Beta: Cánh Cụt

Lâm Chí Quân không hiểu, cậu ta không hiểu, chẳng qua vì tính cách của Thẩm Thứ và cậu ta vốn đã rất khác nhau.

Nếu đổi lại là cậu ta, cậu ta sẽ chất vấn Úc Tùng Niên ngay từ đầu xem rốt cuộc là yêu cậu ta hay là em trai của cậu ta, nếu dám xem cậu ta làm thế thân thì hắn xong đời rồi.

Giống như sáng nay ở nhà Hứa Mộ Thâm vậy, Hứa Mộ Thâm đưa người yêu cũ ra khỏi cửa rồi mới quay lại phòng ngủ tìm cậu ta.

Chưa kịp mở miệng, đã ngơ ngẩn vì chiếc gối Lâm Chí Quân ném.

Cách một cái gối, Lâm Chí Quân đấm vào eo vào bụng của Hứa Mộ Thâm, tuy không tạo nên vết thương nhưng vẫn rất đau.

Trong lúc Hứa Mộ Thâm cúi người ho khan, cậu ta nắm lấy tóc Hứa Mộ Thâm, nhìn người kia với đôi mắt không thể tin được: “Hứa Mộ Thâm, tôi *** cả nhà cậu!”

Cậu ta đứng lên từ sô pha trong văn phòng Thẩm Thứ, sửa lại cà vạt: “Không hiểu nổi mấy người, nhưng mà tôi sẽ cố gắng không đi trêu chọc Hứa Mộ Thâm ở đám cưới các cậu. Cậu bảo Úc Tùng Niên chuyển lời cho cậu ta là đừng đến trêu chọc tôi.”

Thẩm Thứ không thể nói với Úc Tùng Niên về chuyện này trước hôn lễ vì anh quá bận. Mãi đến khi gần kết hôn, anh mới biết một lễ cưới long trọng phức tạp đến nhường nào.

Túi quà và thiệp mời gửi khách đều phải tự làm.

Úc Tùng Niên nói, những chuyện khác thì có thể giao cho người khác, chỉ riêng việc này, hắn muốn tự mình làm.

Thẩm Thứ đồng ý, còn hai người hẹn gặp mặt ở nhà Úc Tùng Niên, là bởi vì Thẩm Thứ nhớ đến ở nhà anh có Thẩm Nguyên.

Không biết có phải Thẩm Nguyên thật sự định tham dự hôn lễ của anh hay không mà mãi đến hôm nay vẫn còn ở nhà không chịu đi.

Lúc Thẩm Thứ ở nhà Úc Tùng Niên viết danh sách khách mời, anh có để lại một bức thiệp trắng.

Về đến nhà, anh thấy Thẩm Nguyên ngồi ở trước bàn ăn chăm chú nhìn máy tính, tay cầm chiếc sandwich đã ăn được một nửa.

“Hôm nay dì không làm cơm à?” Vốn định làm lơ Thẩm Nguyên, nhưng lại cảm thấy bộ dáng cầm sandwich của cậu ta quá thảm.

Mặc dù anh không hề thích Thẩm Nguyên, nhưng anh cũng không keo kiệt tới nỗi không cho cậu ta ăn cơm.

Thẩm Nguyên nghe thấy tiếng anh, ăn hết chiếc sandwich trong hai ba miếng, hỏi: “Anh quan tâm đến tôi có ăn no hay không từ bao giờ vậy?

Thẩm Thứ: “Tức là dì thật sự không nấu cơm à?”

Thẩm Nguyên khó chịu: “Là tôi không cho bà ấy làm, tự tôi không muốn ăn, thế được chưa.”

Khi còn nhỏ cũng từng xảy ra chuyện như thế này, bởi vì thân phận Thẩm Nguyên khá xấu hổ, lúc mới đến nhà họ Thẩm đã có người làm cố tình không gọi cậu ta xuống ăn cơm, còn bảo là vì cậu ta không muốn ăn.

Người làm tự cho là thông minh, dùng cách này lấy lòng Thẩm Thứ.

Thẩm Nguyên đói không chịu được, nửa đêm trộm đến phòng bếp lấy đồ ăn thì bị Thẩm Thứ bắt gặp.

Sau khi biết rõ ngọn nguồn, Thẩm Thứ đuổi việc người kia, từ đó về sau, Thẩm Nguyên không còn bị người làm gây khó dễ nữa.

