Hai người lăn lộn từ ghế trước sang đến ghế sau. Quyên Tử bị Tả Hồng nằm đè lên ở ghế sau, áo trắng trên người đã bị mở rộng hơn phân nửa, lộ ra viền áo ngực màu đen, dưới ánh sáng yếu ớt, khe rãnh như ẩn như hiện quyến rũ người đàn ông trước mặt.

Tả Hồng quỳ một chân ở trên ghế, giày cao gót, tất chân..... cuối cùng là chiếc áo nhỏ màu đen cũng bị Tả Hồng cởi ra, động tác vô cùng lưu loát, anh vẫn còn đang mặc quần, vội vàng cởi ra, vì vội vàng quá nên tay có chút run rẩy, mấy lần cũng không cởi ra được, trên trán rịn ra một ít mồ hôi.

Quyên Tử thấy bộ dạng anh như vậy, không khỏi cười ha ha vài tiếng, đưa tay kéo cà vạt của anh gần hơn, khẽ ngẩn đầu, in đôi môi đỏ mọng lên môi anh, khẽ hôn... sau đó hôn xuống cằm, yết hầu, cổ, xương quai xanh....

Cà vạt của Tả Hồng bị cô kéo rơi, nhón tay Quyên Tử thon dài,lướt qua áo sơ mi của anh, chỉ một lát, áo sơ mi của Tả Hồng liền rơi xuống, Quyên Tử lại tránh xa anh một chút, ngẩng đầu lên, xấu bụng liếc anh một cái, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn, chậm rãi trượt vào, nhanh nhẹn mở cúc quần Tả Hồng, duỗi tay đi vào……

"Yêu tinh. . . . . ."

Tả Hồng gầm lên, dùng sức đè lại cô, hung hăng hôn xuống công thành đoạt đất….

Land Rover kiểu mới nhất Range Rover 5. 0V8, lúc Tả Hồng đổi chiếc xe này, nhân viên bán hàng nói với anh rằng tính năng rất được, không gian lớn, tính giải trí cao. Ban đầu Tả Hồng cảm thấy lái xe này rất đàn ông, bây giờ mới có cảm giác, không gian lớn, giải trí cao mới là trọng điểm, ít nhát là ở thời điểm rung động, sẽ không bị bó tay bó chân phát huy năng lực.

Nhưng mà anh và Quyên Tử nhà anh, hôm nay lại vui vẻ sung sướng như vậy, hình như là rất lâu rồi không có. Từ khi Quyên Tử nhà anh bị buộc nghỉ việc, anh căn bản bị cấm vận rồi, thấy được không ăn được. Tiểu đệ đệ nhà anh đã phải nhịn lâu như vậy đến tận hôm nay mới được tính là thỏa mãn một phen.

Tả Hồng ôm Quyên Tử nằm ở ghế sau rộng rãi, thân thể có bao nhiêu là thoải mái, trong lòng cũng sung sướng vô cùng.

Hai người vận động dữ dội như vậy, mồ hôi ra cũng không ít, mùi rượu cũng tản đi nhiều, Quyên Tử cũng tỉnh táo một chút. Cô đỡ trán thở dài, cô càng ngày càng hoang đường rồi, thế nhưng cô lại dám cùng người đàn ông này làm chuyện xấu hổ ở trên xe, lại còn không chờ nổi lên tầng, nhưng mà cảm giác quả thật không tệ mà.

Khóe miệng Quyên Tử vểnh lên, khẽ cười, Tả Hồng nghiêng người, đè cô lần nữa, hôn cô:

"Em cười cái gì, chẳng lẽ lại không vừa lòng với biểu hiện của anh sao?”

Quyên Tử vươn tay, vạch tóc trên đầu anh ra, bởi vì mồ hôi nhiều mà rơi xuống trán, ngón tay mảnh khảnh, khẽ lướt qua lông mày anh, rồi nhẹ chạm vào mắt, mũi, đôi môi…..

Thật lòng mà nói thì người đàn ông này rất tuấn tú, đẹp trai khiến người ta phải ghen tị, hơn nữa vào giờ phút này, anh có một khí chất vô cùng hấp dẫn……

"Tại sao lại thích em?”

Âm thanh Quyên Tử hơi khan, rất nhẹ, nhẹ giống như là đang hỏi chính cô. Tả Hồng cười nhẹ, cúi đầu xuống hôn vào môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng triề miên, từng chút từng chút, giống như hôn cô thế nào cũng không thể đủ được.

Thậm chí Quyên Tử có thể cảm thấy được anh đang hôn cả trái tim cô, cô cứ như vậy từng chút động tình, không tự chủ được, cũng không cách nào khống chế. Tả Hồng hôn thật lâu, hôn đến khi anh cảm thấy thỏa mãn, nhưng cũng không rời khỏi môi cô, mà theo khóe môi trượt nhẹ đến tai cô, dùng âm thanh trầm thấp hấp dẫn nói cho cô nghe:

"Không, anh không thích em, anh yêu em, yêu em đến mức chính bản thân anh cũng không nhận ra chính anh, yeu em, đời này anh chỉ một một mình em, mọi thứ anh đều có thể buông tay chỉ cần có em, em muốn hỏi nguyên nhân ư, nếu em thật sự muốn anh trả lời, anh sẽ nói, bởi vì em là em, em là Quyên Tử của Tả Hồng anh.”

