Website:
- Lập Nhi, ta sẽ mau chóng đi tìm nàng
Tần Vũ nói thầm trong bụng.
Nhắm mắt lại, trong đầu hắn chất đầy kỷ niệm ở cùng với Lập Nhi trong quá khứ, đặc biệt là sau khi Lập Nhi phá toái hư không, ánh mắt nhìn hắn ẩn chứa vẻ quyến luyến vô cùng, miễn cưỡng rời xa. "Trên thế giới cự li xa nhất là bao nhiêu?" Tần Vũ đột nhiên mở bừng mắt. Hắn vẫn còn nhớ lúc ở Tiềm Long đại lục đã nghe qua vấn đề như vậy. Hắn còn nhớ đáp án là "Cự li xa nhất trên thế giới này, chính là ta đang ở trước mặt người mà người không biết ta yêu người"
Nhưng mà trong lòng Tần Vũ đột nhiên có một đáp án khác.
"Cự li xa nhất trên thế giới, phải là hai người yêu nhau nhưng lại không thể ở bên nhau".
Trái tim Tần Vũ co thắt từng cơn.
Trong quá khứ, lúc ở phàm nhân giới, bên mình Tần Vũ còn có huynh đệ, còn có thân nhân. Tần Vũ chưa cảm giác sự cô độc đó khó chịu đến dường nào. Nhưng mà lúc này, ở tiên ma yêu giới rộng mênh mông, lại là lúc chỉ một mình đơn côi. Tần Vũ không khỏi thường xuyên nhớ đến Lập Nhi.
"Hây"
Tần Vũ bật người dậy, lắc lắc đầu, đánh vào không trung một chưởng.
Nước trong ao bên đình lập tức bị chưởng lực cường đại đánh tung lên, gió nhẹ thổi hơi nước qua mặt làm thanh tỉnh lại nhiều.
"Tu luyện, tu luyện, không thể nhàn hạ được."
Tần Vũ thầm nói với mình.
Chỉ cần không để bản thân nhàn hạ, không ngừng khổ tu, hoặc là cùng người đấu trí, đấu sự dũng cảm. Chỉ có như vậy mới có thể khiến bản thân không nghĩ đến Lập Nhi, mới không phải chịu đau khổ vì con tim thương nhớ.
"Không thể chờ đợi được, ở lại hai ngày, sau khi cùng Hàn Thư xem xong trận tỷ thí đó, ta sẽ lập tức xuất phát"
Tần Vũ nghiến răng.
Ngày thứ hai.
Trên bình nguyên bên truyền tống trận ở Phong Nguyệt Tinh, lúc này dĩ nhiên đã tập kết số lượng lớn cao thủ của ba đại gia tộc ở Phong Nguyệt Tinh. Trận chiến tranh đoạt quyền khống chế truyền tống trận của tinh cầu, có thể xem là một sự kiện lớn nhất của Phong Nguyệt Tinh.
Nghiêm gia, Liễu gia, Vương gia, trận so tài giữa ba nhà tất nhiên phải đánh lẫn nhau.
Nghiêm gia đối đầu với Liễu gia, Liễu gia đối đầu với Vương gia, Vương gia đối đầu với Nghiêm gia. Tổng cộng ba trường tỷ võ để xem nhà nào thắng được số lần tối đa. mỗi trận tỷ thí. Quy củ mỗi trận đều là "ba trận thắng hai"
- Liễu gia tất thắng!
- Liễu gia tất thắng!
….
….
Tất cả tử đệ nhà Liễu gia, người nào cũng điên cuồng hét lên, tiếng hét kinh thiên động địa.
Mà tử đệ của Nghiêm gia và Vương gia, người nào người nấy cũng hét lên điên cuồng, tựa hồ như ba nhà đều muốn dùng khí thế trấn áp đối phương.
- Nghiêm Thước, ngươi trừng mắt nhìn ta để làm gì?
Gương mặt Liễu Danh Hàn tràn đầy vẻ kinh dị truyền âm hỏi.
Nghiêm Thước ngồi bên doanh trại đối diện cười lạnh:
- Liễu Danh Hàn, để xem ngươi có thể đắc ý đến lúc nào. Cái chết của đại ca ta, Nghiêm gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Ngọc Kiếm tông cũng sẽ không bỏ qua.
