“Ký Trầm không nói chuyện cả buổi tối rồi.” Bà nội thở dài một hơi.

Bà vừa lo lắng còn không quên quở trách ông cụ Phó: “Ông già hồ đồ rồi! Ông đi tìm Du Khuynh, mắc gì ông nhất quyết nói với Ký Trầm hả? Đả kích nó ông rất có cảm giác thành tựu đúng không?”

Nhìn cháu trai ngồi im như thóc trên sô pha, trong lòng bà không thoải mái.

Ông cụ Phó lấy bánh trôi trong tủ lạnh ra: “Bà nói như vậy là không nói lý rồi. Gì mà gọi là tôi đả kích nó, tôi cảm thấy rất có thành tựu?”

Nước trong nồi nóng lên sôi “ùng ục ùng ục”.

Hơi nóng đẩy nắp nồi kêu lạch cạch. Bà nội giở nắp ra, hơi nước phả lên.

Ông cụ Phó thả bánh trôi vào nồi: “Ông già lớn tuổi như tôi không màng mặt mũi đi tìm cô gái hơn hai mươi tuổi người ta để đàm phán, còn không cho người ta nói chuyện. Khi đó tôi chẳng biết để mặt mũi ở đâu, truyền ra ngoài khiến người ta người cho.”

Nghĩ tới cảnh ở quán cà phê hôm nay, đến giờ ông hãy còn cảm thấy xấu hổ.

“Tôi tại vì ai chứ? Còn không phải tại vì nó sao?”

“Cơ hội có thể tranh giành tôi đã tận sức đi tranh rồi, nhưng Du Khuynh không chịu khuất phục. Nếu đã như vậy, mọi người cũng đừng lãng phí thời gian thêm nữa, nếu không càng lún càng sâu.”

Ông cầm muôi khuấy bánh trôi.

“Xưa giờ tôi chưa từng xuống bếp, hôm nay nấu bữa khuya cho nó, nó nên biết giới hạn đi!”

Advertisements

REPORT THIS AD

Phó Ký Trầm tới nhà ông nội được một lúc rồi, từ đầu tới cuối cứ nhìn điện thoại thất thần. Bữa khuya nấu xong rồi, bà nội gọi anh vào phòng khách ăn cơm.

Phó Ký Trầm nhìn bữa khuya trong bát: “Buổi tối ăn bánh trôi không tiêu hóa.”

Ông cụ Phó đưa đũa cho anh, “Có ăn là không tệ rồi, còn ở đó kén cá chọn canh!” Ông ngồi xuống cạnh Phó Ký Trầm, “Nói chuyện thẳng thắn với Du Khuynh rồi à?”

“Vâng.”

Ông cụ Phó gật gù đầu: “Nói ra là được rồi. Đừng dây dưa không dứt nữa.”

Bánh trôi nhân mè đen, thơm ngon mềm mại. Phó Ký Trầm ăn chẳng có mùi vị gì.

Ông cụ Phó chẳng nhiều lời, nhắm mắt, hai tay xoa huyệt thái dương. Nhọc lòng chuyện hôn nhân của con cháu thực sự hao tốn tinh lực, hai ngày nay bị tức ngủ không ngon.

Ông chẳng hiểu nổi suy nghĩ của Du Khuynh, nhưng cũng chẳng cần thiết tìm hiểu rõ, chẳng liên quan tới ông. Nhưng ông càng không hiểu, đứa cháu trai mình dạy dỗ luôn lý trí bình tĩnh, cân nhắc lợi ích được mất, không hành sự lỗ m4ng. Sao bị tình cảm ràng buộc vậy chứ.

Phó Ký Trầm chỉ ăn hai viên bánh trôi thì buông đũa.

Bà nội biết ông cháu hai người có chuyện muốn nói, nếu không nửa đêm nửa hôm dưới tình huống cháu trai bận rộn như vậy nhất định chẳng qua đây làm gì, mà ông cụ cũng không ngồi trước bàn ăn chẳng chịu đi. Bà dọn bát vào bếp, bảo người làm trong nhà đi nghỉ hết.

Ông cụ Phó mở miệng: “Cháu tới hỏi tội à?”

Phó Ký Trầm xoa tay: “Qua đây ăn bữa khuya miễn phí.”

“Ha ha. Còn không đủ tiền xăng chạy tới chạy lui của cháu. Không có cơ sở.”

Ông cụ Phó chậm rãi ấn huyệt thái dương có tiết tấu.

