10

Chuyện Thu được an táng ở đâu cũng không khó đoán, vì trước đây chúng tôi đã từng nói sau này phải đặt mộ cạnh nhau nhé.

Chỉ là cô ấy xuất phát quá sớm mất rồi.

Tôi dò tìm ở nghĩa trang cả một buổi chiều, cuối cùng tại nơi xa nhất nhìn thấy một cái tên quen thuộc: Thẩm Thu.

Xung quanh bia mộ được dọn dẹp rất cẩn thận, còn có một chút đồ cúng.

Hẳn có người thường xuyên ghé qua viếng mộ.

Nhưng người thân duy nhất của cô ấy đã sớm qua đời, còn ai có thể tới được đây?

Tôi cẩn thận chạm vào nụ cười trên tấm bia của Thu, nhẹ giọng kể cho cô ấy nghe những chuyện đã xảy ra trong suốt một năm nay.

Nói thật lâu thật lâu, cuối cùng không nhịn được vẫn trách móc một câu, "Cậu ghét mình thì ghét đi, tại sao còn không cho mình cơ hội nhìn thấy cậu được nữa vậy."

Tôi ngồi tại đó rất lâu, cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối, tôi mới trở lại.

Khi ngồi trên xe taxi tôi đi ngang qua tòa nhà của công ty Đoàn Châu, ánh đèn bên trong vẫn sáng rực, tôi nhịn không được, liền xuống xe, đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.

Đoàn Châu vẫn đang xử lý tài liệu, anh ngồi trước bàn làm việc, lúc thấy tôi bước vào thì rất ngạc nhiên.

Trước khi anh ấy kịp nói gì, tôi đã ào khóc chạy tới.

Thật kỳ lạ, khi tôi biết Thu đã qua đời không khóc, khi nhìn thấy bia mộ của cô ấy tôi cũng không khóc, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đoàn Châu, nước mắt tôi tuôn trào, khóc đến ruột gan quặn thắt.

Giống như hồi nhỏ khi gấu bông của tôi bị đứa nhóc nhà hàng xóm làm hỏng tôi cũng không khóc, nhưng khi cha mẹ đi làm về tôi cũng không nhịn được ôm họ ấm ức khóc.

Nhưng lúc ấy bọn họ nói gì?

"Cha mẹ đi làm đã mệt lắm rồi, con đừng có khóc lóc làm cha mẹ đau đầu nữa."

Sau đó, đẩy tôi ra xa.

Bây giờ, vì lo sợ Đoàn Châu cũng sẽ đẩy tôi ra, tôi ngồi trên chân anh, dùng sức ôm chặt lấy.

"Sao thế? Đào Nhiên bắt nạt em à?"

Anh ấy chưa từng nhìn thấy tôi khóc, cho nên luống cuống gạt hết giấy tờ sang một bên, vội vàng ôm lấy tôi.

Tôi lắc đầu, khóc nói: "Thu... hức, cô ấy qua đời rồi."

Nhà họ Đoàn trước giờ luôn làm việc cẩn thận, trước khi kết hôn bọn họ chắc đã điều tra qua thân phận của tôi, nên chắc cũng nhận thấy tầm quan trọng của Thu đối với tôi.

Quả nhiên, Đoạn Châu không ngạc nhiên, cũng không hỏi Thu là ai.

Anh chỉ nhẹ nhàng vỗ về tôi, liên tục nói, "Ngoan, đừng khóc."

Vừa nhìn là biết chưa từng an ủi người khác.

Bộ âu phục đắt tiền của anh bị tôi làm cho nhăn lại, phần vai áo cũng ướt một khoảng lớn.

Sau đó tôi cũng không nhớ rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biết cuối cùng Đoàn Châu tan tầm sớm, ôm lấy tôi khóc đến ngất xỉu trở về nhà.