Chu Cẩn quả thật cho là như vậy... không ngờ cậu lại gặp phải một trận mưa đá. Miễn cưỡng nghĩ nát óc một phen, không tìm được lý do thích hợp, cậu thẳng thắn thức thời câm miệng.

"Bất quá con không cần nghĩ nhiều, ít nhất trong nhà chỉ có ông phát hiện ra bí mật này của con thôi." Chu Hạ bật cười một tiếng, "Đến đây, nói một chút. Ông tin rằng ông đã phô bày thành ý to lớn nhất của mình rồi, nhiều năm như vậy, ông cũng chưa từng đi vào xem thử."

Chu Cẩn nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, nên nói thế nào? Từ lúc cậu quyết định mở một chiếc lỗ trong tầng hầm, hay vẫn là càng lâu hơn trước đó nữa, khi cậu bắt đầu có hoài nghi về mọi thứ?

Chu Hạ nhìn cậu tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ, gõ gõ bàn, cơ hồ như ra lệnh: "Trước tiên nói cho ông nghe một chút, vật này đến cùng từ đâu mà ra. Jonash không phải là tuyến chính của Vạn Nghiệp Vi, nói đến Vạn Nghiệp Vi vẫn luôn cẩn thận, hắn không có cơ hội tiếp xúc đến những thứ này."

Chu Cẩn kỳ thực rõ ràng một điểm này, nhưng bây giờ cậu càng không có lý do thích hợp. Cậu có kích động lùi bước khi nhìn thấy ánh mắt kia của Chu Hạ. Nhưng, một ý niệm đột nhiên nhảy ra trong đầu cậu, khuôn mặt ảm đạm của Jonash đột ngột xuất hiện trước mắt cậu. Cuối cùng cậu vì tự giận mình mà từ bên trong nút không gian bên người lấy ra một cái máy dò thu nhỏ để lên bàn.

Thứ này trong quân bộ cũng chẳng phải là đồ vật hiếm lạ gì. Chu Hạ chỉ nhíu mày, mà một lát sau, máy dò vốn màu đen chậm rãi hợp thành một thể với bàn làm việc của Chu Hạ, khiến ông không nhịn được mà ngồi ngay ngắn người lại.

Chu Hạ chồm người về phía trước, chạm đến chấm nhỏ đang ở vị trí cũ. Ông cầm lên rồi thả ở trên tay mà tinh tế quan sát, quả nhiên, chừng hai ba giây sau, máy dò lại biến thành màu da.

"Thứ này còn thông minh hơn so với đám người trong quân bộ kia nhiều."Chu Hạ than thở một tiếng, không chút khách khí lấy ra một cái gạt tàn thuốc, đem máy dò ném vào trong, "Thứ này ông sẽ tịch thu."

Chu Cẩn không có chỗ để từ chối, yên lặng không nói tiếng nào.

Tâm tình của Chu Hạ rõ ràng khá hơn nhiều: "Antaro nói Tinh Đạo không đóng cửa..."

Chu Cẩn nghe lời biết nhã ý, móc ra hai cái tuýp bé nhỏ, kích thước bất quá như là ống kem đánh răng khách sạn thường hay cho sẵn, tiện tay cầm cái gạt bằng kim loại mà Chu Hạ mới vừa thả máy dò vào, ở trước mặt Chu Hạ, cậu đâm thành một cái lỗ trên nắp gạt.

"Có thể hòa tan cơ giáp hay không?" Chu Hạ nhìn chằm chằm Chu Cẩn hỏi.

"Cơ giáp cấp B trở xuống thì có thể. Đối với cấp A, nếu cần thiết thì chúng có thể tạo thành tổn thương nhất định ở khu vực khớp mắt cá. Cơ giáp cấp S thì con không biết, chưa từng thử nghiệm qua."

Biểu tình thiếu hụt trên mặt Chu Hạ xuất hiện vẻ phức tạp, trong nhà hình như đã dưỡng ra một phần tử khủng bố...

