Sợi dây đàn trong lòng Du Khuynh đã lâu không khởi động, lần khởi động trước đó là lúc anh công khai thân phận của cô ở cửa nhà ăn.

Sức quyến rũ của anh có lẽ nằm ở chỗ, lúc không nghiêm túc sẽ lộ ra lý trí, lúc lý trí lại chỉ dành sự quyến rũ đó cho cô.

Trước khi anh gọi cuộc điện thoại này tới, cô chẳng có thời gian nhớ anh. Sự việc hôm nay cô là người khởi xướng trước, nhưng trong lúc tính hình hết sức nguy cấp này anh không bao giờ để mặc người khác xâu xé, càng không ngồi đó khoanh tay chịu trói.

Cô phải nghĩ đối sách. 
Bởi vì anh hỏi cô nhớ anh không. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Nhớ giống như thủy triều dâng cao vậy.

Đợt này cao hơn đợt trước.

Du Khuynh tỉnh táo lại, trở về trạng thái bình tĩnh.

“Phó Ký Trầm.”

“Em nói đi.”

Cũng chẳng có gì muốn nói, “Tối về nhà sớm một chút.”

“Được.”

Điện thoại cắt đứt.

Hai tay Phó Ký Trầm chống lên bệ cửa sổ, suy đoán tiếp theo đây Du Khuynh sẽ đối phó với Đóa Tân thế nào. Bên bọn họ bận rộn đăng bài thanh minh, còn Du Khuynh đang nghĩ cách phá sập.

Sau lưng có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới.

Lục Thâm và Phan Chính đang tới tìm anh, hai người họ vừa đi vừa bàn bạc. Trong tay Lục Thâm cầm một tờ giấy, chỗ trống được viết chi chít đầy chữ, lúc thảo luận với Phan Chính còn kê tờ giấy lên bàn tay viết thêm vào.

Ngòi bút chọc thủng tờ giấy đâm vào lòng bàn tay nhưng anh ta chẳng quan tâm.

Phó Ký Trầm xoay người dựa lưng lên bệ cửa sổ, bên này anh cũng suy nghĩ được kha khá rồi.

Phan Chính báo cáo, “Bài thanh minh của công ty đã đăng lên rồi.”

Phó Ký Trầm gật gật đầu, anh nhìn sang Lục Thâm, “Hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau mới tiếp tục công bố. Cứ để Lãnh Văn Nghi ném tiền vào trong tiếp, làm càng lớn càng tốt.”

Anh nói với Lục Thâm hiệu quả dư luận mà anh muốn, “Nhân việc này chỉnh đốn nội bộ công ty lại một chút.” Có vài người là do đổng sự khác trong tập đoàn nhét vào, bao gồm cả Châu Duẫn Lị.

Trước kia bọn họ phạm lỗi nhưng chưa có đủ chứng cứ để sa thải, lần này có lý do chính đáng rồi.

Điều quan trọng nhất là, “Tôi muốn khiến Du Khuynh gả cho tôi.”

Hai người bọn họ: “…….”

Không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.

Điều này xứng được xưng là ước mơ rồi.

Nào có dễ dàng thực hiện được.

Lục Thâm nhìn tờ giấy lỗ chỗ trong tay, xem đi xem lại kế hoạch thanh minh, suy nghĩ muốn đau cả não mà vẫn chưa biết yêu cầu thứ hai của Phó Ký Trầm phải làm sao để thực hiện viên mãn.

Anh ta hỏi thẳng, “Cậu là định làm to vụ này lên, ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của tập đoàn Phó Thị khiến Du Khuynh áy náy rồi cậu cầu hôn à?”

Phó Ký Trầm hỏi ngược lại một câu, “Anh cảm thấy cô ấy sẽ áy náy?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Hình như cũng đúng.

Nếu đã không cầu hôn cũng không phải ép Du Khuynh đồng ý, Lục Thâm dại mặt ra: “Thế cậu cho chút chỉ thị đi, bên tôi biết mà phối hợp?”

Phó Ký Trầm: “Để tôi lập kế hoạch kỹ lại đã.”

