Tuy vẫn còn mang xiềng xích, một chưởng đã đem vách tường gạch xây kiên cố cứng rắn đánh thành một dấu chưởng ấn sâu đến hai tấc, loại chưởng lực này mới nghe đến đã kinh người như thế, coi như là lấy công phu Thiết Sa chưởng nổi danh của Lưu Chấn Đông chỉ sợ cũng không có cách nào làm được, Vương Chí Đạo nếu mà so sánh, lại càng kém đến quá xa.

Khó trách người đời sau cho rằng, trong lịch sử cận đại, nói về công lực cương mãnh, không người nào có thể so sánh nổi với Lý Thư Văn, hắn là người duy nhất trong lịch sử cận đại đem minh kình luyện đến mức tận cùng, không cần chuyển thành ám kình, đúng là một cao thủ quyền thuật nếu so với cao thủ luyện thành ám kình lại càng đáng sợ hơn.

Lý Thư Văn rất rõ ràng là còn chưa biết Lý Ngạo Sơn đã chết, trong tâm trăm phần tin tưởng con nuôi yêu quý sẽ đưa hắn ra khỏi ngục giam. Nếu hắn biết được con nuôi yêu quý của hắn đã bị Vương Chí Đạo đang ngồi ngay trước mắt giết chết, không biết sẽ sinh ra dạng phản ứng gì?

Vương Chí Đạo nhìn một chưởng Lý Thư Văn đánh lên vách tường kia mà suy đoán, phỏng chừng xương cốt toàn thân của mình nhất định cũng sẽ bị Lý Thư Văn đánh cho nát bét.

Trong truyền thuyết nói Lý Thư Văn trời sinh bản tính cao ngạo, tính tình nóng nảy. Nhưng mà Vương Chí Đạo nhìn ra, hắn dường như quá mức cô độc, cho nên mới đối với tất cả mọi người đều có mang địch ý, nhưng mà một khi có thể làm hắn tiêu trừ cảnh giác, là có thể đưa hắn cởi mở tâm tình. Tựa như Lý Thư Văn bây giờ, hình như đã nhiều năm không cùng người khác nói chuyện nhiều, tìm được Vương Chí Đạo đúng là một đối tượng có thể nói chuyện được, liền thao thao bất tuyệt, liên miên không ngừng, khoe ra hết những ký ức về kinh nghiệm bản thân luyện võ hay cùng người khác quyết đấu.

Sau khi Vương Chí Đạo nghe đến Lý Thư Văn kể tới võ giả thứ bảy cùng hắn tỷ võ bị hắn một chưởng đánh chết, liền quyết định chủ ý, tuyệt đối không để cho lão biết sự việc chính mình giết chết Lý Ngạo Sơn, nếu không mà nói, chỉ sợ còn không kịp ra khỏi buồng giam này, đã mất mạng dưới chưởng của Lý Thư Văn.

Vương Chí Đạo rất là tò mò hỏi: "Tiền bối, xin thứ ta tò mò, tại sao bọn người Anh quốc lại muốn đem ông nhốt ở chỗ này?"

Nhắc đến chuyện này, Lý Thư Văn lại nổi cơn tức giận, vẻ mặt giận dữ nói: "Chuyện này phải kể từ khi lão phu vừa mới đến Thượng Hải, ngày đó lão phu chứng kiến một tên Anh quốc cưỡi ngựa trắng chạy trên đường húc đá tứ tung, đụng vào rất nhiều người. Vốn lão phu đã nghĩ không quản đến việc này không liên quan đến mình, nhưng mà tên Anh quốc kia không có mắt, lại có thể dám thúc ngựa hướng lão phu xô tới. Lão phu nổi cơn giận, đem ngựa trắng của hắn một chưởng đánh chết. Tên Anh quốc kia kinh hãi, lại không muốn lão phu bồi thường con ngựa đó, ngược lại muốn lão phu dạy cho hắn công phu. Hừ hừ, công phu của lão phu há có thể tùy tiện truyền cho người ngoài, huống chi hắn lại là một người Anh quốc, làm sao có thể được học công phu Trung Quốc ảo diệu của chúng ta, cho nên lão phu rất kiên quyết cự tuyệt, cũng cảnh cáo hắn nếu còn dám đi theo lão phu, sẽ đem hắn giống như con ngựa kia một chưởng đánh chết. Thật không ngờ, vào lúc ban đêm tên Anh quốc kia dẫn theo mấy trăm lính Anh, dùng mấy trăm cây súng Tây dương nhằm vào lão phu, nói lão phu giết ngựa của hắn, muốn đem lão phu giam lại. Hừ hừ, tâm tư của tên Anh quốc kia là cái gì, lão phu còn có thể không biết hay sao, nghĩ muốn dọa lão phu để học công phu hay sao, không có cửa đâu!"