"Tiểu Cẩn." Chu Hạ kêu nhũ danh mà từ khi ba ba Chu Cẩn qua đời liền không có người nhắc tới nữa, nhưng đáng tiếc đã là thói quen nhiều năm, lời nói từ trong miệng ông phát ra, phảng phất như là cục đá đụng phải binh khí, lạnh lẽo cứng rắn đến mạnh mẽ leng keng, thậm chí có thể nghe ra tiếng kim thạch đụng nhau, "Ông thật sự cao hứng vì hôm nay con lại có thể thẳng thắn với ông như thế."

Xét thấy gốc gác đã bị đối phương xốc lên, Chu Cẩn cũng không ngụy trang nữa, vẻ mặt ôn hòa lễ độ liền tràn đầy biểu tình lên án, rõ ràng là vì ông bức con.

Chu Hạ đối với biểu tình hiếm thấy lộ ra trên khuôn mặt của tôn tử mình hiển nhiên thật cao hứng, ông nỗ lực khiến ngữ khí của mình nghe hiền lành hơn một chút, nhưng tựa hồ tác dụng không lớn, "Tiểu Cẩn, ông luôn biết, con vẫn luôn bất mãn đối với sự kỳ vọng mà cả nhà luôn áp lên người con."

Chu Cẩn tránh né ánh mắt của Chu Hạ, cảm thấy Chu Hạ rõ ràng là đang tội lỗi vì lòng khát khao của riêng mình, cậu vẫn luôn rất nỗ lực biểu diễn tròn vai của một Omega hợp lệ.

"Đặc biệt là lúc con năm tuổi, sau khi thử dùng tinh thần lực để làm hỏng cơ khí. Ông cũng đã nghĩ bao quát, nếu như con là một Alpha, vậy thì hoàn mỹ. Ông cảm thấy, có lẽ chúng ta vẫn luôn như vậy, hoặc ít hoặc nhiều trong bóng tối tiếc nuối chuyện con không phải là Alpha, mới để cho con ở ngay trước mặt chúng ta ngụy trang lâu như vậy.Thế nhưng, Tiểu Cẩn, ông vẫn luôn không có cơ hội giải thích rằng điều ông tiếc nuối chỉ là con, một Omega, thì không thể kế thừa y bát của ông mà thôi, cũng không cho rằng thiên phú của con thật lãng phí vì con là một Omega."

Lông mi của Chu Cẩn run lên, cậu chết trong lòng bàn tay của chính mình, lựa chọn giữ yên lặng.

"Huống chi, con cũng không cần phải cho rằng điều mọi người quan tâm đến chỉ là việc cường giả bố thí người yếu."

Chu Hạ cả đời chưa từng thử hiền lành, bây giờ muốn làm ra một dáng dấp từ ái cũng thật sự là biểu đạt có hạn: "Trong nhà nhiều năm như vậy, ông cũng bất quá chỉ có hai đứa bé là con và Chu Quyết, có lẽ con sẽ cảm thấy Chu Quyết là hi vọng của cả gia tộc, nhưng thật ra con cũng vậy."

Trong đầu Chu Cẩn hiện lên hai chữ thông gia, nhưng lần đầu tiên ở hội Cầu Hỉ Thước lần trước, Chu Hạ và Chu Chiêu còn "chỉ điểm" cho cậu.

"Không, không phải là chuyện con đang nghĩ." Chu Hạ liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu, "Chu gia cũng không sa sút đến mức cần gả gấp một Omega." Mặc dù câu nói này sau đó sẽ tấn công vào mặt Chu lão tướng quân từ hai bên, nhưng vào thời khắc này, lúc mà ông vẫn có thể làm chủ, ông đích xác hi vọng như vậy.

"Ông ám chỉ con không nên dễ dàng đưa ra quyết định ở hội Cầu Hỉ Thước là bởi vì..." Điện thoại vang lên, là đang thúc giục Chu Hạ đi mở cuộc họp. Chu Hạ ra hiệu đối phương không cần phải gấp, sau đó tiếp tục nói, "Là bởi vì Tiểu Cẩn con quá thông minh, ông phi thường lo lắng rằng con sẽ tự mình vì cái gì trách nhiệm gia tộc mà lựa chọn sai người con sắp sửa sống chung cả cuộc đời sau này."