Chuyện quan trọng trước mắt là khiến Lãnh Văn Nghi lãnh bài học nhớ đời, anh dặn dò thư ký Phan, “Chỉnh lý tất cả số điện thoại ông chủ các khách hàng lớn bên công ty Lãnh Văn Nghi ra cho tôi.”

- -

Sau buổi trưa dư luận hoàn toàn bùng nổ, tập đoàn Phó Thị chỉ đăng một bài thanh minh rồi chẳng có bất cứ động tác gì nữa.

Bởi vì không đàn áp dư luận nên hiện tại treo top 10 trong bảng hot search, trong đó có năm cái liên quan tới tập đoàn Phó Thị.

Hôm nay đúng lúc khuê mật được nghỉ, nằm trên sô pha lướt hot search cả buổi trưa, bình luận cũng được xem qua hết. Đọc tới đau đầu hoa mắt, trước kia thoát ra reload thêm lần nữa.

Đề tài #Phó Ký Trầm# này không biết chen lên bảng hot search từ lúc nào.

Khuê mật bật dậy, không biết dân mạng mắng Phó Ký Trầm thậm tệ cỡ nào mà đề tài này bị đẩy lên trên cùng.

Theo sự hiểu biết của cô ta về Lãnh Văn Nghi, Lãnh Văn Nghi tuyệt đối không thể ngang nhiên đưa Phó Ký Trầm lên hot search thật, sau khi mâu thuẫn trở nên dữ dội, đôi bên đều bị tổn thương.

Cô ta vội vàng mở bình luận ra, cảnh tượng hoàn toàn khác so với những hot search khác.

Dân mạng luôn có sự bao dung vô giới hạn đối với nhan sắc và vóc dáng này, thậm chí có người còn ôm bất bình thay Phó Ký Trầm: [Vừa nhìn là biết lãnh đạo cấp cao của Đóa Tân tham lam làm liên lụy tới Phó Ký Trầm rồi.]

[Thời buổi này làm ông chủ không dễ, không biết lúc nào sẽ bị cấp dưới hại tới tán gia bại sản.]

[Lòng người thật đáng sợ, ôm đi, chúng tôi không hẹn.]

[Hay là rời nhà debut đi (mắt lấp lánh)]

[Nếu anh ấy diễn phản diện, kinh nghiệm từ việc xem phim của tôi toàn là người tốt.]

Khuê mật xem xong.

Chớp chớp mắt.

?

Cô ta lại mở từng tấm hình không biết dân mạng đào ở đâu ra xem.

Có một vài tấm được chụp trên hội nghị các ngành nghề, có vài tấm xuất hiện trong hoạt động thương nghiệp được phóng viên chụp lại. Còn có vài tấm là chụp cùng bạn bè ở hội sở của anh.

Cô ta chỉ từng nhìn thấy một mặt chín chắn nghiêm túc của anh, không biết lúc riêng tư, trong nụ cười của anh lại lộ ra mấy phần phong lưu không đứng đắn.

Khuê mật thoát khỏi đề tài, gọi điện cho Lãnh Văn Nghi.

Chuông reo cho tới lúc kết thúc cũng không có ai bắt máy.

Khuê mật thay quần áo, nói chuyện qua điện thoại không rõ ràng, chẳng bằng đi gặp mặt rồi nói.

Lãnh Văn Nghi đang khép mắt dưỡng thần, điện thoại được tắt để chế độ im lặng.

Công ty có tổng cộng chín khách hàng lớn, vào nửa tiếng trước toàn bộ yêu cầu hủy hợp đồng, còn trở mặt tìm kế hoạch Văn Nghi của bọn họ đòi bồi thường.

Không cần nghĩ, trong thời gian ngắn như vậy có thể khiến mấy ông chủ này cùng lúc làm ra quyết định gấp gáp như vậy chỉ có Phó Ký Trầm thôi.

Khuê mật tới kế hoạch Văn Nghi xong, Lãnh Văn Nghi vẫn còn nhắm mắt dựa vào trong ghế.