Vương Chí Đạo cười khổ, thầm nghĩ lão già nhà ngươi đúng thật là cuồng ngạo ghê gớm, trên phố dám đánh chết ngựa của người Anh quốc, may mắn là lão già ngươi còn không có đem người Anh quốc kia cũng một chưởng đánh chết, nếu không chỉ sợ ngươi ngay cả buồng giam cũng không được ngồi. Cũng không biết ta có thể liều lĩnh to gan như thế không, mà cho dù ta có liều lĩnh to gan, cũng không có cách nào đem con ngựa kia một chưởng đánh chết. Cũng khó trách người Anh quốc kia nảy sinh chủ ý với công phu của ngươi, đến ngay cả ta cũng còn động tâm đó.

Vương Chí Đạo cùng Lý Thư Văn đã trải qua hai ngày liền đều ở cùng với nhau trong một buồng giam. Lý Thư Văn ngày càng không cảnh giác với Vương Chí Đạo nữa, gần như đem kinh nghiệm cả đời của mình khoe khoang kể ra hết một lượt cho Vương Chí Đạo nghe, kể đến mức hứng trí lên, không ngờ lại muốn cùng Vương Chí Đạo so vài chiêu, Vương Chí Đạo đương nhiên sống chết không chịu đáp ứng. Thật buồn cười, lấy tính tình Lý Thư Văn động chút là giết người, cùng lão so chiêu vạn nhất làm lão nhất thời cao hứng, đem mình một chưởng đánh chết, đó không phải là chuyện đùa!

Sang ngày thứ ba, vụ án Vương Chí Đạo giết người rốt cuộc đã khai đình. Truớc lúc khai đình, Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan lại vào thăm hắn một lần nữa, nói cho hắn biết tin tức mới nhất. Tin tức tốt là Pháp đình đã đồng ý cho hắn được tự biện hộ cho mình, chỉ cần hắn có thể chứng mình chính mình vô tội, sẽ được phóng thích ngay tại chỗ. Tin tức xấu chính là chỉ có hai người Tống Thế Vinh cùng Nông Kính Tôn được dự vào Bồi thẩm đoàn, trong khi Bồi thẩm đoàn có mười hai người thì ít nhất đã có hơn phân nửa trong số đó là có liên quan đến người Nhật Bản.

Mặc một bộ tây phục màu đen gọn gàng sạch sẽ do Chu Điệp đưa tới, sau khi cùng Lý Thư Văn hữu hảo tạm biệt, Vương Chí Đạo dường như có một loại cảm giác "gió hắt hiu chừ sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ ra đi chừ không bao giờ về" (1), ít nhất hắn thấy ánh mắt Lý Thư Văn nhìn hắn giống như thấy hắn đang khẳng khái đi chịu chết.

Pháp đình rất lớn rất trang nghiêm, kiến trúc kết cấu đúng theo phong cách Anh quốc, nghe nói đây là tòa Pháp đình đệ nhất của các cường quốc phương Tây ở trên đất Trung Quốc. Tiến vào một nơi có không khí nghiêm túc trang trọng như thế này, mọi người đều có một loại cảm giác hít thở không thông.

Trong đại sảnh có thể chứa được năm sáu trăm người dự đã không còn chỗ trống, ngoại trừ đám người Lưu Chấn Đông cùng Trần Tử Chính còn chưa có trở về, phần lớn Tinh Võ Môn đệ tử đều kéo tới, mà Tống Thế Vinh đệ tử cũng đã đến rất đông, kể cả đám người Tống Hổ Thành mà Vương Chí Đạo quen biết, mà đám chưởng môn các môn phái Quý Tùng Tường, Lô Thắng Tung, Diệp Chấn Sùng những người có mặt trong lúc phát sinh vụ án cũng đã thấy ngồi ở đó. Vương Chí Đạo lần đầu cảm thấy bản thân được nhiều người quan tâm đến như thế.