Liễu Danh Hàn đối với uy hiếp của đối phương chỉ cười nhạt.
Trong doanh trại của Liễu gia, Tần Vũ ngồi trên ghế, còn Liễu Hàn Thư thì đứng bên cạnh Tần Vũ.
- Sư tôn, người nói xem lần này gia tộc nào sẽ thắng? Liễu gia nhà con nắm được bao nhiêu phần thắng?
Liễu Hàn Thư lên tiếng hỏi. Tỷ thí kiểu này cuối cùng phải thắng hai trong ba trận, hoàn toàn không chỉ đơn giản dựa vào cao thủ mạnh nhất.
- Hai đại cao thủ mạnh nhất của Nghiêm gia trong quá khứ đều chết rồi. Lần này nếu mà thắng mới là kỳ quái đó
Tần Vũ cười nhạt, nói.
- Chỉ cần Liễu Danh Hàn đó không phải là thằng ngốc, lần này quyền khống chế truyền tấn trận tất nhiên có thể đoạt được.
Tiên thức của Tần Vũ quét qua một lượt liền biết thực lực của các bên.
Nghiêm Cao vừa chết, đệ nhất cao thủ của ba đại gia tộc ở Phong Nguyệt Tinh lập tức là Liễu Danh Hàn.
Liễu Danh Hàn hễ đánh là thắng, hơn nữa thiên tiên cao thủ cửu cấp của Liễu gia không ít. Thậm chí hai vị trưởng lão đó dường như sắp đạt đến cảnh giới kim tiên rồi. Muốn thắng hai trận cũng đơn giản.
Cuộc tỷ thí trong mắt Tần Vũ hoàn toàn không có ý nghĩa gì lớn.
Tỷ thí vẫn chỉ là tỷ thí, căn bản không phải quyết chiến sinh tử.
Mặc dù nhân mã hai bên tham chiến, bên nào cũng thi triển chiêu số, nhưng mà tối đa chỉ kích bại đối phương mà thôi, hoàn toàn không ra sát chiêu.
Loại tỷ thí như thế diễn ra cũng rất hay. Mỗi trận khoảng vài trăm hiệp. Những chiêu thức đó cũng rất hoa lệ bay bướm. Cuối cùng đả thương đối phương là coi như thắng lợi.
Cục thế quả thật như Tần Vũ đã nói.
Liễu gia đấu Vương gia, thắng 2:0, trận thứ ba căn bản không cần đánh.
Vương gia đấu Nghiêm gia, Vương gia thua.
Vương gia đến phần này mà cũng thua, hoàn toàn mất mặt.
Sau đó, Liễu gia đấu Nghiêm gia, thắng 2:0.
Kết quả không cần phải nghi ngờ, Liễu gia đạt được thắng lợi.
Tiếng la hét vui mừng.
Tiếng hét khiến tai của Tần Vũ cảm thấy ong ong. Bọn tử đệ Liễu gia người nào người nấy hưng phấn vô cùng. Ngoại trừ lần đầu tiên nắm quyền cách đây vài chục vạn năm trước. Đây mới là lần thứ hai.
- Sư tôn, chiêu thức vừa rồi của đại trưởng lão đánh bại gia chủ Nghiêm gia thật quá đẹp, uy lực cực lớn a.
Liễu Hàn Thư chìm đắm trong cuộc chiến ngoạn mục mới vừa rồi.
- Uy lực lớn?
Tần Vũ cười nhạt.
- Một kiếm cực kỳ đơn giản đủ giết chết, hà tất phải lãng phí bao nhiêu năng lượng như thế?
Tần Vũ đối với trận đấu có cảm nhận của riêng mình.
- Hàn Thư, ngày mai ta phải đi rồi.
Tần Vũ đột nhiên nói.
- Ồ! A! Sư tôn, người nói gì?
Liễu Hàn Thư kinh ngạc sửng sốt nhìn chằm chằm Tần Vũ.
Tần Vũ cười nói:
- Ta ở lại Phong Nguyệt Tinh từ trước đến nay là vì chuẩn bị đến yêu giới mà thôi. Bây giờ, ta cũng không thể lại lãng phí thời gian nữa. Vì thế ta quyết định ngày mai sẽ xuất phát.