“Tại tối qua ngủ không ngon à?” Khuê mật tới phòng nghỉ lấy một tấm chăn mỏng đắp lên cho cô ta, “Đừng để cảm lạnh.”

Lãnh Văn Nghi: “Chuẩn bị tâm lý sẵn đi, thời gian sắp tới có thể chẳng nhận được một đơn hàng nào, sống dựa vào tài khoản tiết kiệm trong ngân hàng đi.”

Khuê mật ngây người, “Xảy ra chuyện gì?”

Lãnh Văn Nghi nói sơ lược tình hình, cô ta dự đoán được Phó Ký Trầm sẽ chặn đơn hàng của cô ta nhưng không ngờ tới anh tốn mọi tâm huyết cắt toàn bộ đơn hàng của cô ta.

Điều này không phù hợp bản tính thương nhân của anh.

Tìm chín người giúp đỡ, thứ nợ là ân tình cực lớn.

Không chỉ ân tình, cô ta còn bắt đối thương đền bù tiền vi phạm hợp đồng, số tiền này có lẽ Phó Ký Trầm cũng tự móc hầu bao ra.

Ân tình, tiền đều lấy ra dùng hết. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Anh làm vậy chỉ vì trút giận?

Không đáng.

Nhưng suy nghĩ sắp vỡ cả óc vẫn không đoán ra hành động này của anh là vì điều gì.

Khuê mật ngồi trên sô pha, tin tức xấu tới một cách đột ngột này khiến cô ta tiêu hóa một lúc lâu. “Phó Ký Trầm lên hot search rồi, là bởi vì chuyện này chọc anh ta tức giận rồi không?”

Con người lúc giận dữ thì dễ mất kiểm soát.

Lãnh Văn Nghi nhíu mày, “Anh ta lên hot search?”

Trong kế hoạch của cô ta không có anh.

Khuê mật hỏi cô ta, “Thế cậu có đối sách chưa?” Thật ra điều cô ta muốn hỏi là, cậu có tìm người nhà giúp đỡ không?

Lãnh Văn Nghi: “Không định nghĩ đối sách, mất hết tất cả mới tốt.” Dù sao cô ta cũng chẳng thiếu chút tiền lợi nhuận của năm nay.

Đợi khi công ty tránh không khỏi kiếp nạn này, cô ta sẽ đi tìm Quý Thanh Viễn để anh nhìn xem, cô ta một lòng một dạ dốc sức giúp Lạc Mông của ba vợ anh, kết quả rơi vào cục diện này.

Cô ta mất hết tất cả rồi, hỏi anh nên làm thế nào.

- -

Tần Mặc Lãnh cũng biết chuyện đơn hàng của Lãnh Văn Nghi bị cắt hết rồi, anh đi tìm Du Khuynh.

Trên bàn Du Khuynh trải mấy tờ giấy trắng, cô vùi đầu viết vẽ lên đó, bên trên đã viết đầy một tờ rồi. Trong tay cô còn cầm một miếng bánh mì sandwich, lúc nhớ ra thì cắn một miếng.

“Em đang bận gì đấy?” Tần Mặc Lãnh đi qua.

Du Khuynh đáp qua quýt: “Vẽ bản đồ. Phân tích tiếp theo đây Phó Ký Trầm sẽ ra chiêu gì, còn có Lãnh Văn Nghi, không khiến cô ta trắng tay mất hết tất cả, tôi có lỗi với bản thân tôi lắm.”

Tần Mặc Lãnh nhìn miếng sandwich trong tay cô, “Bữa trưa em ăn không no à?”

“Tôi là quên mất tôi ăn có no không nên mới ăn đây, thà ăn nhiều một chút chứ không thể ăn ít được.”

“.......”

Vì để đánh đổ Lãnh Văn Nghi, cô đúng là mất ăn mất ngủ thật.

Tần Mặc Lãnh nói chuyện bên Lãnh Văn Nghi cho cô nghe, “Em có thể phỏng đoán ra tiếp theo Lãnh Văn Nghi sẽ làm gì không?”

