Nhìn cô gái trước mặt, Mạc Vân Giới cũng có chút nghi ngờ, nói thật, cô cũng không thuộc loại được anh ưu ái... Cô nhỏ nhắn động lòng, nhưng cả người lại tỏa ra ánh sáng chiếu thẳng vào tầm mắt, khiến anh không thể bỏ qua.

Khuôn mặt đường nét diễm lệ, nhưng không hề tục tằn, nhìn kỹ còn có một thứ cảm giác quen thuộc không nói được thành lời.

Vóc dáng tiêu chuẩn, mái tóc dài xoăn nhẹ, cùng cách ăn mặc như thế khiến Mạc Vân Giới nhất thời không đoán được tuổi của cô, hơn nữa trong đáy mắt cô không hề che giấu sự giễu cợt, tất cả những cái đó hợp lại thành một loại hấp dẫn kỳ lạ, Mạc Vân Giới không thể khống chế muốn tìm tòi nghiên cứu xem đây là một cô gái như thế nào.

Tâm trạng này, từ một sự tò mò dần dần biến thành không thể chờ đợi, phải lập tức thực hiện được khát vọng. Mạc Vân Giới nhếch miệng, trong mắt là ánh cười sâu sắc, nhẹ nhàng gật đầu:

"Được, nhưng có nên thay đổi địa điểm không nhỉ... chỗ này có vẻ khó có cảm hứng"

Quyên Tử chớp mắt vài cái, liếc nhìn Mạc Vân Giới và Phong Cẩm Thành rõ ràng có vẻ không được tự nhiên, khóe miệng cong lên, tự mình đứng dậy dẫn đường đi về phía cầu thang.

Phong Cẩm Thành giữ Mạc Vân Giới, khuyên nhủ:

"Cái này, anh ba, cô nàng này anh cũng vừa thấy đấy, không phải là loại dễ chọc đâu, chúng ta nên giữ chừng mực..."

Còn chưa nói xong, Mạc Vân Giới đã cắt lời:

"Thiếu chút nữa tôi quên, cậu và cô ấy biết nhau, thế nào, cô ấy là người của cậu?"

Phong Cẩm Thành lắc đầu, Mạc Vân Giới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai hắn:

"Nếu không phải người của cậu, thì không cần bận tâm, hôm nay tôi rất muốn xem, rốt cuộc cô ta có thủ đoạn hiếm hoi gì, nếu cậu có việc cứ đi trước, không cần để ý đến tôi, chuyện người kia tôi nhớ rồi, nhât định sẽ đáp ứng cậu."

Phong Cẩm Thành hiểu, Mạc Vân Giới nói thế chính là muốn anh biến đi, đừng làm trở ngại chuyện tốt của hắn. Nếu là bình thường, Phong Cẩm Thành đã đi rồi, nhưng hôm nay phải giả bộ không hiểu, mặt dày mày dạn dính lấy.

Phong Cẩm Thành nghĩ, nếu hôm nay anh đi, hai người này mà phát sinh chuyện gì, thật sự là hỏng, mọi việc cứ cái nọ rối vào cái kia, không thể gỡ nổi.

Phong Cẩm Thành cũng rầu rĩ thay cho Tả Hồng, bên nhà họ Mạc còn chưa biết thế nào, lại thêm loại phụ nữ không biết điều như Quyên Tử, cô gái này thật sự sống quá bừa bãi, muốn làm gì thì làm.

Bọn họ lúc muốn làm gì cũng còn phải suy nghĩ, nhưng cô gái này thích lên là làm, nếu là loại phụ nữ không quen biết, Phong Cẩm Thành còn thưởng thức, nhưng lại là người phụ nữ nắm giữ trái tim của anh em, thật sự là phiền toái.

Mạc Vân Giới nhìn Phong Cẩm Thành đi theo vào phòng, sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, lấy lại bình tĩnh, đàn ông đã đến cấp bậc như của anh, cái tuổi này đã qua giai đoạn bị cảm xúc chi phối đến mức kích động, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng trên mặt không chút biểu lộ. Hơn nữa, anh đột nhiên rất muốn hiểu, Phong Cẩm Thành và cô gái này rốt cuộc có quan hệ gì, nhìn không thấy nhưng có vẻ rất bận tâm.

Quyên Tử ngồi thoải mái trên một chiếc ghế salon rộng, đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng vô cùng xa hoa, trên mặt bàn rộng trước mặt đã đặt sẵn một đĩa trái cây cầu kỳ, thêm hai chai rượu chưa mở.

Quyên Tử cầm lên nhìn, nghi lễ hoàng gia, đúng là đốt tiền ghê gớm, một chai rượu cũng đi tong hai tháng tiền lương của cô, hôm nay xem như được mở mang, phất tay:

"Uống tiếp cái này đi"

Nở một nụ cười với người phục vụ:

"Nhưng, đổi cho tôi thành loại ly lớn nhất."

