Khả Di cảm thấy nực cười với câu nói muốn quay lại của Sở Khiêm. Sở Khiêm lên tiếng nói:

-- Anh biết anh sai rồi....anh xin lỗi, em có thể đồng ý không vì con chúng ta thôi?

Khả Di lại càng nực cười hơn người đa tình như anh ta mà cũng nói câu xin lỗi sao:

-- Hừư....Anh nghĩ đứa con tôi đang mang là con của anh sao? Anh có hơi tự tin quá không?

Anh nheo mắt lại với câu nói này của cô, muốn hỏi lại cho rõ ràng:

-- Em nói vậy là sao chứ? Anh đã cho người điều tra qua rồi,lúc chia tay với anh em không hề qua lại với một người nào khác,thì chắc chắn nó là con của anh.

Khả Di không muốn quay lại với anh chỉ vì trách nhiệm nên cô đành phải nói dối tiếp:

-- Nếu tôi nói tôi thụ tinh nhân tạo thì sao?

Lúc này Sở Khiêm mới thực sự tức giận với câu nói đấy của cô, anh lớn giọng với cô:

-- Em ngừng nói dối có được không, anh biết hết rồi mà tại sao em lại nói thế?

Khả Di bắt đầu có sự rơi nước mắt khi anh to tiếng với cô như vậy,không chịu được cũng đành hét lên:

-- Anh nghĩ anh là ai,muốn quay lại là quay lại sao,tôi không phải đồ vật để anh muốn bỏ là bỏ muốn lấy là lấy.Được rồi khi tôi sinh đứa con này xong tôi vẫn sẽ cho anh thăm nó,nhưng mà tôi sẽ không quay lại với anh đâu.

Cô nói xong đứng dậy đi luôn,nước mắt tuôn trào ra cô cứ nghĩ anh vẫn yêu cô nên muốn quay lại với cô và cũng vì con....hóa ra đó chỉ vì trách nhiệm đối với đứa con của cô,khiến Khả Di đau lòng khôn xiết.

Sở Khiêm cũng chưa kịp định hình những gì đã xảy ra nó diễn ra qua nhanh khiến anh cũng đơ người,lúc cô đi anh mới định hình lại mà đuổi theo cô.

-- Khả Di khoan đã, anh muốn quay lại với em cũng vì anh vẫn còn yêu em và đứa con , anh không muốn quay lại với em chỉ vì tránh nhiệm đâu!

Anh nắm lấy tay cô, nhưng cô hất ra suýt nữa té ngã may thay anh kịp thời đỡ cô.

-- Anh buông ra....!

Khả Di một mạch chạy bắt taxi rồi đi mất.Còn anh chưa kịp đuổi kịp thì cô đã đi xa rồi.Anh bất lực , anh nghĩ " lần sau anh sẽ không để em đi như vậy nữa ". Sau đó anh liền lái xe đến công ti.

Đồng thời bên Trịnh Hàn sau khi Thư lên phòng của mình....Anh liền nắm lấy tay của Mỹ Tuệ ra ngoài sân ở đó có một cái cây và một bộ bàn ghế ở đây.

-- Em qua ngồi đây ( Trịnh Hàn lên tiếng)

Mỹ Tuệ biết chắc chắn anh muốn nói gì đó về chuyện xảy ra hôm nay nên cô nghe lời anh ngồi vào ghế.

Anh nắm lấy tay cô ,nhìn cô với vẻ mặt không biết nên nói làm sao cho cô hiểu:



-- Anh xin lỗi về chuyện ngày hôm nay, anh không biết cô ấy lại tới đây làm phiền chúng ta!

Cô cũng hiểu được anh muốn nói gì,nên cô muốn hỏi rõ ràng anh để trách sự nghi ngờ trong lòng.

-- Cô ấy là ai sao lại gọi anh thân mật thế kia, còn gọi anh là Hàn, em chưa bao giờ được gọi như thế cả?