- Thân là đồ nhi như con cũng phải đi theo sư tôn.
Liễu Hàn Thư nghiến răng nói.
Trong lòng Liễu Hàn Thư hoàn toàn không muốn bỏ cô nương áo xanh ( lục y nữ tử ). Nhưng mà hắn cũng không muốn li khai sư tôn của hắn.
- Ngươi bỏ qua nữ hài mà ngươi thích được sao?
Tần Vũ cười nói, rồi tiếp:
- Hàn Thư, lần này đến yêu giới, đường đi rất xa. Trên đường còn có rất nhiều nguy hiểm. Ngươi đi theo bên cạnh ta cũng không an toàn. Hơn nữa, trên con đường tu luyện, ngươi cũng không cần lúc nào phải đi theo ta. Sau này, nếu như có vấn đề khó khăn gì có thể trực tiếp thông qua truyền tấn linh châu truyền tin cho ta là được.
Liễu Hàn Thư thất vọng hồi lâu rồi gật đầu.
- Đệ tử tuân mệnh.
Tần Vũ gật đầu nói:
- Ta cũng không muốn nói lời từ biệt với Liễu Danh Hàn. Tối mai ngươi giúp ta nói một lời.
Đồng thời Tần Vũ lấy ra một cái không gian giới chỉ.
- Ta đi lần này, cũng không biết đến lúc nào mới có thể quay trở về. Không gian giới chỉ này ngươi mau trích huyết nhận chủ. Bên trong cũng có một chút tiên khí, nguyên linh thạch.
Không gian giới chỉ cấp tiên khí (đồ tiên gia).
Liễu Hàn Thư đương nhiên biết sự trân quý.
- Dạ, sư tôn.
Trong lòng lúc nào cũng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà Liễu Hàn Thư lại không nói.
Đêm.
- Đại trưởng lão, Hàn Thư cầu kiến.
Bên ngoài đại sảnh, Liễu Hàn Thư lớn giọng nói.
- Ồ, là Hàn Thư à, vào đi.
Chỉ nghe tiếng của Liễu Danh Hàn từ trong đại sảnh vọng ra, Liễu Hàn Thư lập tức bước vào trong đại sảnh. Mà cùng lúc đó, Liễu Danh Hàn cũng từ phòng sau bước vào trong đại sảnh.
Liễu Danh Hàn ngồi xuống rồi cười nói:
- Hàn Thư à, mau ngồi xuống. Trễ như vầy mà còn kiếm ta có chuyện gì sao?
Liễu Hàn Thư ngồi xuống rồi cười khổ nói:
- Sư tôn của con nói là, người ngày mai sẽ li khai Phong Nguyệt Tinh đến yêu giới. Người hiện tại sai con đến nói một lời với đại trưởng lão. Ngày mai sư tôn sẽ đi thẳng.
Liễu Danh Hàn giật cả mình, gương mặt trắng bệch.
"Sầm" Liễu Danh Hàn phẩy tay đóng cửa lớn của đại sảnh, rồi Liễu Danh Hàn hấp tấp nói:
- Hàn Thư, con nói sư tôn Tần Vũ của con ngày mai sẽ xuất phát đến Yêu giới. Ngươi chắc chứ?
Liễu Hàn Thư sững người.
- Sao thế, đại trưởng lão? Sư tôn ở đây năm đó không phải là kiếm địa đồ để đến yêu giới sao. Người ở đây cũng ngần ấy năm cũng là rất khó rồi. Chẳng lẽ để cao thủ như sư tôn vĩnh viễn ở lại cái địa phương nhỏ như Phong Nguyệt Tinh này?
Liễu Hàn Thư nói hộ Tần Vũ.
Liễu Danh Hàn cũng cảm thấy biểu hiện của bản thân thái quá khẩn trương, lập tức cười ha ha, nói:
- Không có chuyện gì. Chỉ là Tần Vũ tiên sinh nói đi là đi liền thật khiến ta trở tay không kịp a. Hàn Thư à, ta có thể nhờ ngươi một chuyện được không.