Ngồi bên kia đám đệ tử Tinh Võ Môn chính là đám người Nhật Bản, mỗi người đều nhìn Vương Chí Đạo với ánh mắt tràn ngập sát khí, dường như căm hận không thể đem Vương Chí Đạo đánh chết ngay tại chỗ để báo thù cho Tỉnh Thượng Hùng Nhân. Nhưng thật không ngờ tới, Vương Chí Đạo lại nhìn thấy trong đám người Nhật Bản kia có một người quen, người đó chính là Sơn Khẩu Tuyết Tử, nàng rõ ràng đã không bỏ đi theo Trần Chân. Sơn Khẩu Tuyết Tử ngồi sát bên một người trung niên thoạt nhìn tựa hồ rất có thân phận, vẻ mặt nàng kỳ quái nhìn hắn, tỏ ra bộ dáng nửa như muốn hỏi chuyện hắn lại nửa như không dám. Vương Chí Đạo đoán, người Nhật Bản bên cạnh Sơn Khẩu Tuyết Tử kia có lẽ chính là đại biểu của Nhật Bản đồn trú tại Thượng Hải, cha của Sơn Khẩu Tuyết Tử, Sơn Khẩu Dụ Điền! Xem ra Tỉnh Thượng Hùng Nhân chết ở trên tay mình kia, ở Nhật Bản thật sự không phải là một người đơn giản, ngay cả Sơn Khẩu Dụ Điền người này cũng bỏ hết mọi sự vụ chạy đến đây theo dõi một vụ án này.

Sau khi liên tiếp thực hiện một loạt nghi thức khai mạc nặng nề nghiêm túc, Pháp quan đại nhân (căn cứ theo tin tức tìm hiểu của Chu Điệp, vị Pháp quan đại nhân khoảng năm sáu mươi tuổi này dường như là người khá chính trực) hướng Vương Chí Đạo hỏi: "Bị cáo, ngươi đã xin với Pháp đình, muốn để tự mình làm luật sư biện hộ cho bản thân, có đúng không?"

"Đúng vây, Pháp quan đại nhân!"

"Ngươi hiểu được pháp luật sao?"

"Pháp quan đại nhân, ta từng ở Anh quốc đọc qua pháp luật, đối với những điều này tinh thông cực kỳ!"

Hai người nói chuyện với nhau chính là bằng tiếng Anh, người nghe ngồi dưới khán phòng quá nửa đều nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Nhưng mà Pháp quan đại nhân hiển nhiên rất hài lòng khi thấy Vương Chí Đạo nói tiếng Anh thuần thục như vậy, gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, thì chấp thuận thỉnh cầu của ngươi. Bây giờ có thể bắt đầu rồi, xin mời nhân chứng lên tuyên thệ đi, bên nguyên cáo!"

Nguyên cáo luật sư thật không ngờ cũng là một người Trung Quốc, hắn mang mắt kính gọng vàng, mặc một thân tây phục trắng bóc, thoạt nhìn có chút nho nhã giả tạo, làm Vương Chí Đạo cảm giác người này so với Vương Bảo Lực còn gian trá hơn.

Người thứ nhất được cho lên trước tòa làm nhân chứng chính là Lỗ Dịch Tư, vai phải của hắn còn mang vòng đai thật dày quấn quanh tấm nẹp, bước đi cũng có chút quái dị, hiển nhiên lần trước hắn bị Lô Thắng Tung đả thương không nhẹ.

"Ta hướng Pháp đình và Chúa tuyên thệ: Lấy nhân cách và lương tri của ta... đảm bảo, ta sẽ trung thực thi hành quy định của pháp luật... về nghĩa vụ người làm chứng, cam đoan trình bày đúng sự thật, không hề dấu giếm..., nếu..., nếu như vi phạm lời thề, xin chịu chấp nhận hình phạt của pháp luật cùng sự khiển trách của Chúa!" Lỗ Dịch Tư cơ hồ là một giáo đồ Cơ đốc giáo tin tưởng vào Thượng đế, cho nên hắn dùng Kinh Thánh để tuyên thệ. Chỉ có điều thằng cha này dường như không thạo nói năng, nên lời nói lắp ba lắp bắp.

Mắt kính gọng vàng đi sát qua bên cạnh Vương Chí Đạo, trong mắt kính lộ ra một tia âm trá, tựa hồ như coi Vương Chí Đạo sắp thành một con chuột sẽ bị đùa chơi cho đến chết.

Hắn đi tới bên cạnh Lỗ Dịch Tư, nói: "Lỗ Dịch Tư tiên sinh, xin hỏi vào buổi sáng 10 giờ ngày 10 tháng 3 năm 1913, ngài đang ở đâu?"

"Tường Thụy Tửu Lâu!"

"Ở cùng với những ai?"

"Tỉnh Thượng Hùng Nhân, Tiểu Bổn Ngạn, Nguyên Sơn Nam!"

"Ngài nhìn thấy những gì?"

