Giải Tích, xúc động gỡ khẩu trang xuống.

Tô Tỉnh không thể giải thích được, cảm thấy người nọ có hơi quen mắt.

Sau đó người nọ mở miệng nói chuyện.

Tô Tỉnh nhận ra anh ta.

Ồ, đó chính là người đàn ông đã vun vén cho chị gái và anh rể của anh, ngôi sao lớn Khương Trác.

Khương Trác đi tới thì nói chuyện với Giải Tích, phần lớn đều là những thứ anh nghe không hiểu.

Mắt thấy bọn họ càng tán gẫu càng hào hứng, Tô Tỉnh lần đầu tiên đứng trước mặt cô gái nhỏ mà lại không bị cô gái nhỏ quấn lấy, vốn nên vui mừng, nhưng mà anh phát hiện ra bản thân hình như có hơi không thoải mái.

Đã rất lâu rồi Giải Tích không nói chuyện phiếm cùng Khương Trác.

Rồi chào hỏi.

Cô giới thiệu Khương Trác cho Tô Tỉnh.

Lúc chuẩn bị giới thiệu Tô Tỉnh cho Khương Trác.

Khương Trác lại đeo khẩu trang lên.

Mơ hồ nói: “Không cần.”

Tô Tỉnh:?

“Anh là người mà Tây Tây thích nhỉ, hình như gọi là Tô Tỉnh, tôi biết anh.”

Tô Tỉnh: “……”

Tôi nổi tiếng như vậy à?

“Tôi còn có chuyện khác, cần phải đi ngay, chị Tây Tây, chị nhớ cân nhắc kĩ về những gì tôi nói.”

Khương Trác mới vừa rời đi, Tô Tỉnh đã hỏi Giải Tích, “Cân nhắc cái gì.”

Ngay sau đó anh mới kịp phản ứng, giọng điệu của bản thân sao lại giống như đang hỏi một đứa trẻ thế này.

Giải Tích rầm rì nói: “Một bộ phim điện ảnh, anh ta muốn hợp tác cùng em.”

Sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt của Tô Tỉnh tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.

“Hừ, biểu cảm của anh là gì vậy, tốt xấu gì thì em cũng học đại học khoa diễn xuất, nếu không phải vì tìm anh, nói không chừng em đã trở thành một ngôi sao lớn rồi.”

Thực ra Tô Tỉnh cũng bị làm cho kinh sợ một lúc, sau đó mới kịp phản ứng.

Giải Tích trông rất xinh đẹp, cũng rất biết… Diễn sâu, thực sự rất hợp với việc làm diễn viên.

Nhưng mà anh lại nghe được câu này.

Tô Tỉnh nhướng mày: “Tôi quan trọng đến vậy sao?”

“Vâng ạ.”

Vậy mà Tô Tỉnh lại cảm thấy trái tim mình đang đập loạn xạ, một chút kích động không nói nên lời.

“Vì sao?”

Sau đó thì anh nghe được cô gái nhỏ nghiêm túc nói.

“Lúc ấy anh còn đang là tên nghèo kiết xác, trong tay chỉ có một khối tiền, lại không tiếc đưa cho em, chỉ có lúc đàn ông nghèo khổ mới có thể xem xem anh ta có phải là người tốt hay không.”

“Em cảm thấy anh là người tốt, cho nên em cảm thấy anh quan trọng.”

Rõ ràng là đang khen người lại có cảm giác lời này có hơi kỳ kỳ quái quái.

Trái tim Tô Tỉnh bây giờ vẫn còn đang đập loạn, là bởi vì tức giận, thậm chí tức giận đến mức muốn dùng băng dính dán miệng Giải Tích lại.



Ông chủ rất nhanh đã tới phòng tiếp khách.

Hỏi xem bọn họ có muốn lập nhóm với những người khác không.

Tô Tỉnh trái lại không có vấn đề gì, anh vốn tới đây để chơi cùng, nhưng mà Giải Tích nhanh chóng từ chối.

Cô tới đây là vì muốn trải nghiệm thế giới hai người với Tô Tỉnh.

Ông chủ đưa cho bọn họ mỗi người mỗi cái bịt mắt màu đen che lấy đôi mắt, dẫn bọn họ đi vào mật thất, sau đó yêu cầu bọn họ gỡ xuống.

Mật thất do Giải Tích chọn có tên là Phù thuỷ xứ Oz.

Nhưng lại không có một chút liên quan nào với Phù Thuỷ xứ Oz.

Tô Tỉnh tựa như một khúc gỗ, tê liệt đi theo Giải Tích.

Anh cũng không giải mật mã.

Làm ra dáng vẻ bản thân chỉ đi chơi cùng vô cùng nhuần nhuyễn.

Giải Tích lại không vui.

Ý định của cô là lôi kéo Tô Tỉnh tham gia cùng, nếu không cô chơi một mình sẽ rất nhàm chán.

Giải Tích đảo tròng mắt, nói với Tô Tỉnh, “Nếu anh có thể đưa em ra khỏi mật thất này thì em đây sẽ thỏa mãn một ước nguyện vọng nhỏ của anh.”