3.

Ngày hôm đó Chu Liễu Liễu trốn học đi tham gia một buổi fanmeeting với bạn, lúc đến nơi hiện trường đã chật kín người, người bạn không ngừng càm ràm việc cô đến muộn.

“Tớ trèo tường ra ngoài, bị người ta bế lên lại bế xuống đấy.”

“Chậc chậc, tiện nghi này chiếm cũng kha khá nha.” Người bạn thấy vẻ mặt cô không giống mọi khi, “Còn hồi tưởng lại nữa cơ à? Ai đấy?”

“Một bạn nam không thích cười nhưng cười lên lại cực kỳ đẹp trai.”

Chu Liễu Liễu nhớ đến Tô Mộ mặt nghiêm túc đứng dưới chân tường nhìn cô, đến nụ cười bất ngờ ấy, đến dáng vẻ anh bước tới vươn tay ra bế cô xuống…

Nhớ mãi nhớ mãi, thế mà lại chẳng còn hứng thú với vị nam minh tinh mà cô rất thích trên sân khấu kia nữa.

Sau ngày hôm đó, Chu Liễu Liễu phát hiện ra, từ khi để ý Tô Mộ hơn vài lần, cô luôn có thể gặp được anh, buổi tối hôm ấy tan học, xe trong nhà đến đón cô đỗ ở cạnh điểm dừng xe bus, lúc cô đi ngang qua điểm dừng xe bus chợt nhìn thấy Tô Mộ trong đám người đang chờ xe, anh bị một cô gái giữ lấy, kéo đến chỗ ít người: “Tô Mộ, chúng ta có thể thử tiếp xúc, nếu anh vẫn cảm thấy không hợp thì lại từ chối em có được không?”

Tô Mộ tựa như mất kiên nhẫn: “Tôi thích một nữ sinh chân dài.”

Chu Liễu Liễu đúng lúc đi ngang qua họ, Tô Mộ quay đầu lại nhìn cô, Chu Liễu Liễu hơi giật mình, đèn đường ở điểm dừng xe bus rất sáng, chiếu xuống đôi chân vừa thon vừa dài đang mặc chiếc quần legging màu xám của cô, so với Tô Mộ và Chu Liễu Liễu vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, cô gái hiển nhiên đã sắp khóc đến nơi, Chu Liễu Liễu ho khan một tiếng: “Cái đó, học muội à, trước tiên em đừng kích động, chị thích người học giỏi.”

Sau đó, khi kỳ thi thử đầu tiên của trường kết thúc, Tô Mộ với phong thái của một con hắc mã đã đứng đầu toàn trường vượt xa người ở vị trí thứ hai hơn mười điểm. Chu Liễu Liễu chưa từng quan tâm đến bảng điểm, nhưng lần này, vì mọi người đều quá kinh ngạc, còn ngày ngày thảo luận, ngay cả giáo viên lên lớp cũng phải điểm danh Tô Mộ xem anh là thần thánh phương nào, nên lúc này Chu Liễu Liễu mới biết Tô Mộ lại học giỏi như thế, cô nhìn chằm chằm vào bảng điểm giáo viên phát, nhìn tên Tô Mộ đứng đầu lớp đầu trường được đặc biệt bôi đen và gạch chân: “Lợi hại nha.”

Tô Mộ đúng lúc đi ngang qua cô, nghe thấy cô cảm thán, liền liếc nhìn cô một cái.

Ngày hôm đó khi tan học, Chu Liễu Liễu cố ý đợi anh ở điểm dừng xe bus một lát, từ xa thấy anh đi tới, cô liền đến trước mặt anh: “Cậu là vì tôi nói thích người học giỏi nên mới thi đứng đầu sao?”

Tô Mộ cúi xuống nhìn cô, nhàn nhạt nói: “IQ cách biệt không hiểu được đâu, là trời sinh.”

Chu Liễu Liễu nhìn anh chằm chằm một lúc lâu: “Ồ, cái đó, trước kia tôi bảo thích người học giỏi…”

“Là đùa thôi, tôi biết.” Anh nói.

Chu Liễu Liễu: “…”

Tiếng còi xe cách đó không xa đã thu hút ánh mắt của hai người, hai chiếc xe thể thao màu sắc rực rỡ vô cùng phô trương dừng lại bên đường, sau đó có ba chàng trai trẻ từ trên xe bước xuống, cười hi hi nhìn Tô Mộ: “Tô công tử, Cáp Nhĩ Tân chơi có vui không?”