Lời ngon tiếng ngọt của Tả Hồng lúc bình thường cũng không giống nhau, thường bị Quyên Tử hừ mũi coi thường. Ngược lại vào lúc này cô lại cảm thấy cảm động rồi, vì câu nói kia: em là em, yêu đâu cần lí do.

Nhớ lại trước kia, cô đã từng nói với một người đàn ông khác như vậy, nhưng câu trả lời hôm nay lại từ miệng Tả Hồng nói ra, làm cô cảm thấy vô cùng thân thiết và chân thật. Hơn nữa, nếu như không phải cô kiểu cách lời nói thì phải thừa nhận, người đàn ông này chính xác là yêu cô, là kiểu rất thích, rất thích như vậy.

Giả sử có thể quên đi tất cả băn khoăn, Quyên Tử cảm thấy người đàn ông Tả Hồng này có thể tin tưởng và trông cậy vào anh, ít nhất là vào lúc này cô cho là như thế.

Đàn ông động lòng chỉ trong tích tắc, phụ nữ động tình lạ phải cần thời gian, Quyên Tử là người lạnh nhạt nhất là về mặt tình cảm, nhưng người đàn ông trước mặt cô lúc này vào giờ phút này, dĩ nhiên là khiến cô có chút động lòng.

Quyên Tử nhìn anh thật lâu, giơ tay lên ôm chặt gáy anh, hôn môi anh, lời nói mang theo tư vị hấp dẫn, mở miệng:

"Xe này rất tốt. . . . . ."

Lưỡi đinh hương giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, như có như không rút ra kéo về, trêu đùa, dẫn dụ….. Hơi thở Tả Hồng từ từ nặng nề hơn:

"Yêu Tinh, em thật là yêu tinh…. Em nhìn xem hôm nay anh thu thập em thế nào đi....”

Miệng vừa nói xong, phía dưới không chút do dự, rút kiếm đâm thẳng.....

Lúc đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên, Quyên Tử hận không thể biến thành người điếc tạm thời, đưa tay cầm chiếc gối che mặt, nhưng âm thanh đồng hồ báo thức vẫn kêu inh ỏi. Đợi đến khi đồng hồ báo thức không kêu nữa thì mông lại bị vỗ hai cái.....

Quyên Tử có kiểu rời giường rất nghiêm trọng, trước kia khi ở một mình cô luôn phải mua đến năm sáu cái đồng hồ, giấu ở bốn phía, buổi sáng đều điên cuồng vang lên Quyên Tử mới có thể miễn cưỡng tỉnh dậy. Sau này khi ở cùng Tả Hồng, đồng hồ báo thức đều được cất đi, chỉ để lại một cái, trọng trách gian nan đánh thức Quyên Tử liền giao cho Tả Hồng anh.

Lúc mới đầu cũng bị cô đánh không ít, cô gái này không cần biết người gọi cô là ai, đều đạp người ta một cái, rồi trùm chăn lên lăn lộn mò mẫm bên trong, Tả Hồng đã luyện có kinh nghiệm, đánh thức phục vụ ăn sáng, coi như vừa đấm vừa xoa.

Tả Hồng đã quen với việc đánh thức Quyên Tử, kéo cô ngồi dậy, nhanh nhẹ thoát khỏi cú đá của cô, anh cau mày, không biết cô có phải là cố ý hay không, toàn hướng vè bộ phận quan trọng của anh, xuống tay lại rất mạnh.

Tả Hồng xoay thân thể cô lại với mình, chen cả người vào giữa hai chân cô, cứ như vậy một tay Tả Hồng nắm lấy hông cô chống đỡ, cho cô mặc một chiếc áo phông, vỗ nhẹ mặt cô:

"Quyên nhi dậy đi! Hôm nay em phải đi phỏng vấn mà, không nhanh lên sẽ không kịp đâu!”

Hai mắt Quyên Tử đang nhắm thật chặt, vừa nghe thấy Tả Hồng nói vậy thì mắt liền mở ra, đẩy anh dậy, nhảy xuống giường, chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, Tả Hồng lắc đầu cười khẽ, sáng nào cũng giống như đánh giắc vậy.

Có lúc, Tả hồng cũng buồn bực, nếu có lúc anh không ở bên thì cô sống kiểu gì đây? Tả Hồng con nhớ rõ lần đầu tiên đến nơi cô ở, nhìn ngôi nhà nhỏ bé lôi thôi lếch thếch, anh thật sự bị giật mình.

Quyên Tử nhà anh, phải nói sao đây? Đừng tưởng cô bên ngoài là người đẹp thành phần tri thức vinh quang, nhưng thật ra lại không biết nấu ăn nha.