Phục vụ hơi chần chừ, Mạc Vân Giới phất tay một cái:

"Nghe theo cô ấy"

Phục vụ đi xuống, chỉ chốc lát sau đã đi lên cầm theo mấy chiếc ly cao ngất, Quyên Tử không buồn để ý đến Phong Cẩm Thành, rót đầy rượu vào hai chiếc ly, cầm lên chĩa về phía Mạc Vân Giới cười cười:

"Tôi kính trước một ly"

Ngửa cổ, làm một hơi cạn sạch để ly xuống bàn không còn một giọt.

Mạc Vân Giới cười nhẹ, cô gái này lại làm anh nhớ tới thời làm lính.

Khi đó mấy tên chiến hữu ngồi bên nhau, trong cốc trà lớn màu xanh lá, rót đầy rượu ngô, ngửa cổ một hơi hết lại rót, vị cay xè chảy thẳng từ cổ họng xuống dạ dày bốc lên ngùn ngụt, sung sướng không nói được nên lòi, đó chính là quân nhân, là đàn ông.

Loại phong thái này lại thể hiện ở một người phụ nữ, cũng là một sự hấp dẫn hiếm có, khiến đàn ông không tự chủ được giãn nở mạch máu, trong lồng ngực Mạc Vân Giới bùng lên một sự kích động đã lâu không thấy, bưng ly rượu lên, sảng khoái uống...

Anh một ly, tôi một ly, hai người uống hết sạch hai chai, vẫn không hề say, kỳ phùng địch thủ.

Trong lòng Phong Cẩm Thành lại bối rối, không hiểu hôm nay cậu ba họ Mạc không hiểu bị trúng tà gì, lại đi so kè với một người phụ nữ như Quyên Tử, Quyên Tử hôm nay cũng rất lạ, chẳng cần biết lai lịch cậu ba Mạc thế nào đã ngồi đấu rượu, lão Mạc này lại nổi dang "ngàn ly không say", rồi còn thân phận hai người, không hiểu định làm gì.

Có điều cũng phải ăn mừng là, hai người đều có lý trí, cơ bản đều là người khôn khéo giảo hoạt, làm sạch hai chai cũng nghỉ một chút.

Thừa dịp Quyên Tử đi vệ sinh, Phong Cẩm Thành cũng ra ngoài gọi điện cho Tả Hồng, từ nãy đến giờ đều tắt máy không hiểu thằng này làm cái gì.

Điên thoại đổ chuông 7, 8 lần rốt cuộc cũng có người nhận, Phong Cẩm Thành chẳng buồn để ý gì nữa, điên tiết quát lên:

"ĐM cậu chạy đâu mà cả đêm gọi không được thế"

Giọng Tả Hồng rầu rĩ:

"Con bà nó, mình còn chỗ nào để đi nữa, đang trên đường cao tốc, vừa rồi điện thoại hêt pin, mình đang về, hai tiếng nữa là đến thành phố B, cậu có việc tày trời gì cũng chờ mình về đi, mình phải đến chỗ Quyên Tử trước đã, con nhóc này lại làm mình rớt tim rồi, chia tay, mẹ nó chắc biết mình sợ nên ba ngày hai bữa lại nói ra..."

Phong Cẩm Thành gật đầu:

Cậu về đến thành phố thì đến thẳng Dạ Sắc, Quyên Tử đang ở đây."

Liếc mắt thấy Quyên Tử đang đi tới, kín đáo đưa điện thoại cho cô:

"Điện thoại của Hồng tử này"

Quyên Tử chẳng buồn nhìn, tắt máy ném cho anh:

"Đừng có nói đến cái tên này trước mặt tôi nữa, tôi không biết anh ta."

Phong Cẩm Thành suýt bị cô làm cho phát điên, nghĩ thầm: Cô không biết, hai người lăn lộn trên giường mấy năm, lúc này lại không biết, con mẹ nó là sao.

Kéo chặt tay cô:

"Quyên Tử, bên trong là cậu ba nhà họ Mạc"

"Cậu ba Mạc? Ai vậy?"

Quyên Tử cầm nắm đấm cửa, nghiêng đầu nhìn Phong Cẩm Thành. Phong Cẩm Thành cũng không muốn dài dòng với cô, nói thẳng:

"Là anh ba vị hôn thê của Tả Hồng, cậu ba nhà họ Mạc"

Phong Cẩm Thành không nói ra còn may, nói xong, lửa tích tụ một đêm của Quyên Tử bốc lên, xông lên, con mẹ hắn thật khinh người quá đáng rồi phải không. Cướp công việc của cô, lúc này còn muốn cua cô, được lắm, hôm nay cô quyết sống mái, không có ai chết thì người kia cũng đừng hòng ra khỏi đây. Hất thẳng Phong Cẩm Thành ra, đẩy cửa đi vào.