- Đại trưởng lão có chuyện gì xin cứ nói.
Liễu Hàn Thư hấp tấp trả lời.
Đại trưởng lão của Liễu gia nhờ hắn, Liễu Hàn Thư ngược lại có chút hoảng hốt.
Liễu Danh Hàn cười nói:
- Sư tôn Tần Vũ của ngươi đối với Liễu gia ta có ân đức rất lớn. Nếu để Tần Vũ tiên sinh bỏ đi như thế thực sự có vẻ như Liễu gia ta trở thành bất cận nhân tình rồi. Ta xem, ngươi đi nói với sư tôn của ngươi một tiếng, để ông ta ở lại một hai ngày. Ta sẽ chuẩn bị làm một bữa tiệc vui vẻ tiễn đưa Tần Vũ tiên sinh. Hàn Thư, ngươi thấy có được không?
- Cái này …
Liễu Hàn Thư do dự.
- Chẳng qua là một tiệc tiễn đưa thôi mà. Tần Vũ tiên sinh ở Phong Nguyệt Tinh chỗ ta đã lâu như vậy. Ở lại thêm một hai ngày nghĩ chắc cũng chẳng có gì đâu.
Liễu Danh Hàn vội cười rồi nói.
Liễu Hàn Thư lắc đầu bất lực nói:
- Đại trưởng lão, không phải là con không nguyện ý. Chỉ là sư tôn đã nói, người sáng sớm mai sẽ đi ngay. Con biết tính cách của sư tôn. Chuyện người đã quyết định rất khó thay đổi.
Liễu Danh Hàn nhíu mày.
- Liễu Danh Hàn, rắc rối như vậy để làm gì?
Đột nhiên một giọng lạnh lùng vang lên. Một trung niên nam tử từ phòng sau bước ra.
- Đại nhân!
Liễu Danh Hàn lập tức cúi người.
Liễu Hàn Thư nhìn thấy cảnh này trái lại tràn đầy nghi hoặc.
- Đại nhân?
Đại trưởng lão của Liễu gia xưng hô với trung niên nam tử này là "đại nhân". Con người thần bí đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai đây?
Người trung niên nam tử đó hừ lạnh, nói:
- Nhiều lời vậy thế để làm gì. Chuyện này làm không tốt. Liễu gia ngươi cứ đợi bị diệt vong đi
- Diệt Liễu gia?
Liễu Hàn Thư sững người. Lập tức dùng linh thức truyền âm hỏi Liễu Danh Hàn:
- Đại trưởng lão, người này là ai? Vì sao muốn diệt Liễu gia?
Liễu Hàn Thư cũng sợ người trung niên nam tử này cảnh giác, nghi ngờ.
Liễu Danh Hàn nhìn Liễu Hàn Thư, bất lực nói:
- Hàn Thư à. Cứ coi như đại trưởng lão cầu xin ngươi đi. Ngươi mau để sư tôn của ngươi ở lại Phong Nguyệt Tinh thêm một ngày đi. Nếu không … Liễu gia ta thực sự coi như xong.
- Chuyện này là sao? Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Liễu Hàn Thư nhìn thấy cảnh này. Trong lòng bỗng hiện ra đáp án mà hắn không muốn tin.
Gia tộc của bản thân mình đang phối hợp với một thế lực khác, muốn làm chuyện bất lợi với sư tôn của mình.
Liễu Hàn Thư rất dễ dàng phỏng đoán được đáp án.
Nhưng mà, Liễu Hàn Thư không muốn tin.
- Ngươi chính là đồ đệ của tên Tần Vũ đó?
Người trung niên đó lạnh lùng nhìn Liễu Hàn Thư.
- Ngươi nghe ta cho rõ đây. Cho ngươi hai con đường. Một là nghe theo lời của Liễu Danh Hàn, thuyết phục Tần Vũ ở lại thêm một ngày. Đường kia chính là phản kháng lại ta. Nhưng mà ta có thể nói cho ngươi biết. Ta là bát cấp kim tiên "Ngô Ba". Tất cả nhất cử nhất động của người đều trong tầm chú ý của ta.
