Nửa tiếng sau, Lệ Đình Tuấn trầm mặt sải bước vào cổng nhà họ Kiều, Đình Trung đang ở trong vườn hoa nhìn Lệ Đình Tuấn đến, sau đó chạy bước nhỏ đến chỗ Lệ Đình Tuấn.

“Ba ba ba.”
“…”
Lệ Đình Tuấn nghe thấy giọng nói Đình Trung gọi anh, có một loại cảm giác bí bách, không có nơi nào để trút ra.

“Ba không về nhà, ông cụ nội nói, ba đi tìm mẹ.” Đình Trung tủi thân rúc đầu vào trong lòng Lệ Đình Tuấn, ôm một chân lớn của Lệ Đình Tuấn, hai đôi mắt to tròn chứa đầy hơi nước, lắp bắp giải thích.

Đình Trung là đang nhớ mẹ rồi.

Cho nên ông cụ nội tùy ý nói một câu, Lệ Đình Tuấn đi tìm mẹ cậu bé, cậu bé vẫn luôn nhớ trong lòng, luôn đợi, đợi đến khi trời tối mịt, cậu bé cũng buồn ngủ rồi, mà Lệ Đình Tuấn vẫn chưa về nhà.

Cậu bé nóng lòng muốn gặp mẹ.


Kiều Diệp Ngọc đi theo sau Đình Trung, dáng vẻ sợ cậu bé bị ngã, đi đến trước mặt Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng giải thích: “Vừa rồi người làm nhìn thấy Đình Trung một mình đi dưới bức tường nhà em, cũng không biết sao thằng bé lại đến đây.”
Lệ Đình Tuấn cụp mắt, nhìn cậu nhóc không nghe lời.

Ba tuổi đã biết bỏ nhà ra đi, thật sự không ngờ được.

Sau đó nghe thấy từ “mẹ” trong miệng Đình Trung, rốt cuộc anh cũng không phát tác, cúi người, một tay ôm lấy Đình Trung.

Kiều Diệp Ngọc liếc nhìn Lệ Đình Tuấn, thấy anh có ý muốn rời đi, lại nhẹ giọng nói: “Vừa rồi Đình Trung đã ngủ rồi, hay là tối nay ngủ ở chỗ em đi?”.

truyện đam mỹ
Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Diệp Ngọc, nhàn nhạt nói: “Không cần, thằng bé quen giường.”
Đình Trung vội vàng lẩm bẩm nói: “Đình Trung buồn ngủ.”
“Buồn ngủ còn bỏ nhà ra ngoài.” Lệ Đình Tuấn hung dữ vỗ một cái vào mông cậu bé.

“Bỏ nhà ra ngoài?” Ánh mắt Đình Trung mang theo vẻ khó hiểu, rõ ràng là không hiểu ý của Lệ Đình Tuấn.

“…”
Lệ Đình Tuấn có chút không hiểu, chỉ dựa vào chỉ số IQ này của Đình Trung, ba tuổi rồi mà đến thành ngữ cũng không hiểu, sao có thể một mình chạy mười cây số đến bên ngoài nhà họ Kiều chứ?
Tuy nhiên hỏi cũng như không, dựa vào vốn từ vựng hạn chế của Đình Trung, giải thích đến sáng mai cũng như kiểu gà nói với vịt thôi.

“Về nhà.” Anh trầm giọng nói, không có chỗ để thương lượng.

Đình Trung quay đầu nhìn Kiều Diệp Ngọc, vừa rồi Kiều Diệp Ngọc mới nói với cậu bé, bảo cậu bé giúp ba cậu bé ở lại, nếu như có thể ở lại, cô ta sẽ cho cậu bé xem hình mẹ cậu bé.

Đình Trung nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ, cố gắng nghĩ một lúc, ôm cổ Lệ Đình Tuấn, nói: “Ba ơi, Đình Trung không quen giường.”

“Cô thơm, Đình Trung muốn ngủ với cô.”
“…”
Lệ Đình Tuấn nhíu mày, ba tuổi đã biết hương thơm phụ nữ, thật sự đáng kinh ngạc mà.

Trong lòng Kiều Diệp Ngọc không khỏi hoang mang lo sợ, nghe thấy Đình Trung nói như vậy, nhẹ giọng nói: “Không sao, ngày mai trường em không có tiết, đúng lúc thời gian này cũng không có diễn hay quay quảng cáo gì cả.”
Lệ Đình Tuấn nâng mắt nhìn cô ta, nhưng từ trong lời nói của cô ta nghe ra được ý nghĩa khác.

Kiều Diệp Ngọc có dã tâm rất lớn, anh biết.

Ông cụ trong nhà một năm giúp cô ta lấy được hai bộ phim lớn, ngoại trừ cô ta, trong vòng giải trí, ở độ tuổi hai mươi hoàn toàn không có ngôi sao nữ nào có thể khiến các ngôi sao nam tuyến một làm lót nền cho mình cả, nhưng cô ta vẫn chưa biết đủ.

Nếu như ở các phương diện khác cô ta luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, Lệ Đình Tuấn không thể dung túng cho cô ta.

Anh im lặng một lúc, trầm giọng nói: “Vấn đề tài chính của nhà họ Kiều không lớn, ông cụ sẽ biết xử lý.”
Kiều Diệp Ngọc nghe thấy anh nói như vậy, hiểu nhà họ Lệ đã giúp đỡ trong vụ bê bối tài chính của nhà họ Kiều, tảng đá trong lòng buông xuống.

Công ty giải trí nhà họ Kiều chỉ dựa vào một mình cô ta làm bình phong, người mới đến cũng chưa có danh tiếng gì, nên vào thời điểm mấu chốt này nhất định không thể xảy ra chuyện, áp lực của cô ta cũng rất lớn.


Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Lệ Đình Tuấn quay người đi ra ngoài, rõ ràng không có ý định qua đêm ở đây.

Kiều Diệp Ngọc đột nhiên nhớ đến một chuyện khác, vội vàng đuổi theo, gọi anh một tiếng: “Đình Tuấn, muộn như vậy rồi.”
Đình Trung suýt chút nữa xảy ra chuyện, vốn dĩ trong lòng Lệ Đình Tuấn đã vô cùng không vui, nhưng thái độ tối nay của Kiều Diệp Ngọc lại dính mãi không buông, khiến anh càng thêm cáu kỉnh hơn.

Anh quay đầu, nhìn Kiều Diệp Ngọc, lấy một hộp gấm nhỏ từ trong túi ra, tiện tay ném vào trong lòng Kiều Diệp Ngọc: “Quên mất, vốn dĩ tối nay muốn tặng cho cô.”
Nói xong, anh ôm Đình Trung rời khỏi nhà họ Kiều.

Kiều Diệp Ngọc suýt chút nữa không tiếp được hộp gấm, đợi khi bắt được hộp gấm Lệ Đình Tuấn đã lên xe rời đi rồi.

“Tặng con cái gì vậy?” Phía sau, Tống Vân Lan đi ra, lập tức lấy hộp gấm trong tay cô ta mở ra xem.

“Trời ơi.” Tống Vân Lan ngạc nhiên hô lên..