Mạc Vân Giới ưu nhã ngồi đó, nhìn thẳng Quyên Tử đang hằm hằm tiến vào, tư thái ấy, ánh mắt ấy, thậm chí cái khí thế cao ngạo ấy, như gai nhọn đâm thẳng vào trái tim Quyên Tử.

Quyên Tử hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười rạng rỡ, khi còn bé, cha cô từng nói với cô, càng khó khăn, càng tức giận, lại càng phải cười, khóc là vô dụng nhất.

Đi tới ngồi xuống, quan sát Mạc Vân Giới một lượt:

"Lúc đầu chưa biết, hóa ra là Mạc thiếu gia, thứ lỗi cho tôi có mắt không thấy Thái Sơn"

Mạc Vân Giới cười, ngả người, cánh tay dường như vô từng khoác lên vai Quyên Tử, động tác này, khiến cho khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn, đến mức mập mờ.

Quyên Tử cũng không lùi bước, không hề nhúc nhích, vẫn duy trì nụ cười ban đầu, hơi ngẩng lên đối mắt với Mạc Vân Giới, không chút yếu thế.

Khoảng cách quá gần, hơi thở người đàn ông này có mùi bạc hà hòa quyện với mùi thuốc lá, thoang thoảng mùi rượu, cũng không đến nỗi khó ngửi, thậm chí còn có chút mị hoặc, đôi mắt thâm trầm nhìn chăm chú, bên trong có dục vọng cùng một sự nhẫn nhịn.

Mạc Vân Giới quả thật có chút không nhịn được, gần trong gang tấc, đôi môi nở nang căng mọng, anh thật sự muốn thưởng thức, xem trong đó có hương vị tuyệt vời đến thế nào, nhưng ánh mắt cô, dưới ánh đèn trở nên trong sáng lạ thường, như viên ngọc lưu ly sáng nhất thế giới khiến Mạc Vân Giới không dám manh động.

Nói ra thì buồn cười, nhưng đó chính là suy nghĩ chân thật nhất của Mạc Vân Giới lúc này. Cho đến khi Phong Cẩm Thành đi vào, Mạc Vân Giới mới chậm rãi nhích ra sau, nhíu mày:

"Thế nào, uống nữa không?"

Quyên Tử hếch cằm lên:

"Uống...tại sao không uống, tối nay không say không về, nhưng mà uống như vậy hơi chán, chúng ta đổi rượu đi."

Rung chuông gọi phục vụ đi vào, lấy ví tiền ném cho hắn:

"Sang siêu thị đối diện mua rượu ngô, cứ xách mười chai đến trước."

Phong Cẩm Thành biến sắc mặt:

"Quyên Tử, cô điên à"

Quyên Tử nhìn anh châm chọc:

"Thiếu gia Phong Cẩm Thành đừng ở đây giả bộ làm người tốt, không thích xem thì biến đi cho bà, đây là chuyện của tôi cùng Mạc thiếu gia, có đúng không, Mạc thiếu gia."

Mạc Vân Giới khẽ chau mày rồi lại giãn ra, gật đầu, ôn hòa nói:

"Em có thể gọi tôi là Anh ba"

Phong Cẩm Thành xem như đã hoàn toàn hiểu, mình biến khéo thành vụng, định nói cho Quyên Tử biết lai lịch cậu ba Mạc, để cô có chừng mực, không ngờ hoàn toàn ngược lại, nhìn kiểu này, hôm nay quyết không thể bỏ qua rồi.

Phong Cẩm Thành lần đầu có cảm giác, phụ nữ thực sự là loài động vật đáng sợ không thể giải thích nổi. Nếu mình cưới một người như vậy về nhà, phải sống chung hai mươi năm, thật không hiểu Tả Hồng muốn sống hay muốn chết, đúng là nghiệt duyên của nó.

Cô gái ày căn bản cũng không biết tốt xấu, Phong Cẩm Thành trong lúc tức giận, chỉ hận không thể quay đầu đi, mặc xác cô ta tự xử lý, nhưng cứ nghĩ đến người anh em tốt Tả Hồng, Phong Cẩm Thành lại không thể không nhẫn nhịn, còn phải vụng trộm ra ngoài nói với phục vụ, mua hai trai về, đừng có ngu mà mua mười chai thật, nếu người ta uống lăn ra chết hắn cũng không có quả ngon mà ăn.

Sống hơn 30 năm, trừ ngày kết hôn, hôm nay là ngày duy nhất Phong Cẩm Thành kìm nén như vậy, thật là rách việc.

Phong Cẩm Thành đột nhiên cảm thấy, mẹ Tả Hồng nói rất đúng, cái cô Quyên Tử này đúng là một mầm họa không hơn không kém.