Edit: Cánh Cụt

Gần đây trường đại học C có một sinh viên mới khá đặc biệt.

Tuổi lớn hơn bọn họ rất nhiều, nhưng không thể biết được nếu nhìn mặt thôi.

Làn da trắng nõn, dáng người gầy gầy, nhẹ nhàng văn nhã, ngoài ý muốn là ở lớp lại rất được yêu mến.

Bạn học này còn mở cửa hàng lẩu cay ở phụ cạn cửa hàng chỗ phố mỹ thực.

Bạn học trong lớp thường xuyên tới đó liên hoan, còn được giảm giá và tặng đồ uống.

Vì thế không bao lâu sau, đã vó người lén tỏ tình với bạn học này.

Sau khi thất bại trở về, tin tức anh đã kết hôn lập tức truyền khắp toàn bộ lớp.

Có người nói, người kia chắc chắn có chủ, thường xuyên thấy có người tới đón đưa anh mỗi khi có khoá.

Là một người đàn ông siêu cấp đẹp trai, cũng không biết là chồng hay là bạn anh.

“Lương Thiên.” Một bạn học nữ đang ôm sách đứng cạnh thụ: “Buổi tối chúng tôi sẽ đi hát karaoke, anh có đi không?”

Thụ vừa dọn cặp sách xong: “Tôi không đi đâu.”

Bạn học nữ: “Vì sao thế, buổi tối anh còn phải trông cửa hàng à?”

Thụ cười cười, không phủ nhận, buổi tối anh còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Ngoại trừ của hàng lẩu cay, thụ còn mở shop online, chuyên bán nước cốt lẩu cay cùng một vài món kho.

Ngoài ra còn thông qua video ngắn trên internet để quảng bá thành công cho shop online của mình, cũng mở thêm cả phòng làm việc.

Bởi vì không thể quản lý cả hai bên một lúc, dưới kiến nghị của mối tình đầu, anh đã thuê người ưuanr lý cửa hàng lẩu cay.

Nước cốt sẽ được cung cấp từ phòng làm việc bên kia, hiện tại chỗ làm việc chủ yếu của thụ là phòng làm việc bên kia.

Dù sao trọng tâm kinh doanh đã thay đổi, hiện tại anh không cần phải ở trong tiệm xử lý công việc mỗi ngày.

Khi có thời gian rồi mối tình đầu nói với anh ấy, thay vì thi để lấy được cái bằng của trường đại học tại chức thì chi bằng học luôn trường chính quy cho rồi, cũng coi như là chẳng có gì phải tiếc nuối nữa cả.

Vượt qua học kỳ đầu của đại học, công việc làm ăn cũng bắt đầu vào guồng, khiến thụ có thể trả hết nợ chỉ trong một cái đặt bút.

Mối tình đầu biết, thụ vẫn luôn rất muốn trả sạch nợ nần.

Kể cả hắn có cho rằng, thật ra cho vay chậm rãi cũng được, nhưng thụ đã mắc nợ nhiều năm thì chưa chắc thích như vậy.

Cho nên trên bàn cơm, hắn hỏi thụ muốn đi ngân hàng đúng không, hắn có thể đưa anh đi.

Thụ nắm chiếc đũa, lắc lắc đầu: “Có một nơi muốn đi, nhưng không phải ngân hàng.”

Sau khi tan học, mối tình đầu tới đón anh, thụ đã chủ động yêu cầu lái xe, chạy đến nẻo đường xưa mà mối tình đầu quen thuộc.

Khi bọn họ học cấp 3, thường xuyên tới nơi này ăn uống, làm bài tập.

Tiệm cơm Tây này mấy năm nay cũng đã trải qua vài lần trang hoàng, tuy rằng hoàn cảnh không tốt, nhưng địa điểm vẫn mang ý nghĩa đặc biệt.

Thụ quá khẩn trương, từ buổi sáng rời giường đã bắt đầu khẩn trương.

Trước khi ra cửa thay đổi mấy bộ quần áo, lúc xuống xe mà hộp nhẫn suýt nữa rơi ra từ trong túi.

Anh cẩn thận nhìn sắc mặt mối tình đầu, dường như đối phương không thấy bất cứ cái gì.

Mối tình đầu nhìn biến hoá trong thành phố, rốt cuộc mười mấy năm qua đi.

Không thể giống với lúc trước.

Thụ cùng mối tình đầu xuống xe, đi vào nhà ăn.

Vì cầu hôn mà thị đã bao cả nhà ăn.

Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, trong thời gian này, nhà ăn không có ai tới làm khâch.

Huống chi, sự trao đổi qua lại bằng nắt giữa thụ với chủ quán đã bị mối tình đầu thấy hết.

Thế nên khi âm nhạc tiếng lên, thụ ôm hoa tươi ra ngoài, đột nhiên quỳ gối trước mặt mối tình đầu.

So với chuyện thụ cầu hôn, thì việc thụ quỳ một gối xuống đất càng làm cho mối tình đầu cảm thấy khắc sâu.

Hắn một tay kéo thụ lên, lỗ tai ửng đỏ: “Không cần như vậy.”

Với sự kiện này thì thụ vô cùng chấp nhất: “Muốn.”

Sau khi đưa hoa, mối tình đầu vốn tưởng rằng thụ sẽ đưa cho hắn nhẫn rồi hỏi câu anh có thể kết hôn với em không.

Không ngờ rằng thứ được đưa tới trước mặt, là một tấm thẻ ngân hàng.

Mối tình đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng, chần chừ mà ngẩng đầu: “Đây là gì?”

Cả khuôn mặt thụ đều đỏ lên: “Tặng…… tặng vợ.”

Tiền kiếm được mấy năm nay đều trong đấy.