Du Khuynh không tiếp lời, cô đổi một cây bút đỏ đưa ra kết luận cuối cùng.

Cô thổi vụn cao su trên tờ giấy đi rồi đưa tờ bản đồ vừa hoàn thành xong này cho Tần Mặc Lãnh xem, “Nghi vấn của anh có thể tìm được câu trả lời trong này.”

Tần Mặc Lãnh bắt đầu xem từ đầu tới cuối, sau khi xem xong da gà da vịt nổi hết cả lên.

Anh ta không khỏi nhìn cô một cái, cô ăn sandwich ngon lành, bộ dáng nhàn nhã như dù trời có sập xuống cô cũng sẽ trốn dưới chân bàn, có người khổng lồ tới đỡ giúp.

Cô vậy mà suy đoán được Phó Ký Trầm sẽ cắt đứt hết toàn bộ khách hàng lớn của Lãnh Văn Nghi. Cô còn phân tích ra tiếp theo đây Lãnh Văn Nghi sẽ đánh trả thế nào, mượn một loạt hành động này của Phó Ký Trầm để nhận được sự đồng tình của Quý Thanh Viễn.

Ở nhánh bên kia, cô phân tích chiến lược PR của Lục Thâm.

Lục Thâm sẽ chuyển dời nguy cơ đợt dư luận này đổ hết lên chuyện ngoại tình của Triệu Thụ Quần và Tiêu Dĩ Lâm, là do sự dung túng của Triệu Thụ Quần mới dẫn tới vụ lừa gạt hợp đồng này.

Sau khi tránh nặng tìm nhẹ xong, sẽ xử lý các quản lý cấp cao của Đóa Tân và tập đoàn Phó Thị.

Nhan sắc của Triệu Thụ Quần cộng thêm chức vị hiện tại của anh ta cũng đủ thu hút sự hứng thú của dân mạng.

Dân mạng sau khi dùng văn chương để lên án Triệu Thụ Quần và Tiêu Dĩ Lâm xong, đương nhiên lực chú ý không còn đặt lên chuyện hợp đồng và Đóa Tân nữa.

Tới lúc đó tập đoàn Phó Thị sẽ công bố kết quả điều tra, xử lý hết mấy người có liên quan rồi trả công bằng cho ông chủ Tiền, còn như hợp đồng với thương mại Trác Hoa do làm trái với quy tắc trình tự công ty nên có thể hủy bỏ.

Với một loạt PR như vậy, vừa làm quảng cáo miễn phí cho Đóa Tân vừa lấy thêm nhiều thiện cảm. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tiếng gõ cửa vang lên, Vu Phi và Tần Dữ tới.

Buổi trưa bọn họ có cuộc họp với bên môi giới, sau khi kết thúc thì vội vàng tới đây, đến cơm cũng chưa kịp ăn, dọc đường mua bánh bao lót dạ.

Vu Phi ngó Du Khuynh, “Sao em cũng ăn bánh bao thế?”

Tần Mặc Lãnh tiếp lời, “Cô ấy quên mất bản thân ăn no hay chưa, không thể ngược đãi dạ dày.”

Du Khuynh là sợ ngược đãi Tiểu Ngư Miêu, cô ăn nốt hai miếng cuối cùng xuống rồi bắt đầu thảo luận phương án đánh trả tiếp theo.

“Mọi người có nghĩ tới chiến lược PR tiếp theo của Lục Thâm không?”

Tần Dữ gật đầu, trên đường tới đây anh ta có phân tích qua với Vu Phi, nghĩ hết mấy chiến lược nhưng Lục Thâm nhất định sẽ chọn chiến lược ít tốn kém nhất đạt hiệu quả tốt nhất, còn như mang lại tổn thương cho đương sự cùng người nhà không nằm trong phạm vi Lục Thâm cần lo lắng.

Vu Phi hỏi Du Khuynh, “Em cũng nghĩ tới rồi phải không?”

Du Khuynh gật đầu, “Tiêu Dĩ Lâm bị sa thải là điều tất nhiên, nhưng Đóa Tân không thể sa thải Triệu Thụ Quần, anh ta là trợ thủ đắc lực của Đóa Tân, không ai lại đi cắt giảm người của mình.”