"Ta thấy được..., Vương Chí Đạo xông lên tửu lâu, cùng ông Tỉnh Thượng Hùng Nhân cãi nhau..., bởi vì bọn họ nói tiếng Trung Quốc, ta nghe không hiểu được bọn họ đang ầm ĩ chuyện gì, lúc sau, Vương Chí Đạo đột nhiên dùng một thanh vũ khí bén nhọn đâm chết ông Tỉnh Thượng Hùng Nhân."

"Lúc ấy, còn có người khác ở đó hay không?"

"Trừ một vài người thực khách nữa, thì không còn ai khác!"

Mắt kính gọng vàng gật gật đầu, quay sang Pháp quan đại nhân nói: "Pháp quan đại nhân, ta hỏi xong rồi!"

"Bị cáo luật sư, tới phiên ngươi!", Pháp quan đại nhân nói.

---------------------

Chú thích: Nguồn: http://truyenfull.vn

(1) - "Gió hắt hiu…, tráng sĩ… không về": một câu hát của sát thủ bất tài Kinh Kha trước khi đi ám sát Tần Thủy Hoàng, nói đến khung cảnh thì thê lương, người đi thì chắc chắn là chết!

Vương Chí Đạo sửa sang lại quần áo, vẻ mặt mỉm cười nhìn lên đám người Chu Điệp, Ô Tâm Lan ngồi bên trên đang căng thẳng nhìn hắn, làm ra một thủ thế ra hiệu yên tâm, sau đó đi tới trước mặt Lỗ Dịch Tư, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lỗ Dịch Tư.

Lỗ Dịch Tư bị ánh mắt của Vương Chí Đạo nhìn như vậy có chút mất tự nhiên, theo bản năng muốn dời mắt đi chỗ khác, nhưng lại tỉnh ngộ thấy làm như vậy không đúng, lập tức ngẩng cao đầu lên, không chút nhượng bộ cùng Vương Chí Đạo đối mặt.

Vương Chí Đạo cười cười, hắn bỗng nhiên trong lúc đó đối với một trận chiến này có mười phần tin tưởng, vì vậy liền nói: "Lỗ Dịch Tư tiên sinh, nghe nói ngài là tay đấm bốc chuyên nghiệp nổi tiếng nước Anh, thành tích chuyên môn đã đánh bốn mươi bảy trận thắng bốn mươi ba trận, chỉ thua có bốn trận, nếu tính trong ba năm trở lại đây, ngài thắng liên tiếp ba mươi trận không hề thất bại, sắp tới sẽ nhòm ngó danh hiệu Quyền vương, có đúng không?"

"Điều đó là đương nhiên, ta nhất định sẽ lên làm Quyền vương, không ai có thể là đối thủ của ta!"

Nhắc đến chiến tích vinh quang của bản thân, Lỗ Dịch Tư liền không tự chủ được mà lộ ra vẻ mặt đắc ý, trên mặt rõ ràng viết ra bốn chữ "Ta là Quyền vương"!

"Thật sự là anh hùng hả, một anh hùng như ngài đây, ở Trung Quốc thật đúng là hiếm thấy!" Vương Chí Đạo cảm thán một câu, đột nhiên lại hỏi: "Bả vai của ngài tại sao lại bị thương, không phải là sau khi đến Trung Quốc bị người khác đánh chứ?"

"Đương nhiên không phải!" Lỗ Dịch Tư sao có thể thừa nhận loại chiến tích nhục nhã khi chính mình bị Lô Thắng Tung đánh bại, lập tức phủ nhận, nói: "Lỗ Dịch Tư ta chính là Quyền vương tương lai, chỉ bằng người Trung Quốc các ngươi làm sao có thể có bản lãnh đả thương ta!"

Lỗ Dịch Tư không nói tiếng Trung, ở đây đại bộ phận người nghe đều không hiểu hắn đang nói cái gì, nên Lô Thắng Tung sau khi nghe xong tạm thời phải đợi người phiên dịch lại, ngay sau đó nổi giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, nếu không có Tống Thế Vinh ở bên cạnh ngăn cản, chỉ sợ hắn sẽ xông lên đem tên vô sỉ bại tướng dưới tay kia lại đánh thêm cho một trận nhừ tử nữa.

Chỉ nghe Vương Chí Đạo dường như không thèm để ý đến, lại hỏi: "Như vậy Lỗ Dịch Tư tiên sinh tại sao lại bị thương như thế này?"

"Ta chính là hôm đó khi buổi sáng rời khỏi giường, còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo, không cẩn thận bị ngã lăn từ trên thang lầu xuống, mới bị thương." Lỗ Dịch Tư nói dối mặt không đổi sắc.

"Xin hỏi Lỗ Dịch Tư tiên sinh thông thường buổi sáng mấy giờ ngài mới rời giường?"