Chu Hạ đứng dậy, cầm bộ nhớ trong tay, ra hiệu Chu Cẩn cùng ông đi ra ngoài: "Người thông minh, tự hối tiếc quá độ thì phi thường đáng sợ. Hiện tại ông phi thường cảm ơn con mấy ngày nay đã vượt qua mọi chuyện, ít nhất, cũng để ông cháu chúng ta có cơ hội hàn huyên một chút. Ông không kỳ vọng con có thể lập tức thay đổi suy nghĩ của mình, nhưng ít ra, chúng ta có một bắt đầu không sai. Hiện tại..." Ông nhìn chút đồ trên tay, "Chúng ta phải nghĩ biện pháp, làm sao để bày ra một lai lịch đáng tin cho thứ này. Đánh cắp tài liệu cơ mật, đây cũng không phải là tội danh đáng đùa."

Mới nói đến chuyện này,Chu Cẩn liền đàng hoàng đi theo ở phía sau, ngoan ngoãn như chim cút. Chu Hạ bình tĩnh đi trước: "Bất quá nếu con đã quyết định đem công lao này đặt lên đầu Jonash, ông cũng có thể nghĩ biện pháp gia công một chút, để hắn nhận thêm giải nhị đẳng cũng không thành vấn đề."

"Dạ. Gia gia, cái kia, nghe đâu Jonash còn có một người em trai."

Chu Hạ liếc mắt nhìn cậu: "Ông biết rồi."

"Gia gia, còn có một chuyện."

"Hả?"

"Con muốn chuyển hệ, hệ tranh sơn dầu cũng không thích hợp với con, con muốn gia nhập nhóm nghiên cứu."

Phó quan của Chu Hạ mờ mịt nhìn vị tình nhân đại chúng này, trên mặt hiển nhiên có một tia không rõ.

"Ông sẽ nghĩ biện pháp." Chu Hạ thoả mãn nhìn tôn tử lần đầu tiên có chuyện cầu mong ông, "Ông đã nói rồi, con và Chu Quyết đều là hi vọng của gia tộc."

Mặc dù bất ngờ đến thật trập trùng, nhưng ít nhất có một chuyện vui ngoài ý muốn chính là cậu muốn chuyển đi nghiên cứu. Thời điểm trở lại cao ốc quân bộ kia, khí tức quá thừa thải của Alpha cũng chẳng nào không thể nhịn được nữa.

Yêu cầu của Chu Cẩn cũng không đơn giản. Cho dù là Chu Hạ cũng phải hoạt động một trận, mà vô luận kết quả ra sao, cậu vẫn sẽ chuyển hệ.

Chu Cẩn đã nghỉ học nhiều ngày, rốt cuộc cũng về tới phòng vẽ tranh. Antaro cơ hồ lập tức nhào tới: "Trời ạ, Chu Cẩn, cậu không sao chứ?"

Chu Cẩn để mặc y kiểm tra trên dưới một phen, lúc sau mới nói: "Không có chuyện gì."

Antaro thở phào nhẹ nhõm: "Thời điểm tớ nghe nói Thiên Lang tinh bị nổ tung, quả thật bị doạ điên luôn!"

Chu Cẩn tìm một vị trí trong góc, thả hộp thuốc màu xuống: "Ừm, tớ cũng vậy."

Lúc Antaro nhìn thấy hộp thuốc màu của Chu Cẩn, sắc mặt đột biến, nhìn xung quanh một chút, mới tựa sát vào Chu Cẩn, dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe được nói: "Tớ, tớ không có đem chuyện của cậu nói ra ngoài."

Chu Cẩn mím môi, cho Antaro một nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Tớ biết, cám ơn cậu."