Trịnh Hàn cảm thấy có lỗi với cô,nên lên tiếng trả lời câu hỏi của cô, cũng không chần trừ mà nói thật với Mỹ Tuệ:

-- Cô ấy trước đây là mối tình đâu của anh, cũng coi như là thanh mai trúc mã, nhưng anh và cô ấy đã chia tay, không còn quan hệ gì nữa.... lúc trước khi chưa gặp em anh vẫn còn rất yêu cô ấy, nhưng bây giờ....!

- Nhưng bây giờ làm sao....?

-- Bây giờ thì....

Anh khó khăn trả lời không biết bản thân còn yêu cô ấy hay không, chợt quản gia lên tiếng.

-- Thiếu phu nhân điện thoại của cô có người gọi tới.

Mỹ Tuệ cảm giác hụt hẫng khi anh không trả lời được cậu hỏi của cô, trong lòng cảm giác rất khó chịu một cách khó tả, bất quá cô đành mĩm cười nhìn anh rồi lên tiếng:

- Em đi nghe điện thoại đã!

Anh nắm chặt lòng bàn tay cảm thấy bản thân khốn nạn rồi sao?

Mỹ Tuệ cầm lấy điện thoại,nhìn thấy trêи màn hình điện thoại là số điện thoại của cô bạn thân chính là Nhã Kiều gọi tới:

-- Alo!

-- Cậu có nhớ tớ không ( đầu dây bên kia lên tiếng )

-- Có nhớ cậu lắm luôn!

-- Cậu ở quê khỏe không đấy, con nuôi của tớ sao rồi hả?

Nhã Kiều không biết rằng là Mỹ Tuệ đã trở về thành phố A,nên mới hỏi như vậy:

-- Thật ra tớ đã lên lại thành phố A rồi!

-- Vậy sao cậu không liên lạc với tớ....Bây giờ cậu đang ở chỗ nào,nói đi tớ qua liền!

-- Thật ra tớ đang ở chỗ của bố đứa bé!

-- Sao cậu nói sao? ở nhà của Trịnh Hàn sao?

-- Ừm! đúng vậy!



Nhã Kiều mở to mắt há hốc mồm, chỉ một thời gian không liên lạc với Mỹ Tuệ mà bây giờ mới biết cô ấy đã về nhà Trịnh Hàn.

-- Cậu cho tớ xin cái địa chỉ tớ qua liền!

-- Địa chỉ X x x x ....Vậy còn cậu việc của cậu?

-- Hôm nay xin nghĩ vậy!

Đúng lúc này cả hai đều tắt máy....Lúc này Mỹ Tuệ đang ở phòng chính nghe điện thoại liền có cái ôm từ phía sau cô, không phải ai khác chính là Trinh Hàn. Anh bây giờ mới lên tiếng:

-- Mai sau em có thể kêu anh là Hàn..... không cần gọi anh là Trịnh Hàn nữa.....em gọi thử anh nghe xem?

Cô hơi chần trừ và khá là bất ngờ khi anh kêu cô gọi anh như thế:

-- Hàn....!

Anh giả vờ không nghe rõ bắt cô gọi lại lần nữa.

-- Em gọi to lên anh không nghe thấy gì cả!

-- Hàn....Anh mau chuẩn bị đi làm đi, không là trễ bây giờ!

Cô ngại ngùng nói với anh. Anh cảm thấy buồn cười nhìn cô gái ngốc của mình:

-- Em quên rồi sao anh là sếp đó.

Cô xoay người lại....rồi đi lấy cà vạt với áo vest của anh.Thắt cà vạt cho anh nhưng cũng không quên lên tiếng nhắc nhở anh.

-- Mặc dù anh là sếp nhưng vẫn phải gương mẫu....chẳng phải sao?

Anh mĩm cười rồi hôn trêи trán cô sau đó nói:

-- Được rồi em ở nhà chăm sóc tốt cho bản thân mình nghe chưa!

-- Được rồi anh đi đi!

Anh gật đầu với cô, sau đó lái xe rồi cũng đi làm. Còn bên cạnh cánh cửa có một người đang nắm chặt bàn tay và cắn lấy bờ môi...thể hiện sự tức giận trọng lòng .

.

.

.