"Tám giờ, ta mỗi ngày buổi sáng nhất định đúng thời điểm đó sẽ rời giường luyện quyền, từ trước đến giờ đều không muộn một phút đồng hồ, mưa gió cũng không đổi!" Lỗ Dịch Tư vội vàng nghĩ muốn chứng minh mình là một hảo nam nhân có cuộc sống cực kỳ quy củ!

"Ngã lăn từ trên thang lầu xuống, thực là rất không may! Bị thương hẳn là rất nghiêm trọng? Vậy chính ngài tự xử lý hay là đi bệnh viện điều trị?"

"Ta ... đi bệnh viện!"

"Vậy đi bệnh viện nào?"

"Bệnh viện Quảng Từ!"

"Bị thương nặng như vậy, bác sĩ nhất định mất rất nhiều thời gian mới có thể chữa trị tốt cho ngài, đúng không?"

"Đúng vậy, xương vai ta bị ngã trật khớp rồi, thầy thuốc phải mất đến ba giờ đồng hồ mới sắp xếp tốt lại cho ta, bây giờ cánh tay ta còn chưa cử động được đây!"

"Việc này xảy ra vào ngày nào?"

"Ba ngày trước!"

"Ngài khẳng định như thế sao? Lỗ Dịch Tư tiên sinh, trên Pháp đình nói dối sẽ bị xử phạt đó!"

"Ta có giấy xác nhận khám chữa bệnh, không tin ta có thể lấy cho ngươi xem!"

Đám người bên nguyên cáo sắc mặt dần dần biến đổi, Mắt kính gọng vàng mở miệng mắng to Lỗ Dịch Tư: "Ngu ngốc!"

Lại nghe Vương Chí Đạo rất nhẹ nhàng cười nói: "Không cần phải thế, ta đã hỏi được điều ta muốn rồi. Ta nghĩ Lỗ Dịch Tư tiên sinh có lẽ đã quên mất rồi, thời gian Tỉnh Thượng Hùng Nhân chết chính là ba ngày trước."

Không để ý tới Lỗ Dịch Tư còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, Vương Chí Đạo quay lại nói với Pháp quan đại nhân: "Pháp quan đại nhân, ngài nghe rồi chứ, nhân chứng lúc trước nói, hắn vào lúc mười giờ sáng ngày 10 tháng 3 năm 1913, nhìn thấy ta giết Tỉnh Thượng Hùng Nhân. Nhưng mới vừa rồi hắn lại nói, hắn cũng vào ba ngày trước, tức là vào cùng một ngày hôm đó, sau khi hắn rời giường đã bị té ngã, phải đi bệnh viện Quảng Từ điều trị mất ba giờ. Bệnh viện Quảng Từ ở đằng kia, tin tưởng Pháp quan đại nhân đã biết rồi, cách Tường Thụy Tửu Lâu khoảng chừng ba kilomet, hơn nữa lại còn phương hướng trái ngược, từ nhà Lỗ Dịch Tư tiên sinh đi đến bệnh viện Quảng Từ, đúng là không có khả năng đi qua Tường Thụy Tửu Lâu. Nói cách khác, buổi sáng ngày 10 tháng 3 có ít nhất một khoảng thời gian ba giờ đồng hồ, từ tám giờ đến mười một giờ, Lỗ Dịch Tư tiên sinh là đang ở Quảng Từ bệnh viện, căn bản là không có ở hiện trường vụ án Tường Thụy Tửu Lâu. Tất cả những lời chứng cứ từ trước của hắn, tất cả đều là ngụy chứng!"

"Ta phản đối!" Mắt kính gọng vàng trong lòng nóng nảy, vội vàng lên tiếng, nói: "Pháp quan đại nhân, bị cáo là đang cố ý nói cho nhân chứng của ta lầm lẫn. Nhân chứng của ta đối với quan niệm thời gian có chút vấn đề, cho nên mới nói không khớp về thời gian..."

"Như vậy ngươi có muốn xin mời bác sĩ ở bệnh viện Quảng Từ đến làm chứng hay không? Bác sĩ chữa cho Lỗ Dịch Tư không phải là cũng có vấn đề đối với quan niệm thời gian đấy chứ? Huống chi, đối với mỗi bệnh nhân bệnh viện đều có hồ sơ bệnh án ghi chép lại, nguyên cáo luật sư có lẽ cũng hoài nghi hồ sơ bệnh án cũng có vấn đề về quan niệm thời gian chăng?" Vương Chí Đạo không khách khí cắt ngang lời Mắt kính gọng vàng, làm những lời Mắt kinh gọng vàng sắp sửa nói ra nghẹn trong cổ họng.