- Ngươi đừng cố gắng linh thức truyền âm. Xung quanh đại sảnh, lúc ta bước vào đã được bố trí cấm chế. Ngươi cũng đừng nghĩ sử dụng loại truyền tấn linh châu. Bởi vì ngươi vừa cầm truyền tấn linh châu, là ngươi đã bị ta giết rồi.
Ngô Ba lạnh lẽo nhìn Liễu Hàn Thư.
Một là bát cấp kim tiên. Một mới là Không Minh trung kỳ.
Cách nhau một trời một vực.
- Các ngươi muốn giết sư tôn của ta?
Liễu Hàn Thư nổi giận nhìn bát cấp kim tiên Ngô Ba trước mắt.
- Đúng, ngươi tốt nhất là hợp tác một chút. Chắc là ngươi lúc này cũng đã biết đại khái sự tình.
Ngô Ba cười nhạt, nói.
- Thật là may à. Nếu như ngươi tối nay không đến thông báo, thực có thể để tên Tần Vũ đó trốn mất rồi.
Trong lòng Liễu Hàn Thư lửa giận bừng bừng.
- Phong ấn ta? Ta biết rồi. Các ngươi lo một khi ta chết, linh hồn ngọc giản bể nát. Sư tôn của ta biết ta xảy ra chuyện, sẽ nhìn thấy kế hoạch của các ngươi. Đúng không?
Liễu Hàn Thư cười liếm liếm môi dưới. Toàn bộ nơi con ngươi đều có một chút màu đỏ nhàn nhạt.
- Thông minh.
Ngô Ba cười nhè nhẹ, sau đó một tay chỉ ra, một cổ tiên nguyên lực bắn vào trong người của Liễu Hàn Thư. Lập tức phong ấn nguyên anh của Liễu Hàn Thư. Liễu Hàn Thư muốn tự bạo cũng không thể.
- Vì thế bây giờ ta sẽ không để ngươi chết. Như vậy, Tần Vũ cũng sẽ không biết gì nữa.
Ngô Ba nói tiếp:
- Chết, ngươi tốt hơn biết điều chút. Nếu không chuyện bị phá hỏng. Liễu gia ngươi mấy vạn tử đệ toàn bộ sẽ chết.
- Hàn Thư, vì gia tộc họ Liễu, ngươi nên đáp ứng đi.
Liễu Danh Hàn ở bên cạnh nói.
- Vì gia tộc họ Liễu.
Liễu Hàn Thư bật cười lớn.
- Liễu Danh Hàn, ngươi lúc này mong ta vì gia tộc họ Liễu hi sinh sư tôn, một người đã ban cho ta sinh mệnh thứ hai sao?
Liễu Hàn Thư lúc này gọi thẳng tên Liễu Danh Hàn.
Liễu Danh Hàn sững người.
Bát cấp kim tiên Ngô Ba ngược lại lạnh lùng quan sát toàn bộ. Liễu Hàn Thư xem ra có chút điên cuồng:
- Gia tộc. Ngươi nói gia tộc với ta. Từ nhỏ đến lớn, gia tộc cho ta được cái gì? Một khối hạ phẩm nguyên linh thạch cũng không có. Cho ta chính là sự nhạo báng vô cùng vô tận, sự vũ nhục và trào lộng!
- Từ nhỏ đến lớn, ta ở Liễu gia chỉ là một đối tượng bị sỉ nhục. Đi ra đường không thể đi ở giữa. Đến nhìn người ta cũng không dám nhìn thẳng. Người nào cũng tùy tiện đều có thể sai ta.
Giọng Liễu Hàn Thư có vẻ đau buồn, ánh mắt càng đỏ hơn.
- Ngươi nói với ta gia tộc. Ta có gia tộc sao? Liễu gia cho ta chỉ là sự vũ nhục, chính là sự sỉ nhục. Ta đến một tên mồ côi cũng không bằng!