Antaro mặt đỏ cơ hồ muốn bốc khói: "Không không, là cậu đã cứu tớ. Tớ, tớ cảm thấy... Tớ cảm thấy nếu như nói chuyện đó ra ngoài sẽ mang đến phiền toái cho cậu, cho nên, tớ liền tự chủ trương..."

"Làm rất khá!"

"Cái gì khá?" Giọng nói xem thường của Lilith vang lên từ phía sau.

Ánh mắt của Chu Cẩn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, cậu chậm rãi quay người: "Bộ cậu là con chuột chắc, ở sau lưng người khác xuất quỷ nhập thần hả?"

Chu Cẩn ở trước mặt mọi người vẫn luôn nho nhã lễ độ. Mười mấy năm vừa qua, cho dù luôn bị Lilith nhằm vào, cậu bất quá nhiều lắm cũng hé miệng một tí mà thôi. Lời nói sắc bén như thế, căn bản không ai có thẻ tưởng tượng được sẽ phát ra từ trong miệng Chu Cẩn.

Đừng nói đến Lilith, ngay cả Antaro cũng có chút ngạc nhiên.

Ánh mắt của Chu Cẩn như kiếm, giọng nói lạnh như băng, từng chữ đâm vào trong lòng Lilith: "Thu hồi tâm tư tẻ nhạt đó của cậu lại, đừng cho rằng tôi ấu trĩ như cậu."

Lilith chưa từng bị làm nhục như thế, cô cho rằng trong quá khứu, bất luận mình khiêu khích như thế nào, vẻ coi thường của Chu Cẩn đã đủ khiến cho lòng tự tôn của cô gặp khó khăn, vậy mà lúc này mặt mày của Chu Cẩn lại bày ra vẻ bức bách và coi rẻ người khác, mới khiến cô biết rõ, khi còn nhỏ cô cũng chỉ có một mình, cũng chỉ chơi với bản thân ở nhà mà thôi.

Lilith ngày thường luôn có vài tuỳ tùng đi theo, hôm nay thân đơn bóng chiếc đến hiếm thấy. Khóe miệng của Chu Cẩn cong lên thành hình cung, mang theo chút tà khí, khác với hình tượng công tử văn nhã ngày thường. Lilith bị nhìn kỹ đến cảm thấy cả người tràn đầy cảm giác ngột ngạt.

"Đừng gây thêm phiền phức, tôi sẽ khiến cậu hối hận vì đã chọc tôi!" Sự uy hiếp trong giọng nói không cần nói đã hiện lên, đặc biệt là khi nhìn sang ánh mắt của Chu Cẩn, cơ hồ mang theo tia sát khí. Lilith dưới kinh hãi lui về sau một bước, không cẩn thận đụng phải giá tranh, lập tức bị vấp ngã sập xuống đất.

Tiếng vang to lớn kinh động đến mọi người trong phòng học, vốn chỉ có ba người bọn họ vây cùng nhau liền lôi kéo thêm nhiều người liếc mắt nhìn, đã thế mọi người còn tụ tập lại đây.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Nó, nó..." Lilith chỉ vào Chu Cẩn.

Chu Cẩn trong một giây đồng hồ liền biến về bộ mặt quý công tử ôn văn nhĩ nhã, tràn đầy vô tội giải thích với quần chúng vây xem: "Tôi bất quá chỉ nói với Lilith rằng cô ấy cần phải tranh thủ đi nhìn Sunni một chút, không biết tại sao cô ấy lại bị hù thành như vậy."

Antaro vẫn luôn vây xem toàn bộ quá trình: "..."

Mà quần chúng vây xem như đã tự động hiểu được nội tình, mỗi người lộ ra biểu tình "thì ra là như vậy, chẳng trách".

Dĩ vãng bởi vì muốn tạo quan hệ với gia thế của Lilith, có không ít người bao vây. Bất quá hôm nay lại là một ngoại lệ, không ai nói chuyện với cô, thậm chí cũng chẳng ai muốn nâng Lilith dậy cả.

