Đám người trong phòng nhìn thấy Cổ Thăng Trạch đi theo Tô Bắc ra ngoài đều hiểu ý mà cười lớn lên.

Đạo diễn Tôn cười haha nói:
“Tôi thấy anh Cổ có vẻ rất hứng thủ đối với cô Anne, chúng ta làm gì có ai không thích người đẹp cơ chứ!”
“Đúng đó đúng đó, tôi thấy được!” Một người ngồi ở gần
phía ông ta tiếp lời.
Nụ cười đầy hèn hạ của đạo diễn Tôn, ông ta lấy ra từ trong túi một hộp thuốc màu trắng, rút ra một viên thuốc.

Dưới ánh mắt của mọi người, ông ta nhẹ nhàng đặt viên thuốc vào lỵ của Tô Bắc.

Ngay sau đó lập tức ngẩng đầu lên hói:
“Mọi người có nhìn thấy gì không?”
“Haha...!chúng tôi không thấy gì cả, đạo diễn Tôn vừa làm gì vậy?”
“Không có không có, đạo diễn Tôn chẳng phải vẫn đang nói chuyện với chúng tôi hay sao?”
"Hahahaa....."
Tiếng cười ào ào được vang lên, từng người từng người nhìn nhau đá mắt đầy ẩn ý.
Tô Bắc sau khi đã giải quyết xong liền đi tới phía vòi nước, cô đưa tay vặn vòi.

Cô hứng nước đưa lên mặt, dòng nước mát lạnh khiến cô cảm thấy đỡ hơn phần nào.

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phía trong tấm gương đặt trong phòng vệ sinh xuất hiện gương mặt của một người đàn ông.

Đây chẳng phải anh Cổ sao? Nghe đạo diễn Tôn nói thì hình như anh ta có tên là Cổ Thăng Trạch.

Trong lòng Tô Bắc bắt đầu lo lắng.


Tại sao anh ta lại vào phòng vệ sinh nữ để làm gì vậy, thái độ này là sao? Tô Bắc lập tức quay người lại, dùng ánh mắt đầy cảnh
giác nhìn về phía Cổ Thăng Trạch, giọng nói không hề khách
khi:
“Anh Cổ, đây là phòng vệ sinh của nữ, anh có phải đi nhầm rồi không?”
Bờ môi của Cổ Thắng Trạch bắt đầu cong lên, hắn ta cười như không cười nhìn vào Tô Bắc: “Anne, thị lực của tôi quả không tồi, có thể nhìn chữ nữ thành chữ nam.
Tô Bắc có chút tức giận, cô giương hai mắt đầy phẫn nộ
của mình lên
“Dù sao cũng không phải do anh nhìn nhầm, vậy anh tới phòng vệ sinh nữ để làm gì vậy?”
Cổ Thăng Trạch thẳng thần trả lời:
“Tất nhiên là tới tìm em rồi! Em xinh đẹp như vậy lỡ như đi lạc trong phòng vệ sinh thì phải làm sao đây?
Tô Bắc thiếu chút nữa nên tiếp.

Người đàn ông này có
thể đừng vì hành động đầy khiếm nhã của bản thân mà mượn một cái cớ quang minh chính đại đến vậy được không? Quả thật khiến người khác phải khinh thường! Tô Bắc bật cười, giọng nói đầy lạnh lùng bắt đầu được
phát ra:
“Nói như vậy tôi phải cảm ơn anh Cố rồi đây!”
Cổ Thăng Trạch nghe thấy vậy thì cười sung sướng, anh ta tiến lại gần phía Tô Bắc: "Không cần vậy đầu, dẫu sao bảo vệ người đẹp là việc mà ai cũng nên làm mà!”
Tô Bắc không muốn tiếp tục ở lại đây tranh cãi với anh ta nữa, cô nhấc túi trên bệ rửa tay rồi đi thẳng ra phía ngoài.

Cổ Thăng Trạch ở phía sau gọi với theo cô
“Aiza người đẹp, chờ anh với."
Tô Bắc nghe thấy giọng nói của anh ta thì vô cùng cay ghét, có gia tăng tốc độ đi về phía phòng bao.

Tô Bắc vừa vào phòng ngồi xuống thì Cổ Thăng Trạch đi tới, nhìn thấy hai người họ nối đuôi nhau đi vào, mọi người đều mim cười.


Tô Bắc cảm thấy không chút thoải mái, nhân lúc còn tỉnh táo phải nhanh chóng rời khỏi đây, không thể tiếp tục ở lại được nữa.