Trong chiến lược PR này, người vô tội nhất lại chịu nhiều tổn thương nặng nhất chính là Trần Ngôn, cùng với ba mẹ và hai đứa con nhỏ của chị.

Tần Dữ: “Thế bây giờ cô dự tính thế nào?”

Du Khuynh im lặng mấy giây, “Làm rối loạn phương án PR của Lục Thâm.” Nếu cô đã quyết định trị Đóa Tân rồi thì tuyệt đối không dễ dàng cho phép Lục Thâm công bố ra.

Nếu không tiền bên cô ra uổng công vô ích rồi, thị trường khu vực Bắc Kinh bị Đóa Tân cướp mất tạm thời không giành trở về được.

Cô không làm chuyện kinh doanh lỗ vốn, đương nhiên muốn ngáng chân Lục Thâm.

Còn có một điểm, khó khăn lắm Trần Ngôn mới dần dần thoát khỏi đau khổ, không thể đánh chị trở về địa ngục nữa.

“Chị Vu Phi, giờ chị gọi điện cho Lục Thâm ngay đi.” Suy nghĩ của Du Khuynh là, “Nếu thuyết phục Lục Thâm sớm để anh ta đổi suy nghĩ kịp thời, chúng ta sẽ bớt đối đầu với anh ta một chút. Cuộc chiến dư luận luôn là dùng tiền bạc đổ vào, em là muốn tiết kiệm chút tiền cho anh ta đấy.”

Như vậy cô cũng có thể tiết kiệm chút đỉnh.

Vu Phi suy nghĩ giây lát, sau khi nghĩ câu từ xong thì gọi thẳng đi. Đúng lúc mượn cơ hội này, chị phải dạy dỗ anh ta một trận.

Điện thoại được kết nối, chị đi thẳng vào vấn đề, “Tôi đang ở cao ốc Lạc Mông.”

Lục Thâm còn chưa kịp vui mừng khi chị có thể chủ động gọi điện cho anh ta thì bị giội một gáo nước lạnh. Thì ra hai người đứng ở phe đối lập.

Lúc chị đã ác lên, chẳng khác nào dồn anh ta vào đường chết?

“Luật sư Vu, có gì chỉ giáo?”

Vu Phi: “Tới dạy anh làm người.”

Lục Thâm: “.......”

Anh ta đang họp, bèn đứng dậy ra ngoài phòng hội nghị.

Vu Phi muốn nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại này, chẳng muốn đôi co với anh ta bèn nói thẳng vào vấn đề chính, “Lúc anh lợi dụng chuyện ngoại tình của Triệu Thụ Quần với Tiêu Dĩ Lâm để xóa bỏ dư luận có từng nghĩ tới con cái và vợ của Triệu Thụ Quần không?”

Lục Thâm không lên tiếng, đợi chị nói cho xong.

Vu Phi giận dữ, “Tra nam tiện nữ ngoại tình trong hôn nhân bị công khai là đáng đời! Nhưng Trần Ngôn dựa vào đâu phải chịu tội thêm lần nữa chứ? Dựa vào đâu khi cô ấy chẳng làm sai chuyện gì, đã đau khổ tới chẳng thiết sống nữa mà còn phải chịu nỗi đau rút gân lột da lần nữa?”

‘Cách’ một tiếng, Lục Thâm bật lửa châm điếu thuốc.

“Trần Ngôn vì hai đứa con nhỏ mà nuốt nỗi nhục lớn nhất trong đời người phụ nữ xuống, kết quả mấy người muốn làm đao phủ giết người xát muối lên vết thương của cô ấy, thế còn chưa đủ, còn muốn đâm cô ấy một dao ở trước mặt công chúng. Lục Thâm, anh có còn là người không?”

Lục Thâm chậm rãi phà một ngụm khói ra, câu anh ta có phải là người không này là câu chị muốn mắng anh ta nhất.

Anh ta biết.