“Đêm nay Du Khuynh vạch rõ giới hạn với con rồi. Còn là vạch rõ trong trạng thái hi hi ha ha nữa. Sau này năm giờ không tới đón con nữa, nếu có liên lạc cũng là vì chuyện công.”

“Xe của con, cô ấy trả lại con rồi, lý do là tiền xăng quá cao lái không nổi.”

“Đồ đạc cô ấy để ở chung cư con ở cũng lấy đi hết rồi, nói gần đây hết quần áo mặc.”

“Trong mấy tháng ở bên nhau, cô ấy tiêu của con không tới hai trăm vạn, nhưng trước đó cô ấy muốn thuê con một tuần làm công cho cô ấy đã chuyển một trăm chín mươi lăm vạn, sòng phẳng.”

“Cô ấy sửa ghi chú wechat của con thành Phó tổng.”

“Móc chìa khóa tặng con cũng đòi về rồi.”

Phó Ký Trầm vò khăn giấy trong tay ném vào thùng rác, anh đứng dậy: “Ông nội, ông với bà nghỉ ngơi sớm, còn về đây ạ.”

Anh cầm áo khoác rời khỏi. Sáng tinh mơ, Phó Ký Trầm về tới chung cư.

Giày vò cả buổi tối, ngoại trừ khó chịu, công việc còn tồn đọng ở đấy.

Tắm rửa xong, Phó Ký Trầm tới thư phòng tăng ca.

Bên máy tính có bày ba quyển sách Tần Mặc Lãnh tặng anh.

“200 Câu Chuyện Cổ Vũ Tinh Thần Đàn Ông Thất Tình Nên Đọc”, cực kỳ chói mắt.

Hôm thứ tư, Du Khuynh vẫn dậy lúc năm giờ như thường lệ. Sắc trời vẫn còn rất tối. Từ trong nhà đi ra, gió lạnh cắt da cắt thịt, trong khoang mũi tràn ra hơi nóng. Không ngờ ông quản gia còn dậy sớm hơn cô, đang luyện quyền buổi sáng trong sân.

“Tạch tạch”, tiếng xe hơi nổ máy.

Lúc này quản gia mới chú ý tới Du Khuynh đã thức dậy rồi, “Sao dậy sớm như vậy? Con còn chưa ăn sáng nữa.”

Du Khuynh xua xua tay: “Sau này không cần làm bữa sáng cho con đâu, con tới công ty ăn.”

Một nắng hai sương, xe hơi lái ra khỏi sân. Cô chuyển nhà rồi. Ở mãi chỗ Cá Tinh cũng không ổn, cô chuyển về biệt thự ở cùng ba.

Lần đầu tiên đi làm từ nhà mới không biết đường phải tốn bao nhiêu thời gian, Du Khuynh ghi chép lại hết rồi. Hai mươi mốt phút, xe lái vào bãi đỗ xe tầng hầm của công ty luật. Giờ là hơn năm giờ sáng. Nếu đụng phải giờ cao điểm lúc đi làm hoặc tan ca sợ là trong vòng nửa tiếng mới tới nơi được.

Hôm nay hẹn với Thạc Dữ đi công nghệ Tân Kiến gặp Kiều Duy Minh.

Du Khuynh mang theo túi hồ sơ đựng tài liệu và hợp đồng, Tần Dữ chưa tới, cô mở bản ghi nhớ sở thích của con trai Kiều Duy Minh ra xem. Sáu giờ rưỡi, Tần Dữ tới. Cửa văn phòng Du Khuynh mở rộng, anh ta gõ nhẹ cửa hai cái rồi đi vào.

Trên bàn, ba con mèo thần tài hôm nay được xếp ngay ngắn chỉnh tề một hàng đồng loạt làm nhiệm vụ, có điều mặt của chúng đều xoay vào tường, lưng hướng ra ngoài cửa.

“Cô đặt như vậy còn chiêu tài gì nữa?” Tần Dữ nói đùa.

Du Khuynh tắt máy tính, khoác áo gió lên. “Không có khế ước tinh thần, đang phạt chúng úp mặt vào tường suy nghĩ.”

Tần Dữ cười: “Úp mặt vào tường suy nghĩ chưa đủ, còn phải phạt viết một ngàn chữ thư hối lỗi.”

“Ý này không tệ.” Du Khuynh đeo túi xách lên, cầm theo túi văn kiện: “Đi thôi, còn phải tới tập đoàn Phó Thị đón người nữa.”

“Đón ai?”

“Kiều Dương.”

Tần Dữ gật gật đầu, chẳng hỏi nhiều.