Nếu không lỡ như xảy ra chuyện gì cô cũng không thể biết được.
Tô Bắc nâng ly rượu trước mặt lên, cô nói:
“Tôi kính mọi người một lỵ, hôm nay tôi còn có việc khác do vậy uống xong ly này tôi xin phép đi trước, cạn ly thành
Tô Bắc không để bất cứ ai có thêm cơ hội nói gì, nhanh chóng uống hết ly rượu của mình.

Đạo diễn Tôn thấy Tô Bắc vội vàng như vậy trong lòng có chút kinh ngạc, không rõ cậu Cổ ở bên ngoài đã làm gì khiến Anne không vui thế này? Ông ta nghĩ ngợi một lát rồi nâng ly nước đã được thả thuốc trước đó lên, cười nói với
“Anne à, uống chút nước cho tỉnh rượu đi, cổ họng cũng sẽ đỡ hơn!”
Tô Bắc nhìn về phía ông ta do dự, nhưng nghĩ lại thì thấy ông ta chắc cũng sẽ không có ý gì xấu đối với mình, hơn nữa cô vừa uống xong một lượng khá lớn rượu, cổ họng quả thật đang rất cay nóng.

Cô đưa tay nhận lấy ly nước, nhẹ nhàng nói một câu
Sau khi uống xong cô quay người muốn rời đi, thì lại bị đạo diễn Tôn chặn lại, Tô Bắc có chút tức giận.

Cô quay người nói:
“Đạo diễn Tôn, ông xem rượu của ông tôi đã uống rồi, nước cũng đã uống rồi, như vậy chẳng phải tôi đã mặt đủ rồi hay sao? Hôm nay tôi thật sự còn có việc khác phải lập tức rời khỏi, mong ông bỏ tôi
Cổ Thăng Trạch ngồi yên lặng ở phía bên kia, từ lúc Tô Bắc muốn trốn tránh khỏi anh, đến nay khi quay lại ngồi lại tình huống như vậy cũng không thể không hoang mang được.

Xem ra tên họ Cổ này nhất định sẽ không tha cho cô lần này, hơn nữa tất cả những người còn lại trong căn phòng đều sợ hàn, cô hoàn toàn không thể dùng lực để đấu lại Cho dù thật sự có định làm gì đi chăng nữa thì e rằng tới lúc đó bọn họ cũng đều theo phe hắn ta, Tô Bắc nhìn quanh một lượt, dường như đã chẳng còn cách nào để có thể cứu vãn nữa.

Cô nghĩ ngợi một chút rồi nhanh chóng rút điện thoại ra gọi 110.

Cô vừa ấn phím 1 thì Cổ Thăng Trạch đã nhanh như chớp tiến tới, hất bay chiếc điện thoại trong cô đi.
Trong giây phút hoảng loạn, không ai chú ý tới ngón tay của Tô Bắc đã chạm phải một dãy số, thậm chí đến bản thân Tô Bắc cũng không hề biết tới việc này.


Khoảnh khắc chiếc điện thoại bị hất đi cô đã tự cảm thấy bản thân thật sự đã xong thật rồi.

Cô nhìn về phía điện thoại của mình, sau đó trừng mắt phần nộ nhìn sang Cổ Thăng Trạch.
“Anh Cổ, anh không biết thế nào luật pháp rồi sao!”
"Hahaha..."
Sau khi điện thoại đi, Cổ Thăng Trạch dương như đã chẳng còn sợ sệt gì nữa, hắn hung hãn cười phá lên, hơm hĩnh nhìn về phía Tô Bắc:
“Pháp luật sao? Haha, Anne à, cô quả thật ngây thơ quá
rồi! Ở đây tôi là luật pháp rõ chưa?"
Chưa nói xong, giọng điệu của hắn càng xấc xược, tự cao tự đại hơn nữa:
“Lúc mà ông đây còn nể mặt cô thì cô lại không cần, bây giờ tôi chẳng cần phải nể nang gì nữa cả.

Trước mặt tất cả mọi người đây thì sẽ giải quyết cô luôn, để xem ai dám làm càn!"
Cổ Thăng Trạch vừa dứt lời liền đưa tay túm lấy tóc của Tô Bắc, Tô Bắc càng phản kháng thì chỉ càng khiến da đầu của bản thân trở nên đau hơn.