Tô Mộ nhìn thấy họ liền vô cùng kinh ngạc, sau đó lập tức nở nụ cười, đây là lần thứ hai Chu Liễu Liễu thấy anh cười.

Họ nói tiếng Thượng Hải, Chu Liễu Liễu nhìn nhìn biển số xe, 沪A(2), từ Thượng Hải lái tới: “Huênh hoang nha.”

(2)沪 là ký hiệu địa phương đăng ký xe của Thượng Hải. Cũng giống bên mình có ký hiệu địa phương đăng ký xe là chữ số vậy. 

Tô Mộ nhìn cô một cái rồi đi về phía đó, cô nhìn Tô Mộ theo bọn họ lên xe rời đi, chợt nhận ra mình hoàn toàn không hiểu gì về người bạn học này.

Trên xe, có người nói với Tô Mộ: “Cô gái vừa rồi xinh ghê, cậu quả nhiên đi đâu cũng không quên trêu ong ghẹo bướm.”

“Tôi không trêu ghẹo cô ấy, cô ấy tưởng tôi thích cô ấy.” Tô Mộ nói.

“Thế cậu làm gì người ta mà để người ta hiểu nhầm.”

Tô Mộ nhớ tới Chu Liễu Liễu ngồi trên tường ở cổng sau trường học đùng đùng tức giận buổi chiều hôm ấy, liền cười: “Bế hai lần.”

“Chẹp chẹp…”

“Ả hồ ly tinh nhà cậu và con trai bà ta gần đây cực kỳ hung hăng. Cậu chỉ cần nói một câu thôi, tuyệt đối sẽ không để bọn họ sống thoải mái.” Có người tiếp tục nói.

“Các cậu đừng quản.”

***

Chu Liễu Liễu có chút phiền muộn, gọi điện hẹn người đi bar, cô không ngờ lại gặp Lâm Xán ở đó, mấy cô gái các cô uống rượu trò chuyện bát quái, Lâm Xán cứ nhất định phải sáp đến, hèn hạ chen tới bên cạnh cô: “Anh chọn một bài hát cho em rồi.”

Chu Liễu Liễu không vui lườm anh ta: “Anh thật phiền phức, nói cả trăm lần rồi, tôi thích người học giỏi.”

Nói xong, mọi người xung quanh đều cười, tất cả đều nghĩ cô đang nói đùa, nếu là trước đây Chu Liễu Liễu cũng sẽ cười theo, nhưng lần này cô lại có chút nghiêm túc: “Thật đấy, các người đừng có không tin.”

Khi ca sĩ bắt đầu hát, Chu Liễu Liễu đi nhà vệ sinh, sau đó lúc ra cô bị Lâm Xán chặn lại ở chỗ bồn rửa tay công cộng, Chu Liễu Liễu bảo anh ta cút, Lâm Xán hơi lo lắng, nắm chặt lấy tay cô rồi ấn vào bức tường phía sau bồn rửa mặt: “Theo đuổi em lâu như vậy, em cho rằng anh đang chơi đùa với em sao?”

“Nếu anh dám động vào tôi, cha tôi sẽ chém anh.” Chu Liễu Liễu cũng không sợ anh ta.

“Động vào em thì thế nào? Đến lúc đó anh trực tiếp tới nhà em hỏi cưới.”

Chuyện ngày hôm đó, Chu Liễu Liễu đã hồi tưởng lại cả trăm lần, đến chi tiết nhỏ nhất cũng không quên, cô nhớ Lâm Xán định hôn cô, khi cô quay đầu tránh đi liền thấy Tô Mộ đứng bên cửa, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ như thế, anh đút hai tay vào túi nhìn bọn họ, tiếp đó, nhấc chân dài lên đạp Lâm Xán ngã xuống đất.

Sau đó, Lâm Xán gọi vài người đuổi tới cửa, nhìn hai chiếc xe thể thao chở Tô Mộ rời đi, anh ta mím môi không nói gì quay lại quán bar, chuyện bị đá cứ như vậy mà kết thúc. 

Lâm Xán vẫn không nuốt trôi nổi cục tức này, phẫn nộ hỏi Chu Liễu Liễu: “Người vừa rồi là ai?”

Chu Liễu Liễu trả lời: “Người học giỏi.”