Cũng từ đó, Thẩm Nguyên muốn gần gũi hơn với Thẩm Thứ.

Nhưng với Thẩm Thứ, không phải anh ra mặt vì Thẩm Nguyên, mà anh chỉ không thích hành vi đó của người làm.

Cả đời này Thẩm Thứ cũng không thể làm người anh em thân thiết với Thẩm Nguyên được, anh hoàn toàn làm lơ, không gây khó dễ đã là thái độ tốt nhất đối với Thẩm Nguyên rồi.

Anh lấy ra chiếc thiệp mời còn trống rồi đặt lên bàn, Thẩm Nguyên nhíu mày nhìn thiệp mời, sau đó kinh ngạc nhìn Thẩm Thứ: “Đừng nói đây là cho tôi đấy.”

“Thay vì để cậu xông vào thì không bằng đưa thiệp cho cậu luôn.” Thẩm Thứ bình tĩnh nói.

Thẩm Nguyên suýt nữa là tức đến bật cười: “Anh thật sự dám mời tôi đi à, không sợ không tiến hành nổi hôn lễ này sao?”

“Tôi với Úc Tùng Niên đã đăng ký rồi, sao phải sợ cậu làm loạn cái gì.” Thật ra trong lòng Thẩm Thứ không hề tự nhiên như biểu hiện bên ngoài của anh, nhưng anh sợ nếu Thẩm Nguyên xông vào hôn lễ thì tới lúc đó cho dù không có việc cũng thành có việc.

Thẩm Nguyên không chạm vào tấm thiệp mời mà đóng máy tính đứng lên: “Tên ngốc mới ép bản thân đến nơi mình không được chào đón.”

“Tôi cứ tưởng bộ dáng AI này của anh có thể duy trì đến chết, không ngờ có ngày gặp được cái bug tên Úc Tùng Niên.”

“Như thế cũng tốt, anh không phải là một người thừa kế hoàn hảo, trêu đùa với chính cuộc hôn nhân của bản thân, anh càng mắc sai lầm thì tôi càng có nhiều cơ hội để thay thế anh hơn.”

Nói xong, Thẩm Nguyên ôm máy tính của mình lướt qua Thẩm Thứ: “Xin cho qua, tôi rất bận, bây giờ phải quay lại công ty con tham gia buổi ký hợp đồng, không rảnh phá hỏng hôn lễ của anh.”

Nói xong cậu ta chuẩn bị lên lầu, Thẩm Thứ gọi cậu ta lại, chống tay vịn, cậu ta nghe thấy Thẩm Thứ nói: “Thẩm Nguyên, tôi không lấy hôn nhân ra để đùa giỡn.”

“Tôi không thích cậu nói Úc Tùng Niên là sai lầm của tôi, em ấy không phải là sai lầm, em ấy là sự tồn tại tốt nhất trong cuộc đời tôi.”

Thẩm Nguyên lộ ra vẻ mặt khó có thể hình dung: “Anh có thể đừng nói với tôi mấy thứ này được không.”

“Đây là lời cảnh cáo cuối cùng, nếu cậu còn nói xấu Úc Tùng Niên, tôi sẽ không buông tha dễ dàng như trước kia nữa.” Thẩm Thứ lạnh lùng cụp mắt.

Ánh mắt Thẩm Nguyên kỳ quái, Thẩm Thứ như bị thứ gì nhập hồn vậy, trở thành một tồn tại mà cậu ta khó có thể lý giải.

“Tôi với Úc Tùng Niên……” Thẩm Nguyên muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn chặt răng: “Thôi, liên quan gì đến tôi.”

Nói xong, cậu ta ôm máy tính bước nhanh lên lầu, Thẩm Thứ không nhúc nhích nhìn thiệp mời trên bàn.

Thời gian vừa qua ở chung với Úc Tùng Niên, Thẩm Thứ biết ở phương diện làm người, đối phương là kiểu rất có trách nhiệm, cũng tuân thủ lời hứa, sẽ không ở trong hôn lễ làm ra việc khiến anh khó xử, nên hiện tại mới chọn đưa thiệp mời cho Thẩm Nguyên.

Cho đến ngày hôm sau, lúc Thẩm Nguyên kéo rương hành lý ra khỏi nhà, Thẩm Thứ mới xác định đối phương thật sự không tính tham dự hôn lễ, ít nhiều cũng nhẹ nhàng thở ra.

