1.

Lúc Tô Mộ đến Cáp Nhĩ Tân là đầu tháng một, cả thành phố đều đang rơi tuyết trắng xoá, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy tuyết dày như vậy. Bầu trời xám xịt, tuyết cuộn theo gió bắc lạnh thấu xương rít từng cơn, trước nay mới chỉ nghe nói đến cái lạnh của nó, sau khi tự mình cảm nhận mới biết được, thì ra thành phố này lạnh buốt đến vậy.

Ngày hôm sau khi anh đến trường học dự thính, tuyết lớn đã ngừng rơi, bên ngoài khắp nơi đều là tuyết, trên mặt đất, trên cây, trên nóc nhà, nóc xe, đập vào mắt đều là một mảnh trắng bạc. Ánh nắng dồi dào nhưng trời tựa như còn lạnh hơn lúc rơi tuyết vài phần, Tô Mộ được giáo viên chủ nhiệm đón từ phòng hiệu trưởng đưa tới cửa lớp: “Lớp chúng ta đều là học sinh dự thính và học lại, có người cần thầy quản lý, có người thì không, em thuộc kiểu nào?”

Nói chuyện thẳng thắn dứt khoát như vậy, ngược lại cởi mở hơn người Thượng Hải tinh tế vài phần, Tô Mộ còn chưa kịp mở miệng thì đã bị một tiếng ‘báo cáo’ trong trẻo rõ ràng thu hút ánh mắt. 

Đó là lần đầu tiên anh gặp Chu Liễu Liễu, ở Cáp Nhĩ Tân phía bắc đất nước băng tuyết ngập trời, bên ngoài gió rít gào từng cơn, thổi lá quốc kỳ trên cây cột phấp phới tung bay, trong hành lang sáng sủa của tòa nhà dạy học, lớp băng trên cửa kính được ánh nắng chiếu vào phát sáng lấp lánh, Chu Liễu Liễu mặc áo lông vũ dày cộp, đội mũ áo khoác và đeo một chiếc khẩu trang đen, chỉ để lộ đôi mắt màu nâu ra ngoài, trong veo lại ranh mãnh, cô nói: “Thưa thầy, em đến muộn ạ.”

“Có ngày nào là em không đến muộn?”

“Ngày mai em sẽ cố gắng không đến muộn ạ.”

Tô Mộ không nhìn thấy rõ mặt cô, chỉ cảm thấy giọng nói rất trong trẻo, tiếng phổ thông chuẩn hơn người Thượng Hải, thầy chủ nhiệm dường như lười để ý đến cô, nói câu ‘vào đi’, mắt cô cong cong, mở cửa bước vào.

“Lớp chúng ta có một anh chàng mới đến, đẹp trai cực luôn.” Cửa lớp còn chưa đóng lại, anh đã nghe thấy cô gái lớn giọng nói như vậy với các bạn trong lớp.

Thầy chủ nhiệm chỉ chỉ về phía cô: “Đây chính là kiểu không cần quản.”

“Em cũng không cần ạ.” Tô Mộ nói.

***

Chu Liễu Liễu biết anh tên Tô Mộ là vào một tuần sau, trước khi anh đến, trong lớp đã hình thành một vòng cố định, Tô Mộ lại là người trầm mặc ít nói, luôn ngồi một mình trong góc ở dãy cuối, lên lớp nghiêm túc nghe giảng, tan học độc lai độc vãng, không chủ động bắt chuyện với người khác, người khác chủ động anh cũng hờ hững phớt lờ, vô cùng lạnh lùng.

Giờ ra chơi hôm ấy, một cô gái lớp mười một xinh đẹp nán lại trước cửa lớp các cô, lúc Chu Liễu Liễu bước vào phòng học, cô gái đỏ mặt nhét cho cô một bức thư: “Chị ơi, giúp em đưa cho Tô Mộ với.”

Chu Liễu Liễu đứng ở cửa phòng học, hét lên: “Ai tên là Tô Mộ thế?”

Tô Mộ đang đeo tai nghe ngồi ở chỗ mình đọc sách, đầu cũng không thèm ngẩng lên, cô gái nhỏ ở cửa sốt ruột, kéo kéo Chu Liễu Liễu, chỉ cho cô.

Sau đó Tô Mộ liền cảm nhận được có người đứng trước mặt mình, tiếp theo, một cô gái cúi người nghiêng đầu nhìn anh, đưa tay ra tháo tai nghe của anh xuống: “Cậu tên là Tô Mộ à?”

Anh nhìn đôi má trắng nõn và đôi mắt màu nâu của cô, không nói gì.

Hệ thống sưởi trong phòng học rất đầy đủ, so với cái lạnh giá ở bên ngoài thì trong phòng lại quá nóng, anh dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ làn da của cô gái, còn có mùi thơm nhè nhẹ theo đó toả ra nữa.

“Tô Mộ trong Cô Tô Mộ Dung Phục đó sao? Chậc, cái tên này thật khiến người ta mất thiện cảm.” Cô tự lẩm bẩm một mình, thuận tay đặt một chiếc phong thư màu hồng lên bàn anh.

Cô không quấn kín mít như lần gặp đầu tiên, mái tóc dài hơi xoăn cùng màu với mắt xoã ra sau lưng, bên trên mặc một chiếc áo len dày rộng, bên dưới là quần legging và giày đi tuyết, chân vừa thon vừa dài, khác hẳn với những nữ sinh ngày ngày mặc đồng phục kia. 

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người giải thích tên của mình như vậy, một nam sinh ở phía trước quay đầu lại sửa cho cô: “Bạn học Chu Liễu Liễu à, là Tô Mộ trong Tô Mạc Già.”

Chu Liễu Liễu đá vào ghế của anh ta một cái: “Cậu con mẹ nó thử gọi tôi là Liễu Liễu(1) lần nữa xem?”

(1) Tên nữ chính là 了了 (liao liao), từ này còn có một cách phát âm nữa là (le le). Nam sinh kia gọi bả là (le le) nên bả nổi khùng vậy đó:))

“Liễu Liễu nữ vương, tiểu nhân sai rồi.”

“Tô Mạc Già là cái gì?”

“Tên làn điệu của từ đó, cậu thực sự nên học hành cẩn thận, nếu không sau này sẽ trở thành một cái bình hoa rỗng tuếch chỉ có vẻ ngoài mất.”

“Còn biết khen người khác như vậy, nói đến mức tôi thật sự muốn mời cậu ăn cơm luôn rồi đấy.”

Tô Mộ lại đeo tai nghe vào, thầm nghĩ, Chu Liễu Liễu, cái tên thật đặc biệt.