- Ta đã từng nghĩ cả đời này của ta coi như xong rồi. Thậm chí lúc mẫu thân năm đó chết bên hồ, ta suýt chút nữa là tự sát. Nhưng mà sư tôn đã xuất hiện. Người đối với ta rất chân thành, cải tạo kinh mạch của ta, đối xử với ta không chút coi thường. Thậm chí bởi vì ta mà ở lại cái địa phương nhỏ bé Phong Nguyệt Tinh này gần mười năm. Ta được sống lại. Mười năm nay, không có ai dám coi thường ta. Không ai dám không tôn kính ta. Đến cả đại trưởng lão Liễu Danh Hàn ngươi cũng muốn gọi ta một cách thân mật "Hàn Thư"!
Liễu Hàn Thư nổi giận chỉ Liễu Danh Hàn, toàn bộ gương mặt đỏ rực lên.
Toàn bộ cho đến lúc này, đến Ngô Ba cũng cảm thấy khác thường.
- Ưỡn ngực, thẳng lưng mà đi, sống tiêu sái tự tại. Đó chính là mộng tưởng từ nhỏ đến lớn của ta. Sư tôn đã làm mộng tưởng của ta thành sự thật. Ta mười năm nay đã trải qua rất nhiều khoái lạc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trên gương mặt đỏ rực của Liễu Hàn Thư sắp rơi lệ.
- Ta sống đời này, không cầu những thứ khác. Chỉ cầu có thể ưỡn ngực thẳng lưng đi một cách tiêu sái. Chỉ với yêu cầu này, sư tôn đã khiến ta sống khoái lạc mười năm. Ta cũng đã đủ rồi. Nếu như nói đến hối tiếc, có thể chính là cô ta …
Giọng Liễu Hàn Thư trầm xuống.
Đột nhiên Liễu Hàn Thư ngửng đầu, trừng mắt nhìn Ngô Ba:
- Ngươi rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên mặt ta vì sao đỏ lên như vậy. Đúng không? Ta nói cho ngươi biết … Đây là một loại độc dược. Một loại độc dược chỉ Phong Nguyệt Tinh mới có. Đáng tiếc a. Độc dược này tiên nhân các ngươi không hiểu biết được. Nhưng mà ta biết.
Ngô Ba sửng sốt, lập tức không ngừng dùng tiên nguyên lực quán nhập vào trong người Liễu Hàn Thư như muốn ngăn lại. Nhưng mà Ngô Ba căn bản không thể hiểu dược tính của loại độc dược này.
Đó chỉ là một loại độc dược đối với tu luyện giả thông thường. Sau khi nuốt vào sẽ khiến mạch máu não bộ nổ tung. Thất khiếu chảy máu mà chết.
Liễu Hàn Thư dẫu là có nguyên anh. Nhưng mà lại bị phong ấn rồi. Một khi thuốc hoàn toàn phát tác. Mạch máu não bộ của Liễu Hàn Thư bể nát. Linh hồn không cách chi dung nhập vào nguyên anh, tự nhiên sẽ tan biến.
Phương pháp duy nhất của Ngô Ba, là giải trừ phong ấn, để linh hồn của Liễu Hàn Thư dung nhập nguyên anh. Đáng tiếc … Ngô Ba thực không dám giải trừ phong ấn. Một khi giải trừ, đoan chắc Liễu Hàn Thư sẽ lập tức truyền tấn cho Tần Vũ hoặc là "tự bạo".
Vì thế bất luận thế nào, Liễu Hàn Thư chết chắc.
- Sư tôn, đồ nhi có mười năm tự tôn này, so với những kẻ tầm thường sống trăm năm, ngàn năm còn sung sướng hơn. Cái chết của đồ nhi, có thể làm sư tôn biết được nguy hiểm. Đồ nhi coi như đã đủ rồi.
Trên mặt Liễu Hàn Thư có nét cười, chỉ là khóe miệng, lỗ mũi đều xuất huyết từng dòng máu tươi. Con mắt cũng đỏ tươi.
- Cả đời này của ta, điều đáng tiếc duy nhất chính là … nàng.
Trong mắt Liễu Hàn Thư có nét quyến luyến không nỡ rời. Tình yêu vừa mới bắt đầu lại đã kết thúc.
- Rầm!
Thất khiếu chảy máu, Liễu Hàn Thư từ từ ngã bổ xuống.
Và cùng thời khắc đó, linh hồn ngọc giản của Liễu Hàn Thư trong Diễm Huyền giới chỉ cũng "Tách" một tiếng bể nát …