Thời gian là phù du, nói là dài nhưng thực tế trôi qua rất nhanh.

Công việc chuẩn bị cho hôn lễ rất phức tạp, trước khi tổ chức 3 ngày còn cần phải thống nhất với cửa hàng bán hoa về kiểu dáng và thời gian của xe cưới.

Địa điểm kết hôn là ở một khu biệt thự thiên về phong cách Châu Âu mà nhà họ Thẩm đầu tư, có bãi cỏ rộng và một chú ngựa trắng.

Là con ngựa mà Thẩm Thứ nuôi, được Úc Tùng Niên và công ty tổ chức hôn lễ đem đến, bảo là để đảm đương linh vật trong lễ cưới.

Thẩm Thứ tưởng ngày trước hôn lễ sẽ không ngủ được, nhưng thực tế anh ngủ rất ngon, lúc bị dì Trần đánh thức vào năm giờ sáng, mắt anh vẫn còn lim dim.

Rửa mặt xong, thợ trang điểm là nhóm chụp ảnh đồng thời vào phòng, giúp anh hóa trang, làm tóc, mặc lễ phục.

Lúc vào xe cưới, Lâm Chí Quân cũng vừa đến, hai người cùng đến biệt thự.

Nhìn thấy Lâm Chí Quân, Thẩm Thứ mới nhớ ra lời dặn dò của người này, vừa định xin lỗi thì đã thấy Lâm Chí Quân chau mày, tay cũng đặt trên đầu gối một cách đoan chính.

“Cậu sao vậy?” Thẩm Thứ kỳ quái nói.

Lâm Chí Quân lấy lòng bàn tay mướt mồ hôi chà xát đầu gối: “Không biết tại sao nữa, rất căng thẳng.”

Thẩm Thứ cười: “Người kết hôn là tôi chứ đâu phải cậu, cậu căng thẳng gì chứ?”

Lâm Chí Quân: “Tôi cũng không hiểu, nghĩ đến việc cậu muốn kết hôn là có cảm giác không thể tưởng tượng được.”

“Cảm giác như ngày hôm qua vẫn đang học cấp hai, cậu trưng một bản mặt như người chết, lần nào cũng xuất hiện ở lễ chào cờ, chớp mắt mà hôm nay cậu đã phải kết hôn rồi?!” Lâm Chí Quân nói, vậy mà đôi mắt lại phiếm hồng.

Xoa xoa cái mũi một cách thô bạo, Lâm Chí Quân ngả người ra sau: “Lát nữa đừng để tôi đọc diễn văn, tôi sợ mất mặt lắm.”

Nhìn cảm xúc lên xuống của Lâm Chí Quân, cuối cùng Thẩm Thứ cũng muộn màng tìm thấy một chút cảm giác chân thật.

Đến địa điểm tổ chức hôn lễ, sau thời gian dài chờ đợi và chuẩn bị, khách khứa lục đục đến, khi mặt trời lên cao, khung cảnh được dàn dựng trong bản kế hoạch hiện lên trước mắt Thẩm Thứ, so với tưởng tượng càng khiến người ta sửng sốt hơn.

Bãi cỏ xanh cực lớn, thảm trắng trải dài, ngàn đóa hồng trắng và hoa tươi kết thành cầu vòm, chú ngựa trắng ngoan ngoãn đứng một bên, Úc Tùng Niên cầm dây cương yên lặng chờ đợi.

Thịch! Thịch! Thịch! Tiếng trái tim đập kịch liệt.

Thẩm Thứ bước về phía Úc Tùng Niên, nhìn chú ngựa trắng đứng bên cạnh, chỉ có một con.

Úc Tùng Niên mặc tây trang màu đen, anh tuấn mà cao gầy, mìm cười lưu luyến nhìn anh, đưa tay về phía anh.

Thẩm Thứ đưa tay qua, giây tiếp theo, Úc Tùng Niên kéo anh đến bên mình, lại gần nói vào tai anh: “Lên ngựa, em đưa anh vào.”

Hôm nay Úc Tùng Niên vô cùng đẹp trai, mỗi cái nhíu mày hay mỉm cười đều khiến tim Thẩm Thứ loạn nhịp, vô thức nói gì nghe nấy.

