Edit: Cánh Cụt

Thụ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mối tình đầu, anh ngẩn người, kết quả cũng đỏ mặt theo.

Đến mức mà nhân viên bên cạnh cũng đang bình thường, khi thấy hai người bọn họ đỏ mặt.

Rồi bị ảnh hưởng bởi bầu không khí vi diệu, nên cũng ngại ngùng hơn.

Cuối cùng hai cái đèn đã thức thời mà tăng tốc động tác tay, xong việc rồi tạm biệt thụ.

Lúc đóng cửa hàng đã là 9 giờ rưỡi tối.

Cửa hàng cay ở khu phố ăn uống, hai bên đường phố có không ít người bán hàng rong.

Bởi vì dòng người đông đảo, xe mối tình đầu không thể ngừng ở nơi này.

Vì thế chỉ có thể ngừng ở lân cận siêu thị, đi bộ mất mười phút.

Bọn họ cùng đi trong chợ đêm, anh đóng cửa hàng để đến sớm, những cửa hàng xung quanh vẫn mở với khí thế ngất trời.

Anh đi sóng vai cùng mối tình đầu, thấy cách đó không xa có người bán khoai nướng cùng hạt dẻ, nhớ tới trước kia mối tình đầu cũng rất thích ăn đồ ngọt.

Đúng vậy, mối tình đầu thích ăn ngọt, đến trà sữa cũng thích full đường.

Tuy rằng thích ngọt và không thể ăn cay, nhưng lại nếm đủ đau khổ trong chuyện tình cảm.

“Anh có muốn ăn khoai nướng không, khoai nhà này ngọt lắm.” Thụ hỏi.

Mối tình đầu nghe vậy thì nhìn qua đó, gật gật đầu.

Hai người cùng đi tới, ông chủ bán khoai nướng có quen thụ nên lấy cho bọn họ cái vừa to vừa thơm.

Mối tình đầu đang định lấy di động ra trả tiền, thụ đã lấy tiền mặt từ trong túi rồi nhét vào tay ông lão.

Sau khi cầm lấy khoai lang đỏ, thụ mới nói với mối tình đầu: “Mã QR không phải của chú ấy, tiền không vào được tay chú.”

“Vì thế cho chú ấy tiền mặt sẽ tốt hơn.” Nói rồi múc một muỗng nhỏ khoai lang, nhẹ nhàng thổi thổi, lúc này mới đưa tới bên môi mối tình đầu.

Mối tình đầu nhìn hành động như chăm sóc trẻ con của thụ, đột nhiên nhớ ra rằng, năm đó lúc còn yêu đương thụ cũng như này.

Sau khi thụ bắt đầu hẹn hò, sẽ luôn hết lòng hết sức vì người yêu của mình.

Mối tình đầu đã từng là người được tất cả những đãi ngộ đặc thù đó.

Đúng là bởi vì thế, nên sau khi thụ chịu biến cố từ gia đình, mới không thể chịu đựng chuyện sự tồn tại của mình liên luỵ đến đối phương.

Hắn cúi đầu cắn cái muỗng trước mặt, khoai lang đỏ ở đầu lưỡi tràn ngập hương vị thơm ngọt, là món ăn khiến con người ta trở nên ấm áp khi vào đông.

“Ngọt không?” Thụ cười hỏi.

Mối tình đầu gật đầu: “Em cũng ăn một miếng đi.”

Thụ lại múc một muỗng, thổi nguội rồi đưa tới bên miệng mối tình đầu: “Anh ăn đi, ngọt thì đỡ cay hơn, miệng anh còn sưng đấy.”

Mối tình đầu đành phải há mồm tiếp.

Hai người đàn ông đút nhau ăn trên phố, so với dắt tay còn thu hút sự chú ý hơn.

Mối tình đầu có thể cảm nhận được ánh mắt từ xung quanh, dường như thụ còn chưa nhận ra, chỉ chuyên tâm dùng muỗng nhỏ múc khoai lang đỏ cho mối tình đầu.

Bãi đỗ xe tối tăm, khoai lang đỏ trong tay còn dư lại một chút.

Thụ đang định đút vào miệng mối tình đầu, lại bị đối phương cầm lấy cái muỗng trong tay.

Anh ngẩn người, cho rằng mối tình đầu đã chán hành động sến súa này.

Nghĩ lại thì dù sao bọn họ cũng không còn là mười mấy tuổi nữa.

Tuy rằng anh không để ý tới ánh nhìn của người khác, nhưng nói không chừng mối tình đầu lại không nghĩ như vậy.

Anh buông lỏng tay, nhìn mối tình đầu đưa một muỗng khoai lang đỏ vào trong miệng của hắn, sau đó cúi người hôn lên.

Miếng khoai lang đỏ kia, thụ chưa nếm ra vị gì.

Chỉ cảm thấy trong lúc đang váng đầu, anh đã nuốt khi nào không biết.

Huống hồ, mối tình đầu vẫn còn ở bên tai anh, hỏi lại câu hỏi của anh.

Hắn bảo.

“Lương Thiên, có ngọt không?”