Chu Cẩn tiến lên một bước muốn kéo Lilith lên: "Cậu đứng lên trước rồi nói, dưới đất lạnh..."

Lời của cậu còn chưa dứt, một tiếng ba vang giòn, Lilith một hơi đánh ngang bàn tay đang đưa tới của cậu. Chu Cẩn khom người, vô cùng ngạc nhiên nhìn Lilith: "Cậu..."

"Mày giả vờ cái gì!" Lilith cao giọng rít gào.

Chu Cẩn một mặt bị tổn thương nhìn Lilith.

Trong đám người, Tiền Phỉ Phỉ đi ra lôi kéo góc áo của Chu Cẩn: "Chu Cẩn, cậu đừng để ý đến cô ta. Dọn dẹp một chút đi, chuẩn bị vào học rồi."

"Nhưng..." Chu Cẩn khó dễ nhìn Lilith đang ngồi sập xuống đất.

Rốt cuộc có người mở miệng nói chuyện, những người còn lại cũng một mặt để ý đến thần sắc của cậu: "Đúng vậy, sắp vào học rồi. Nhanh chóng chuẩn bị đi, tôi còn chưa sưu tầm đủ bài tập dân ca đây nè."

Đoàn người lập tức tản đi, phảng phất người đang ngồi sập xuống đất cũng không quá quan trọng. Antaro và Tiền Phỉ Phỉ hợp lực đem Chu Cẩn kéo trở về, Tiền Phỉ Phỉ nghiêm mặt nói: "Chu Cẩn, mọi người đều biết cậu dễ tính, bất quá cậu lâu lâu cũng phải mặc kệ thôi, đến lúc nên đẻ Lilith hảo hảo tỉnh lại rồi."

Chu Cẩn nghi hoặc nhìn Tiền Phỉ Phỉ, Tiền Phỉ Phỉ giải thích: "Cậu mới trở về nên không biết, có lời đồn đãi nói, Sunni và Nhâm Thiến sở dĩ bị thương đều là bởi vì Lilith." Nàng liếc mắt nhìn thân ảnh Lilith đang đi vào trong góc, "Antaro, cậu kể với Chu Cẩn một chút, đừng để cậu ấy ngây ngốc đối tốt với người ta như thế. Tớ đi chuẩn bị vào học trước đây."

Antaro lập tức lại gần bổ sung: "Nghe đâu, Lilith vì muốn hấp dẫn lực chú ý của Vạn đội trưởng lực, cố ý giả vờ chạy đi, để Sunni và Nhâm Thiến tìm cô ta, kết quả đụng phải trùng thú đang xâm lấn, làm hại Sunni và Nhâm Thiến đến bây giờ còn nằm ở trong khoang trị liệu."

Chu Cẩn liếc mắt nhìn Antaro một cái, Antaro cho rằng cậu không tin, lại tiếp tục nói: "Thật mà, lúc đầu bọn tớ cũng không tin. Cậu cứ nhìn Lilith đi, rõ ràng lúc thường bọn họ đối tốt với cô ta như vậy, kết quả lúc này, tất cả mọi người đều đã đến thăm hỏi Sunni và Nhâm Thiến, còn Lilith thì lại chẳng có động tĩnh gì. Nếu như không phải chột dạ thì là cái gì?"

"Hơn nữa, có người cố ý đi hỏi Sunni và Nhâm Thiến xem chuyện gì đã xảy ra, tại sao Lilith một chút chuyện cũng đều không có mà hai người bọn họ lại bị thương nghiêm trọng như vậy. Hai người bọn họ cũng không hề nói gì, đoán chừng là trước đó đã bị Lilith cảnh cáo."

"Biết ai truyền tin này tới không?"

"Không biết. Đoán chừng là người nhà của Nhâm Thiến hoặc là của Sunni đi." Antaro nhún vai một cái.

Chu Cẩn không hề có một tiếng động bày đồ vật ra, Antaro tối tăm than thở: "Bất quá bộ dáng cậu nói chuyện với Lilith vừa rồi cực kỳ giỏi, sớm nên như vậy!"