Cho dù bây giờ Úc Tùng Niên bảo anh chết đi, chắc là anh cũng nguyện ý.

Lên ngựa, Úc Tùng Niên nắm dây cương, từng bước dẫn anh vào trong, tiến vào sảnh cưới.

Âm nhạc vang lên, chia ở hai đầu thảm dài là những món đồ trang trí trước đây bị bọc bằng lụa trắng mà giờ đã được gỡ bỏ.

Đó là những tác phẩm điêu khắc từ thời thơ ấu, cấp hai, cấp ba, thậm chí là dáng vẻ trưởng thành của Thẩm Thứ, bây giờ hiện ra trước mắt.

Đây là việc mà Thẩm Thứ chưa bao giờ đoán trước được, cũng là việc anh không cách nào tưởng tượng ra, Úc Tùng Niên làm từ bao giờ, hay lên kế hoạch từ lúc nào?

Những tác phẩm điêu khắc tốn rất nhiều công sức, tất cả là hình ảnh một mình Thẩm Thứ, mãi đến cuối, Lâm Chí Quân và Hứa Mộ Thâm đứng ở hai bên, trên tay nâng hộp đựng nhẫn, ở giữa là người chứng hôn.

Mà phía sau người chứng hôn, bức điêu khắc không còn là một mình Thẩm Thứ nữa, mà là hai người.

Là một bức tượng khắc bằng đá, khắc hai người đang ôm nhau.

Tượng đá không khắc tỉ mỉ mọi chi tiết, cơ thể hai người ôm nhau như thể cùng nhau trưởng thành, hòa hợp một thể, chỉ có gương mặt được khắc họa tinh tế, nhận ra đó là anh và Úc Tùng Niên.

Không có hôn lễ nào có thể hoàn mỹ hơn hôn lễ này, nhưng cũng không có hôn lễ nào không chân thật hơn hôn lễ này.

Xuống ngựa, bởi vì thất thần nên anh suýt mất thăng bằng, ngã vào lồng ngực Úc Tùng Niên, các vị khách bật ra tiếng cười thân thiện.

Úc Tùng Niên nắm chặt tay anh, giúp anh đứng thẳng.

Người chứng hôn đọc diễn văn, dường như cả quá trình Thẩm Thứ đều nghe hết, nhưng cũng giống như chưa nghe gì cả, trong mắt anh chỉ có Úc Tùng Niên.

Lúc trao nhẫn, thời khắc đeo nhẫn cho Úc Tùng Niên, trái tim luôn đập nhanh trước đấy cuối cùng cũng ổn định lại, vừa hạnh phúc vừa an lòng, mạnh mẽ đập trong lồng ngực.

Thẩm Thứ đã viết xong giấy phát biểu của chú rể từ sớm, ở ngay trong túi, nhưng anh lại không lấy ra.

Sau khi Úc Tùng Niên nói lời tuyên thệ với anh xong, anh nhận microphone, cố gắng mỉm cười, mắt bắt đầu cay cay: “Nếu sớm biết chúng ta sẽ kết hôn, anh đã cầu hôn em ngay lần gặp đầu tiên, nếu thế… chắc là em sẽ bị anh lừa về nhà sớm hơn.”

Khách mời lại cười, Úc Tùng Niên cũng cong hai mắt, dịu dàng nhìn anh, dường như đang cổ vũ anh nói tiếp.

Không có thời khắc nào xúc động hơn so với hiện tại, Thẩm Thứ nhẹ nhàng hít vào: “Anh không phải là một người bạn trai tận trách, nhưng anh sẽ cố gắng để làm một người chồng tận trách.”

“Từ sau khi quen biết em, anh không thể tưởng tượng nổi, người kết hôn với anh có thể là ai khác ngoài em.”

Thẩm Thứ nói chậm rãi, nhưng chân thành.

Anh nhìn vào mắt Úc Tùng Niên: “Có lời anh muốn nói từ sớm, nhưng luôn không đủ dũng cảm.”

Trước khi hôn Úc Tùng Niên, lời anh nói thông qua microphone đã truyền đến mọi ngóc ngách của hôn lễ.

Đó là lời bình thường nhất, chân thành nhất.

Lời quý giá nhất, khó nói nhất.

Vô số người giữ trong lòng, nói bên môi, viết trên giấy, ngàn lần vạn lần

Đó là, “Anh yêu em.”