Tần Phong nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng hiểu: "Xem ra phu nhân là đang muốn lấy thứ gì khác từ chỗ Thẩm tiên sinh?
Nhưng mà cô có phải đã quên dọn ra khỏi nhà là do chính cô nói rồi không! Cô cùng cái tên họ Giang kia đã làm gì, trong lòng cô còn không rõ sao? Hiện tại, Thẩm tiên sinh đã đồng ý ly hôn, mà cô lại chỉ nghĩ đến chuyện phân chia tài sản của ngài ấy? Mơ đẹp đấy! Ngay cả một xu của Thẩm tiên sinh cô cũng đừng mơ tưởng lấy đi!"
Trước kia, Lộ Kiêu Dương rất có khí phách, cái gì cũng không cần!
Không cần tiền! Không cần đứa nhỏ! Chỉ cần ly hôn!
Mà nay cô ta lại chạy tới đòi tiền, khiến cho Tần Phong rất tức giận.

Cô ta có phải cảm thấy Thẩm tiên sinh là người dễ bắt nạt đúng không?
Lộ Kiêu Dương đặt tay xuống, ngồi ngay ngắn, nhìn Thẩm Trường Hà cùng Tần Phong, nói: "Làm sao có thể? Lương Thiến nói với tôi, rõ ràng là anh ấy có lỗi với tôi, nói anh ấy trước kia chỉ lo công việc, không để ý đến gia đình nên tôi mới muốn cùng anh ấy ly hôn.

Hiện tại anh ấy mất đi thị lực mới nhớ đến người vợ là tôi, còn muốn bắt tôi phải chịu trách nhiệm, đương nhiên tôi không muốn rồi!
Nếu là anh ấy có lỗi với tôi trước, anh ấy không có quyền đuổi tôi ra khỏi nhà!

Không thể bởi vì anh có quyền thế hơn so với tôi thì có thể khi dễ tôi đúng không?
"Lương Thiến nói với cô như vậy?" Tần Phong sửng sốt, không thể tin được nhìn Lộ Kiêu Dương.

Buổi sáng, bọn họ vừa mới gặp Lương Thiến, cô ta cũng không nói những lời này ở trước mặt Thẩm Trường Hà.

Lộ Kiêu Dương nói: "Đương nhiên rồi! Bác sĩ nói tôi mất trí nhớ do bị va chạm mạnh cho nên rất nhiều chuyện không thể nào nhớ rõ, nhưng các anh cũng đừng nghĩ thừa dịp tôi không nhớ gì liền khi dễ tôi! Muốn đuổi tôi ra khỏi nhà.

Cho dù tôi thật sự muốn như thế thì cũng phải chờ tôi nhớ lại toàn bộ.

"
Cô không có khả năng làm những chuyện bất lợi đối với chính mình.

Thẩm Trường Hà nhìn Lộ Kiêu Dương, rõ ràng lúc trước cô cấp bách muốn rời đi như vậy, muốn anh đồng ý ly hôn, không nghĩ rằng hiện tại, vậy mà cô còn dự định ở lại đây!
Ngay cả Tần Phong cũng không nói nên lời, "Cô cho rằng chúng tôi phải cầu xin cô rời đi à!"
Anh thật sự rất hoang mang, lúc trước muốn rời đi là cô, hiện tại không muốn đi cũng là cô, có phải cô cho rằng chơi đùa như vậy rất vui không?
! !.

.

Trong phòng họp, Thẩm Trường Hà ngồi ở vị trí chủ tọa, trong đầu tràn ngập những lời nói của Lộ Kiêu Dương, hôm nay, mỗi một lời nói, mỗi một hành động của cô giống như thay đổi thành một con người khác.


"Thẩm Trường Hà, tôi hận anh!"
"Thẩm Trường Hà, chúng ta ly hôn được không? Tôi cầu xin anh!"
"Thẩm Trường Hà, anh có biết hiện tại chỉ cần nhìn thấy anh thôi tôi đã cảm thấy rất ghê tởm rồi.

"
Từng câu từng chữ cô đã nói trong quá khứ, anh đều nhớ rất rõ ràng, đến bây giờ hồi tưởng lại, lồng ngực anh vẫn đau nhói như thế.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc thỏa hiệp.

Anh cho rằng đã là vợ chồng thì không có hiểu lầm nào là không thể tháo gỡ được.

Nhưng sau khi cô rời đi vào ngày hôm ấy, không bao lâu sau liền truyền đến tin tức cô gặp tai nạn.

Sau khi cô nhập viện, anh đã đến thăm cô, thấy cô bị thương nặng nằm trên giường bệnh.


Cũng chính là một khắc đó, sự kiên định vững vàng trong lòng anh từng chút một đổ vỡ.

Nếu như cô đã muốn rời đi, anh sẽ buông tay.

Khi đưa ra quyết định này, trái tim anh đau đớn đến mức tuyệt vọng, nhưng cuối cùng anh vẫn không muốn nhìn thấy vợ mình chết ngay trước mặt anh, không muốn ép cô đi đến tuyệt lộ, vì thế anh đã bảo Tần Phong chuẩn bị bản thỏa thuận ly hôn.

Thế nhưng hiện tại, cô lại không muốn ly hôn?
"Thẩm tiên sinh!" Âm thanh Tần Phong kéo anh ra khỏi những dòng suy nghĩ.

Anh lên tiếng, Tống Dương và Cố Bác vẫn đang nhìn anh, cả hai đều là người phụ trách ở công ty, Tống Dương nói: "Tôi đã chọn ra mấy người phát ngôn, họ sẽ đến phỏng vấn vào buổi chiều, ngài có muốn đích thân đến xem không?".