Hai người cùng ra khỏi cửa.

Lúc đợi thang máy, anh ta nhìn cô chằm chằm mấy giây, vừa rồi cứ cảm thấy có chỗ nào không bình thường. Giờ mới phát hiện hôm nay cô không mặc đồ đồng phục.

Áo khoác dài màu hồng xám khói. Tóc buộc đuôi ngựa cao. Đẹp kiểu dịu dàng yên tĩnh. Cùng với cảm giác tiên khí có sẵn trên người. Anh ta không quen thấy cô ăn mặc như vậy.

Nếu không phải hiểu con người cô, biết năng lực nghiệp vụ cô mạnh. Chứ không với cách ăn mặc hiện giờ của cô rất dễ tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là bình hoa sứ cực cao cấp.

Du Khuynh nghiêng mặt qua: “Luật sư Tần, anh muốn nói gì?”

Tần Dữ nói thẳng: “Trường hợp hôm nay nghiêm túc, sao cứ chọn mặc bộ đồ đáng yêu thục nữ như vậy?”

“Dùng sắc đẹp diệt trừ cái ác.”

“…….”

Thang máy tới, Du Khuynh sải bước vào trước, Tần Dữ theo sau.

Anh ta lại nhìn chiếc áo khoác dài trên người cô: “Chiếc áo này của cô mua ở đâu thế? Tôi muốn mua cho cô ấy một chiếc.” Nước da của cô ấy giống với Du Khuynh, trắng đến chói mắt, mặc vào nhất định rất đẹp.

Du Khuynh hiếm khi bát quái một lần: “Bạn gái à?”

Tần Dữ chần chừ mấy giây rồi gật gật đầu. Du Khuynh nói nhãn hiệu cho anh ta.

Tần Dữ nghe cong: “Bỏ đi. Một chiếc áo mười mấy vạn, tặng cô ấy, cô ấy cảm thấy quá đắt không nỡ mặc.”

Du Khuynh đề nghị: “Vậy thì anh có thể đi đặt may, bên Paris có rất nhiều văn phòng làm việc uy tín lâu năm. Giá cả đắt hơn thành phẩm gấp mấy lần, có điều người bình thường không nhận ra nhãn hiệu đó. Nếu anh cần tôi có thể đề cử mấy nơi cho anh.”

Chủ ý này không tệ. Tần Dữ: “Đợi bận vụ này xong tôi sẽ qua đó một chuyến, đặt cho cô ấy thêm mấy bộ.”

Du Khuynh khó mà tưởng tượng được Tần Dữ bình thường hay nghiêm túc cùng với ánh mắt sắc bén kia sẽ có một mặt dịu dàng thế này. Nhìn thấy quần áo đẹp, phản ứng đầu tiên chính là muốn mua cho bạn gái. Còn muốn mua l thêm mấy bộ.

Tần Dữ là người gánh nhan sắc của công ty bọn cô. Đảo mắt nhìn khắp giới luật, chẳng mấy ai có thể đàn áp được sức quyến rũ của anh ta. Mỗi lần bên môi giới có hạng mục, người đầu tiên các cô gái trong đoàn đội nghĩ tới chính là Tần Dữ, sắc đẹp có thể ăn, nhìn ngắm thôi cũng dưỡng mắt xua tan mệt mỏi. Lúc anh ta làm việc nghiêm túc càng đốn ngã biết bao cô gái si tình.

Dưới lầu, lái xe đã đợi sẵn ở đó rồi.

Tần Dữ hỏi Du Khuynh: “Về chỗ ngồi có đặc biệt sắp xếp gì không? Sau khi đón người, cần tôi phối hợp gì không?”

Du Khuynh: “Anh ngồi ghế phụ, tới lúc cần thiết anh gửi tin nhắn cho tôi.”

Cô nói thời gian cụ thể với anh ta.

Lúc sắp tới tập đoàn Phó Thị, Du Khuynh gửi tin nhắn cho Kiều Dương: [Giám đốc Kiều, mười phút sau tôi tới dưới lầu tập đoàn Phó Thị các cô.]

Kiều Dương đang ở văn phòng Phó Ký Trầm, hôm qua Du Khuynh gọi điện cho cô muốn gặp người phụ trách của công ty bảo cô đi cùng, có vài vấn đề về phương diện tài vụ cần cô đối chiếu.

Không biết mấy giờ mới có thể về, cô tới xin Phó Ký Trầm nghỉ phép, có một hội nghị chưa chắc về kịp để tham gia.

“Du Khuynh hẹn em?”