Cũng biết chị hận anh ta.

Cơn oán hận cho tới giờ chưa tiêu tan.

“Nếu bản thân Trần Ngôn muốn công khai đó là chuyện khác, trừ cô ấy ra chẳng ai có tư cách đó cả!”

Vu Phi điều chỉnh cảm xúc của mình lại, cố gắng đừng xen lẫn bất mãn trong lòng mình vào.

“Anh đừng có nói với tôi hợp đồng của thương mại Trác Hoa với ông chủ Tiền là bắt nguồn từ chuyện ngoại tình này, đó căn bản là do quản lý nội bộ bất thiện, nhất là bộ phận pháp vụ đó, lòng tham không đáy rắn đòi nuốt voi!”

“Ký hợp đồng này, Triệu Thụ Quần vốn dĩ chẳng biết chuyện, cho dù anh ta có sai thì cũng là lơ là trong khâu quản lý. Có trách nhiệm giống với những quản lý cấp cao khác trong Đóa Tân, dựa vào đâu muốn một mình anh ta gánh tội này?”

Trong lúc đó, Lục Thâm giữ im lặng từ đầu tới cuối.

Anh ta khảy tàn thuốc, “Nói xong rồi?”

Vu Phi bình ổn cảm xúc mấy giây, “Chưa.”

“Thế thì em nói tiếp đi.”

Lục Thâm nhìn điếu thuốc trong tay, vị nhạt thếch, tự dưng không muốn hút nữa.

“Đóa Tân có bản lĩnh thì trực tiếp xử lý Triệu Thụ Quần và Tiêu Dĩ Lâm, mắc mớ gì còn muốn liên lụy tới người nhà của người ta?”

“Lục Thâm, bản thân anh cũng là ba của người ta rồi.”

Lục Thâm dập thuốc, sau đó còn vò mạnh.

“Ba mẹ bị toàn mạng công khai nghị luận, đứa nhỏ không ngẩng đầu nổi ở trước bạn học, các anh từng nghĩ tới mùi vị bị người ta cười nhạo chưa?”

“Còn có ba mẹ Trần Ngôn, họ lớn tuổi rồi, cho rằng con gái mình với con rể có tình cảm rất tốt, họ chịu nổi cơn đả kích này không?”

“Lục Thâm, có một số đồng tiền, tôi khuyên anh đừng kiếm.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Vu Phi đề nghị anh ta, “Trước khi anh công khai tốt nhất nên tìm Phó Ký Trầm bàn bạc một chút, để cậu ta biết chiến lược tẩy trắng của anh. Dù sao, cậu ấy cũng làm ba rồi.”

Lục Thâm thành thật đáp: “Đúng là anh có dự định này, có điều còn chưa kịp báo cáo với Phó Ký Trầm.”

Những lời Vu Phi vừa nói, anh ta cũng nghiêm túc suy nghĩ.

Đúng vậy, anh ta đã bỏ quên vợ và con cái của Triệu Thụ Quần.

“Từ bỏ phương án thanh minh này cũng không phải không được.”

Anh ta đặc biệt nhấn mạnh, “Vu Phi, anh từ bỏ vì em đấy.”

Vu Phi cười lạnh một tiếng.

Lục Thâm tốt bụng nhắc nhở một câu, “Lãnh Văn Nghi có lợi dụng điều này để đánh trả bọn em hay không, anh không dám bảo đảm đâu.”

Cuộc điện thoại kết thúc.

Vu Phi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngược lại nhiều thêm một mối lo, “Nếu Lãnh Văn Nghi biết được, cô ta nhất định sẽ nắm bắt chẳng cần suy nghĩ.”

Du Khuynh uống nước ấm, như có điều suy nghĩ.

Tần Mặc Lãnh cất giọng: “Tạm thời cô ta chẳng có tâm tình đó đâu, chuyện của công ty đủ khiến cô ta sứt đầu mẻ trán rồi. Lại nói, cô ta cũng không biết mối quan hệ giữa Trần Ngôn với chị và Du Khuynh.”

