Chương 13: Thử lòng (2)

Người đối diện bình thản thốt ra một cái tên mà một đời này Phạm Nguyên không thể quên được.

"Tưởng Thần."

Tưởng Thần? Tưởng Thần!

WTF! WTF!!! Thật sự là Tưởng Thần! Vậy là đám tang thi kia do anh ta gọi đến hả? 

Phạm Nguyên liếc nhìn anh ta, tâm trạng sóng to gió lớn đột nhiên trở nên bình lặng. Tưởng Thần thì sao? Rõ ràng cậu đã đoán trước được anh ta là Tưởng Thần, lời nói của anh ta chỉ giúp cậu khẳng định chắc chắn hơn mà thôi.

Nếu là Tưởng Thần, những chuyện vô lý trước đó lại thành sự thật hiển nhiên.

Nếu là Tưởng Thần, đám tang thi trước mặt chứng minh anh ta chưa hề tin tưởng cậu, anh ta còn muốn thử cậu tiếp. Chẳng qua, khi đã biết Tưởng Thần muốn thử lòng mình, Phạm Nguyên cậu còn dám hành động dại dột sao? Có bao nhiêu người không biết thân phận thật của Tưởng Thần, bị anh ta thử lòng, rồi khi quay đầu bỏ anh ta, thứ họ nhận được là cái chết tàn nhẫn?

"Sao thế? Có chuyện gì với tên tôi khiến cậu muốn biết hả?"

Lộ Minh, không, là Tưởng Thần. Anh cười khẽ, sắc mặt trắng bệch yếu ớt, thậm chí dáng đứng có phần run rẩy.

Phạm Nguyên câm lặng nhìn qua. Ông mày chán lối diễn đó rồi, làm ơn đi. Diễn chân thật thế là muốn ông mày đẩy mày lại rồi chạy một mình, sau đó mất mạng hả?!

Muốn sống thoát, nhất định Phạm Nguyên cậu phải luôn theo bảo vệ bên cạnh Tưởng Thần. Gãy chân gãy tay còn được chứ gãy mạng thì cậu xác định.

Phạm Nguyên hít sâu một hơi đối mặt với đám anh em bạn dì tang thi, mặt mày lạnh tanh đẩy Tưởng Thần ra sau lưng. Đợi sau này thân phận anh lộ rõ ngoài sáng, có cơ hội gặp lại tui sẽ đẩy anh vào người chúng nó. Tui là tui biết Tưởng Thần anh mắc bệnh sạch sẽ đó! 

"Nguyên?"

"Im lặng theo sau, có gì thì lên tiếng. Nếu anh vẫn im lặng như trước thì đừng trách tôi không nương tay."

Tưởng Thần mím môi, cảm giác như giữa hạ nóng oi bức đột nhiên được uống một hớp nước mát lạnh. Anh nhìn gương mặt nghiêng kiên định của Phạm Nguyên, bất chợt đưa tay nắm lấy.

Nguyên à, đừng làm tôi thất vọng. Tôi không biết mình sẽ điên cuồng thế nào đâu.

Phạm Nguyên bị nắm tay đã cứng người lại. Cậu máy móc định gỡ tay Tưởng Thần ra, nhưng rồi lại biến sắc vung côn lên.

Không mất thời gian vào chuyện nắm chân nắm tay, Phạm Nguyên ấn vai Tưởng Thần xuống, vung côn đập hai con tang thi đang há miệng gần đó.

"Nguyên, cậu là Dị năng giả cấp 1 đúng không? Đám tang thi này không thể gây hại đến cậu được, kệ tôi, cậu chạy đi."

Màn kịch bắt đầu rồi. Phạm Nguyên đơ mặt, một tay túm Tưởng Thần, một tay đập chém tang thi. Sau rất nhiều ngày tháng luyện tập bên bảo tiêu Thẩm Tinh Hạo, phản ứng của cậu đã nhanh nhẹn hơn nhiều. Chiêu thức chém gϊếŧ tinh gọn, không động tác thừa, một đập giáng xuống sẽ lấy mạng một tang thi.

"Cậu biết tôi mang Dị năng hệ Ám mà, hệ Ám không chỉ ăn mòn ngoại vật mà còn chậm rãi ăn mòn người sử dụng nó. Cơ thể tôi giờ không được tốt, cậu..."

"Câm miệng!" Phạm Nguyên cáu, tung Dị năng gạt tang thi mở đường chạy ngắn nhất. Anh là Boss cuối thì thích gạt thế nào cũng được hả? Mợ nó, anh là một trong những đối tượng chính của cốt truyện, độ nguy hiểm chỉ kém nam nữ chính, anh nghĩ tôi không biết gì rồi thích gạt thế nào cũng được?

Phạm Nguyên hậm hực đẩy Tưởng Thần về phía trước, thuận tay đưa cây côn cho anh.

"Tôi tạo Dị năng mở đường phía trước, nhân lúc tang thi chưa kịp thích ứng, anh mau chạy đi."