Phó Ký Trầm ngẩng đầu.

“Ừm. Có liên quan tới hạng mục đầu tư đó.” Kiều Dương đoán, “Có thể là thẩm định, luật sư Du gặp phải vấn đề hóc búa nào đó.”

Phó Ký Trầm không tiếp lời. Bầu không khí trong văn phòng bỗng lạnh xuống. Kiều Dương không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô ấy cũng không nói sai điều gì. Ra ngoài với Du Khuynh, cô ấy là vì công việc cả. Nửa phút trôi qua, Phó Ký Trầm vẫn không lên tiếng.

Tầm mắt Kiều Dương dừng trên mặt anh, mấy giây sau cô ấy lại lặng lẽ dời đi. Lúc anh lạnh mặt cùng thờ ơ có lực sát thương cực mạnh. Mỗi lần mở họp, nếu anh đột ngột im lặng, mỗi một người trong phòng hội nghị đều bất giác nín thở.

Phó Ký Trầm suy nghĩ chốc lát: “Giúp tôi gửi một thứ cho cô ấy.”

“…… Được.” Kiều Dương không biết đó là gì, ánh mắt đuổi theo sự chuyển động bóng hình thẳng tắp của anh.

Phó Ký Trầm tìm một cây bút đánh dấu trong hộp bút, thong thả đi tới trước tủ lạnh lấy một chai trà chanh ra khoanh mấy chữ trên thân bình.

Sau đó anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, bắt đầu viết chữ lên thân bình. Rồng bay phượng múa, nhanh chóng viết xong.

Ra khỏi văn phòng Phó Ký Trầm, Kiều Dương mới xem thân bình. Mấy chữ Phó Ký Trầm khoanh ra là slogan quảng cáo: “Nhất kiến khuynh tâm”. Chỗ khoảng trắng trên thân bình có chữ ký của anh kèm theo ngày tháng. Ngày tháng cụ thể tới từng phút từng giây.

Kiều Dương suy đoán, có thể hai người họ cãi nhau rồi. Phó Ký Trầm dùng cách thức này để tỏ tình cộng thêm xin lỗi. Bất kể là nguyên nhân gì, tóm lại anh động chân tình rồi.

Tới dưới lầu, chiếc xe hơi dừng ngay trước cửa chính. Một bên cửa sau xe được đẩy từ bên trong ra. Kiều Dương đi thẳng tới bên đó, khách sáo nói hai câu rồi ngồi vào xe.

Xe lái lên đường lớn. Kiều Dương phát hiện tuyến đường không đúng, muốn tới tổng bộ công ty đó chào hỏi không phải đi hướng này.

Cô nhắc nhở Du Khuynh, “Luật sư Du, mọi người đi nhầm hướng rồi.”

“Ồ, không sai.” Du Khuynh cười nhạt, “Tôi với luật sư Tần định tới công nghệ Tân Kiến một chuyến, liên quan tới thủ tục cổ đông ẩn danh của Phó Ký Trầm, hôm nay làm cho đúng quy tắc. Phải làm phiền cô ngồi trong xe đợi chúng tôi một lúc, xử lý xong chuyện của Tân Kiến chúng ta mới đi gặp khách hàng.”

Biểu cảm trên mặt Kiều Dương cứng đờ, rất nhanh cô kéo ra nụ cười mỉm: “Thì ra là vậy.” Không kịp suy nghĩ, cô lại nói thêm một câu: “Phó tổng nói với cô rồi à?”

Du Khuynh hỏi ngược lại: “Cô cũng biết chuyện cổ đông ẩn danh này? Biết Phó Ký Trầm là ông chủ phía sau của công nghệ Kiến Tân?”

Kiều Dương vô thức mím môi phản ứng khá là nhanh, cô ấy chẳng nói bản thân biết hay không, bằng không Du Khuynh bắt cô làm chứng thì phiền phức to rồi.

Cô ấy tránh nặng tìm nhẹ: “Có liên quan tới Phó tổng, vậy nhất định là Phó tổng nói với cô rồi.”

Cô ấy vội vàng chuyển đề tài, đưa bình đồ uống đó cho Du Khuynh, “Phó tổng bảo tôi chuyển cho cô.”

“Cảm ơn.”

Du Khuynh cầm qua, nhìn chằm chằm lên thân bình hồi lâu rồi trả lời Phó Ký Trầm: [Phó tổng, nước nhận được rồi. Cám ơn quý công ty cung cấp trà nước trong thời gian làm việc bên ngoài:)]

Cô cất chai đồ uống vào túi xách.