Điện thoại sau khi bị ném vào một góc trong phòng thì dường như đã chẳng còn ai để ý tới, màn hình điện thoại vẫn đang sáng, đang trong quá trình điện thoại.
Tô Bạc nhân lúc Cổ Thăng Trạch không chú ý thì đấy anh ta ra khỏi, cô bắt lấy một chiếc đĩa ở bên cạnh, sợ hãi nhìn về phía Cổ Thăng Thạch.

Cô giơ chiếc đĩa ra phía trước, giọng nói run rẩy xen lẫn mạnh bạo:
"Anh đừng có tới đây, không thì đừng trách tôi không khách sáo!” Cổ Thăng Trạch vẫn không ngừng cười, sắc mặt càng
lúc càng nguy hiểm:
“Áy chà, cô được đó nha! Nhưng ông đây lại thích như vậy đấy! Cô tiếp tục đi tôi không cản cô đầu, để xem hôm nay cô sẽ không khách sáo với tôi thế nào!”
Thấy Tô Bắc chao đảo, hắn ta được đà cười phá lên rồi
tiến gần hơn về phía cô: “Hơn nữa tôi cũng rất thích người đẹp không khách sáo với tôi đó!”
Lần này, hắn xông lên giữ chặt lấy hai cánh tay của Tôi Bắc lại, cho dù Tô Bắc có vùng vẫy đến đầu cũng không thể thoát khỏi được hắn.

Cổ Thăng Trạch dường như rất thích chơi trò mèo đuổi chuột này, hãn ép cô lại, sắc mặt vô lại:
“Tiếp tục đi mà, ông đây thích nhất là trò đuổi bắt này
đó!"
Nói xong, hắn liền cúi đầu, hôn lên khuôn mặt của Tô Bắc.


Tô Bắc xấu hổ đỏ bừng mặt lên, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Toàn thân cô bắt đầu nóng dần lên, lúc nãy vùng vẫy cô không hề để ý tới nhưng phản ứng lần này rất rõ ràng.

Tô Bắc không phải kẻ ngốc, cô lập tức nhận ra bản thân đã bị chốc thuốc rồi.

Cô bất lực nhằm chặt hai mặt lại, xem ra lần này có thực sự tiêu đời rồi!
Đạo diễn Tôn dường như cảm nhận thấy thuốc đã phát tác dụng lên Tô Bắc, ông ta cười nham hiểm rồi nhìn vào Cổ
Thăng Trạch:
“Anh Cổ, anh vui vẻ chơi đi, chúng tôi xin phép ra ngoài trước đây.

Cô ta bây giờ đã mất hết ý chí rồi, e rằng một lát nữa chỉ cần là một người ông thôi, cô ta sẽ nuốt cạn cho mà xem
Cổ Thăng Trạch sững người, nheo nheo mắt hỏi:
ông đã thả thuốc có ta sao?" Đạo diễn Tôn cười phá lên rồi tiếp tục nói:
“Chốc thuốc là cái gì, chỉ là chúng tôi giúp anh tăng thêm phần thú vị thôi mà.
Cổ Thăng Trạch rất nhanh đã hiểu ra, vui mừng thích thú:
“Làm tốt lắm, nhưng các ông cũng không cần đi ra ngoài đầu, tôi muốn mọi người đều ở đây xem con đàn bà ra vẻ thanh cao này sẽ bị tôi chơi thể nào! Tôi nhất định sẽ khiến cô ta phải gào khóc mà cầu xin
Đạo diễn Tôn nghĩ một chút, thuận theo ý Cổ Thăng Trạch:
“Được thôi, vậy thì chúng tôi đành cung kính còn hơn là
chống lệnh
Tô Bắc vẫn còn chút nhận thức, cô nghe thấy họ sẽ làm như vậy với mình liền hoang mang bò về phía tường, cho dù có phải chết cô cũng không thể chết dưới tay của đám người mất nhân tính này được.
Thấy Tô Bắc đang vì mình mà sợ hãi, Cổ Thăng Trạch được đà cười lớn hơn, anh ta nói với đám người còn lại:
người nhìn đi, cô ta vẫn còn dám chống cự tôi này!"
Cổ Thăng Trạch nghiến chặt răng, ta lúc này chẳng khác nào một con sói đang đói khát thèm thuồng nhìn về phía con mồi trước mặt.

Một cú tát rất mạnh giảng xuống gương mặt nhỏ nhắn của Tô Bắc, trong nháy mắt gương mặt nhợt nhạt của cô đã đỏ bừng lên.
Tất cả những người còn lại trong căn phòng lúc này.