"Nguyên, chúng ta mới gặp nhau không lâu..."

"Câm miệng!" Phạm Nguyên hậm hực. Anh cũng biết chúng ta mới gặp nhau không lâu, vậy sao còn bày đặt thử lòng người ta? Nếu cậu không biết rõ sự thật, sợ rằng mạng sống sẽ mất oan trong tay tên này. "Tôi đã nói chúng ta lập đội, bạn bè thì phải tin tưởng nhau, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn."

A!

Phạm Nguyên hít lạnh một hơi, tức tốc quay người đạp thẳng vào mặt tang thi phía sau. Áo sau lưng cậu đã bị nó cào rách một đường, thật nguy hiểm!

"Mẹ kiếp Tưởng Thần, anh còn không chạy đi!"

Ánh mắt tối đen của Tưởng Thần đảo qua, anh túm cánh tay Phạm Nguyên, mạnh mẽ lôi cậu về phía con đường xanh tốt. Dị năng hệ Mộc tạo ra tường chắn tạm thời, mở một đường nhỏ cho hai người tiến về phía trước.

Sắc mặt Phạm Nguyên lúc này tái nhợt lại. Dị năng của cậu sắp tiêu hao cạn kiệt rồi.

Vì chạy phía sau, Phạm Nguyên không biết rằng ánh mắt tối đen của Tưởng Thần dần chuyển sang sắc đỏ yêu diễm. Anh lạnh lùng nhìn đám tang thi xung quanh, ý tứ cảnh cáo rõ ràng. 

Tầm mắt Phạm Nguyên mờ dần, đầu óc có phần choáng váng. Tuy nhiên, cậu vẫn cường ngạch dùng Dị năng mở đường, kiên trì lao về trước. 

Ngôi nhà gần nhất kia rồi, cố thêm một chút. 

Đám tang thi xung quanh dù đuổi theo không dứt nhưng bước chân chậm chạp hơn hẳn, bàn tay đưa loạn cố tình tránh đi mấy dây leo hệ Mộc.

"Cậu vào trước đi!" 

Thấy cửa nhà mở toang, Tưởng Thần đưa tay túm Phạm Nguyên đẩy vào. Bản thân anh thì cầm côn tránh sau, đưa tay kéo cửa xuống.

Phạm Nguyên vừa vào nhà đã ngã vật xuống sàn, đầu choáng mắt hoa một lúc. Đợi khi cậu chống tay ngồi dậy, lại thấy Tưởng Thần trầm ngâm phía đối diện. Mợ, anh ta còn tính làm cái gì nữa đây?

"Nguyên." Tưởng Thần hít sâu một hơi. "Cậu gϊếŧ tôi đi."

"..." Mí mắt Phạm Nguyên giật giật, tâm thần bất định nhìn anh ta.

"Tôi... vừa rồi tôi không may bị tang thi cắn. Tôi chỉ là Dị năng giả sơ cấp, sợ rằng lần này không tránh khỏi số phận biến thành tang thi. Tôi không muốn làm cậu bị thương, gϊếŧ tôi đi." Tưởng Thần vừa rồi vừa đưa cổ tay ra, mu bàn tay anh ta hằn lên những vết cào chằng chịt, đồng thời in một dấu răng thâm đen. Vết cắn này cực kì nổi bật trên làn da trắng sáng của anh ta.

Mẹ nó, lại thử lòng! Anh nói dối đến nghiện rồi đúng không? Anh còn bị cái gì thì nói luôn ra đi!

Phạm Nguyên cứng nhắc nhìn ra cửa chống trộm, phát hiện nơi đó có khoảng hai, ba tang thi đang gào thét, cây côn của cậu lăn lóc dưới đất. Nhân chứng vật chứng thật đầy đủ mà.

"Đợi anh biến thành tang thi rồi nói sau."

Phạm Nguyên mệt mỏi lết về phía sô pha, đổ ập người xuống. Cậu mệt mỏi lấy chai nước và gói bánh trong ba lô ra, chán nản nhai nhai rồi tu nước uống, tỏ vẻ đã bất lực trước nhân sinh với Tưởng Thần.

"Lại đây nghỉ đi, anh còn 24h nữa mới biến đổi, cứ ăn uống nghỉ ngơi từ từ."

Đẩy bánh và nước đến phía đối diện, Phạm Nguyên nghỉ ngơi một lát rồi đi kiểm tra khắp nhà xem có tang thi không. Xác định an toàn, cậu lại nằm vật ra ghế.

Hai thanh niên cùng im lặng, bầu không khí nhất thời chỉ còn tiếng kêu gào của tang thi bên ngoài.

"Nguyên."

"Ừ?" Phạm Nguyên đầy đề phòng nhìn về phía người đối diện.

Tưởng Thần im lặng nhìn cậu, không có ý định lên tiếng. Câu gọi vừa rồi giống như thuận miệng thốt ra.