Anh nghiêng mắt hỏi Du Khuynh, “Em đã biết tiếp theo đây Lãnh Văn Nghi sẽ đi tìm Quý Thanh Viễn, em định đối phó thế nào?”

Du Khuynh chỉ chỉ cái đầu, “Hôm nay hoạt động quá mức rồi, mai nói tiếp.”

Cô tắt máy tính về nhà.

Tần Mặc Lãnh nhìn ra cô thật sự mệt mỏi, lời nói bên miệng lại nuốt trở vào.

Dọc đường Du Khuynh làm một cái bảng đơn giản, sau khi tới nhà xuống xe giơ cao suốt đường đi, trên bảng viết: [Đang tẩu hỏa nhập ma, chớ làm phiền.]

Cô mệt tới chẳng muốn nói nhiều chữ nào.

Du Cảnh Hâm muốn rót ly sữa lên lầu cho cô thì bị Du Cảnh Trạch cản lại, “Em cứ để con bé ngủ một lúc, lát nữa Phó Ký Trầm về con bé hết bệnh ngay.”

Du Khuynh ngủ một hơn từ sáu giờ tới mười giờ rưỡi, lúc tỉnh dậy trong phòng chỉ có một ngọn đèn hơi sáng, nằm bên cạnh là Phó Ký Trầm.

Cảm giác mở mắt ra nhìn thấy anh ngay đúng là không tệ.

Tay anh kê lên vai cô, cô vừa nhúc nhích anh mở mắt ngay, “Dậy rồi à?”

“Ừm.” Du Khuynh giơ tay muốn ôm anh.

Phó Ký Trầm nửa nằm xuống kéo cô vào lòng.

Chẳng ai nhiều lời, hai người ôm lấy nhau dùng môi lưỡi giao lưu.

Anh sợ đè phải cô bèn chống khuỷu tay bên người cô.

Nếu là trước kia, bọn họ nhất định sẽ dùng cơ thể cảm nhận đối phương.

Hiện tại không được nữa, ngay cả ôm hôn cũng phải dịu dàng một chút.

Du Khuynh hôn giữa cổ anh một cái, “Phải mất mấy tháng không có được anh, anh muốn suy nghĩ chuyển tới phòng đối diện ở không? Cũng là vì tốt cho anh thôi.”

Phó Ký Trầm: “Cám ơn. Anh không cần em tốt bụng thấu hiểu lòng người như vậy.” Anh ôm cô trong lòng mới cảm thấy yên tâm.

“Đói không? Ba nói em về là ngủ tới giờ.”

Du Khuynh lắc đầu, không muốn ăn gì hết.

Ngủ một giấc thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Phó Ký Trầm thì hơi đói rồi, cơm tối anh chưa ăn.

Du Khuynh dậy với anh, “Em nấu bữa khuya cho anh.”

Phó Ký Trầm nhìn cô bán tín bán nghi, “Em biết nấu ăn à?”

Cô khoác áo ngoài lên, “Có gì làm khó được em chứ? Em lên được phòng khách xuống được phòng bếp đấy.”

Phó Ký Trầm được yêu quý sinh ra hoảng sợ, đột nhiên rất mong đợi bữa khuya của cô. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Hai người cùng đi xuống lầu.

Du Khuynh buộc tạp dề lên, ra hình ra dạng đàng hoàng.

Cô nhớ lại trước kia Du Cảnh Trạch làm bữa khuya cho cô, “Em làm mỳ trộn dầu hành cho anh nhé.”

Phó Ký Trầm không kén ăn, cô làm món gì cũng được, “Món này rất phức tạp.” Nếu tay nghề bình thường thì làm không ra được mùi vị đó.

Du Khuynh vừa đun nước sôi vừa thái hành.

Một tép hành nhỏ thái nửa ngày, thái hơi bị dài bèn ra sức xắt thêm mấy dao nữa.

Phó Ký Trầm: “.......”

Vừa nhìn không giống biết nấu ăn chút nào.

“Du Khuynh, tự dưng anh hết đói rồi.”

Du Khuynh ngoảnh đầu lại: “?”