Editor: Vi Vi
~~~~~~~~~~~~~
Dùng một câu để diễn tả một trận đấu này, chính là Vick thất bại thảm hại.

Thời điểm bước ra từ trong cơ giáp, sắc mặt Vick trắng bệch.


“Chị họ! Chị ra tay cũng quá tàn nhẫn đó!” Trên người Vick đổ ra một lớp mồ hôi, ánh mắt nhìn Windsor tràn đầy u oán.

Windsor cười lớn đi qua vỗ vỗ bả vai Vick nói: “Tiểu tử cậu vậy là không được nha, nên tăng cường rèn luyện, kỹ năng cơ bản miễn cưỡng coi như được, trước đó chắc là thường xuyên đến đấu trường đúng không?”
Sắc mặt Vick không cam lòng: “Vừa rồi tôi còn không có đánh trả lại!”
Windsor buồn cười nói: “Cậu một thằng nhóc còn chưa trưởng thành còn mưu đồ tính thắng chị à? Mơ tưởng quá đó!”
Vick kéo kéo khóe môi, trong lòng suy nghĩ khác biệt quá lớn đó!
Đánh thua cùng việc bị ấn đầu trên mặt đất căn bản là hai chuyện khác nhau đấy!
Tóm lại Vick không mấy vui vẻ.

Nhan Yên đã nhìn ra, cố ý đến an ủi: “Sau này cậu dẫn tớ cùng nhau đến đấu trường tập luyện, nhất định sẽ mạnh hơn!”
Vick tức khắc cảm thấy mình lấy lại được sức sống, cậu lau mặt nói: “Chỉ cần cậu làm cho tớ hai món ăn ngon....Tớ liền không có chuyện gì!”
Nhan Yên sủng nịch cười cười: “Có thể.”
Windsor bắt lấy trọng điểm hỏi: “Cái gì ăn ngon?”

Vick ý thức được chính mình lỡ miệng, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Nhan Yên.

Nhan Yên không thèm để ý nói: “Em lúc ở nhà sẽ làm một ít món ngon cổ đại, Sally nếu có hứng thú hôm nào em làm một ít điểm tâm sẽ mang lại cho chị nếm thử!”
Vừa nghe thấy điểm tâm, Frey cùng Levi đứng một bên xem cũng không nhịn được.

“Bạn học Nhan, đừng quên chúng tớ nha! Tụi này cũng muốn ăn điểm tấm!”
“Đúng đúng đúng!”
Windsor phản ứng lại, ánh mắt sáng ngời: “Ồ! Hôm trước Vick về nhà có mang một loại đồ ăn tên sủi cảo với rượu gạo, là đồ em làm sao?”
Nghe vậy, Nhan Yên gật gật đầu.

Vick lập tức nói: “Chị họ, nếu chị biết rồi, nhưng đừng tùy tiện nói cho người khác đó, đồ ăn Nhan Yên làm rất được hoan nghênh!”
Ánh mắt Windsor lấp lánh nhìn về phía Nhan Yên, trên mặt tươi cười rất chi là nhiệt tình: “Bé cưng, nói cho chị, cái loại rượu gạo em làm còn không? Lần chỉ dạy cơ giáp chị đảm bảo dạy em thành tài!”
“Sally vất vả dạy em như thế, kẻ hèn này kính dâng rượu gao coi như tỏ lòng biết ơn, chỉ mong Sally không chê là được!” Nhan Yên mỉm cười đáp lời.


Windsor cao hứng cực kỳ, “Hoàn toàn không chê! Có thể dạy cho bé cưng Yên Yên cách điều khiển cơ giáp, là may mắn của chị đó! Chị kêu em là Yên Yên không sao chứ? Nghe như vậy sẽ thân thiết hơn!”
Nhan Yên có chút không theo kịp sự nồng nhiệt của Windsor, vị cô nương này ôm chằm lấy nàng, chỉ cần nàng nhìn xuống là có thấy đôi bồng đào đầy đặn căng tròn kia, cái này làm cho thiếu nữ như nàng hơi ngại ngùng nha!
“Sally....Thích là tốt rồi.”
“Chị họ à, đừng ôm Yên Yên chặt như vậy được không, cậu ấy không thoải mái đâu!” Vick nhìn không chịu được, tiến lên kéo Windsor ra, “Hơn nữa, còn phải dạy kìa!”
Windsor liếc mắt nhìn qua: “Thằng nhóc cậu vừa rồi tiêu hao hơn phân nữa thể lực nhỉ? Bây giờ đã hồi phục rồi à?”
“A....” Vick sửng sốt, ánh mắt vừa chuyển, liền thấy Levi cùng Frey đứng một bên hóng hớt, “Đâu phải chỉ có hai người đâu! Có thể luân phiên từng người mà!”
Windsor nhìn nhìn Frey cùng Levi, quay đầu hỏi Nhan Yên: “Vừa rồi ngồi trong cơ giáp cảm giác thế nào? Hiện tại muốn thử sức không? Không cần lo lắng, chị sẽ ngồi ghế phụ chỉ dẫn em.”
Nhan Yên cũng muốn tự mình thử xem uy lực của cơ giáp, liền lên tiếng: “Thao tác cơ bản đã hiểu rõ, chốc lát làm phiền Sally chỉ dẫn.”.