Phạm Nguyên chán nản ngồi dậy, vỗ ghế. "Mỏi chân hả? Ngồi xuống đây, tôi nhường ghế dài cho anh."

Tưởng Thần lắc đầu, tầm mắt rơi vào vết cào sau lưng Phạm Nguyên, không biết anh ta đang nghĩ gì. Chợt, Tưởng Thần quay đầu nhìn vài con tang thi trước cửa, ánh mắt tối đen như đang hạ một mệnh lệnh nào đó.

"Có người." Phạm Nguyên bật dậy, nhíu mày bước ra phía cửa chống trộm. Cậu nhìn ba anh em tang thi quần áo tương đối sạch sẽ, lại chuyển tầm mắt về phía Tưởng Thần, có chút không biết nói gì.

Tiếng chém gϊếŧ ngày càng rõ ràng. Có một nhóm người đang tiến về phía này.

Phạm Nguyên liếc ngang Tưởng Thần, quay về ghế ngồi. Ai đến kệ họ, không liên quan đến cậu. Một lần lo chuyện bao đồng dính đến Tưởng Thần là quá đủ.

Vô tình hữu ý thế nào, đám người kia lao thẳng đến cửa chống trộm, mắt mở trừng trừng nhìn Phạm Nguyên và Tưởng Thần bên trong.

"Mau mở cửa cho chúng tôi, nhanh lên!"

Thiếu nữ duy nhất trong nhóm lên tiếng. Dù mạt thế nhưng quần áo trên người cô ta vẫn tươm tất sạch sẽ, thậm chí còn mang giày cao gót điệu đà. Vừa nhìn đã biết loại người này là tiểu thư đài các được nuông chiều từ bé, mở miệng nhờ người ta cũng là giọng điệu kiêu ngạo phách lối.

Thấy Phạm Nguyên dửng dưng, cô tiểu thư càng tức giận hơn: "Tôi nói hai anh đó, nhanh mở cửa ra!"

Một trong số những người đàn ông đi cạnh cô ta không nhịn được quay ra xin lỗi, ánh mắt đầy vẻ áy náy và bất đắc dĩ, giọng nói mềm mỏng: "Mong hai cậu thương lòng cho chúng tôi tránh nhờ một lát, xe chúng tôi không may hết xăng, bên ngoài lại nhiều tang thi."

Phạm Nguyên không ưa cô tiểu thư kia, cố tình làm khó: "Nhà khác thì sao? Thay vì ở đây mất thời gian, các anh đến nhà khác thì hơn."

Cô tiểu thư kia định chua ngoa nói gì thì người đàn ông nhanh chóng ngăn lại.

"Nhà xung quanh không hỏng cửa cũng đầy chật tang thi vây quanh, mong hai cậu thương tình."

Phạm Nguyên như có như không liếc nhìn Tưởng Thần. Không cần nghĩ cũng biết là do tên này động tay động chân. 

Nếu đã do Tưởng Thần sắp đặt, Phạm Nguyên không lằng nhằng mà bước ra phía cửa, lững thửng mở cửa để họ vào.

Nhóm đối phương có năm người, nhìn trang phục có thể đoán ra như bốn người đàn ông to cao kia là vệ sĩ của cô tiểu thư đài các. Chắc chắn gia đình cô nàng này có thế lực không nhỏ, nếu không đã chẳng thế vênh váo đến giờ.

"Hừ! Vừa rồi gọi hai anh, hai anh bị điếc hả? Thấy người ta gặp nạn mà dửng dưng như thế? Hai anh có biết tôi là ai không?"

Lại tái phát.

Từ khi họ bước vào, Tưởng Thần đã bước đến ngồi cạnh Phạm Nguyên. Cậu phát hiện ra con hàng Tưởng Thần này khi bệnh lên cũng vênh không kém. Bằng chứng là vẻ mặt anh ta như hếch lên trời, kiêu ngạo đến thiếu đòn.

"Cô là ai?"

Cô tiểu thư bị bộ dạng Tưởng Thần chọc giận năm, bị câu nói của anh chọc giận mười. Cô ta tức tối trừng mắt, dường như tức quá nói không lên lời.

"Đây là tiểu thư duy nhất của Hạ gia, Hạ Tình. Cảm ơn hai vị đã giúp đỡ, sau này lão gia nhất định sẽ hậu tạ đầy đủ."

Người đàn ông nhún nhường khi nãy lên tiếng đáp. Ánh mắt hắn vẫn âm thầm đưa mắt nhìn Tưởng Thần, lúc này rụt rè thử hỏi: "Xin hỏi, cậu có phải con trai cả Tưởng gia, Tưởng Thần?"

Cuối cùng thì Phạm Nguyên cũng vỡ lẽ vì sao Tưởng Thần để họ vào đây. Thì ra là người quen! 

Nhưng mà... Boss cuối à, anh phát điên cái gì vậy?