Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Tệp mang tên “Mặt trời” này đã tồn tại trong album của Diệp Nam Nịnh rất lâu. Từ khi thật sự quen biết Đỗ Khê Nhiễm thì nó đã xuất hiện.

Cô còn nhớ bức đầu tiên là một tấm ảnh chụp lén Đỗ Khê Nhiễm lúc chị ngủ trong xe taxi, rất nghệ, đương nhiên cũng hết sức xinh đẹp. Sau đó lại lục tục chụp thêm khá nhiều ảnh, chẳng qua đều là chụp lén, thế nên đến giờ vẫn không dám để chủ nhân của đám ảnh biết, lại càng không ngờ sẽ có ngày mình bị bắt quả tang.

“Để chị xem nào.” Đỗ Khê Nhiễm giật lấy điện thoại, ấn mở. Trong tệp đâu đâu cũng là ảnh của cô. Có bức đang cúi đầu chơi điện thoại, có bức thì chợp mắt nghỉ ngơi, đủ mọi dáng dấp, đủ mọi góc độ, tất cả đều xuất hiện tại đây. Cô nhìn sang Diệp Nam Nịnh với ánh mắt sâu xa, “Không nhìn ra em lại có nhiều hình chị đến vậy cơ đấy.”

Diệp Nam Nịnh dè dặt nhìn Đỗ Khê Nhiễm, chuẩn bị sẵn sàng để nghe quở, nào ngờ chị chỉ xoa nhẹ đầu cô, cười nói: “Chụp cũng đẹp đấy, từng nghiên cứu qua à?”

Bình thường Diệp Nam Nịnh gần như là không bao giờ tự chụp mình, nhưng thi thoảng ra ngoài sẽ đi chụp phong cảnh, cũng có lúc nấp trong góc lia ống kính qua phố phường, chụp người ta, thế nên cũng có hiểu biết nhất định về bố cục và ánh sáng.

Được khen, Diệp Nam Nịnh khiêm tốn nói: “Chủ yếu là chị đẹp, có chụp sao cũng đẹp.”

Đỗ Khê Nhiễm đắc ý nhướng mày, xem sơ qua một lượt rồi trả điện thoại lại cho cô nàng. Khi đối phương vươn tay đón lấy, cô lại đột nhiên giơ điện thoại lên cao, hỏi tới: “Nếu chị không hẹn hò với em thì số ảnh này của em sẽ làm sao?”

“Không biết, chưa nghĩ đến.” Diệp Nam Nịnh đáp, “Chúng cứ được lưu trong máy. Em chưa từng nghĩ đến việc cất ở đâu khác.”

Đỗ Khê Nhiễm thấp giọng hỏi: “Vậy nếu chị quen người khác thì sao? Em vẫn lưu trong album à?”

Nghe thế, Diệp Nam Nịnh cũng nghiêm túc suy ngẫm vấn đề ấy, sự dằn vặt dần hiện lên trong ánh mắt, dường như rất phân vân, khó xử. Vừa muốn giữ, nhưng lí trí thì lại cảm thấy không thể giữ mấy thứ có liên quan như thế.

“Không đúng, không thể hỏi vậy.” Đỗ Khê Nhiễm giơ tay vuốt trán Diệp Nam Nịnh, cười cười, “Chúng ta đã bên nhau rồi, kiểu giả thiết này không có ý nghĩa, vậy nên đừng suy nghĩ đáp án nữa.”

Diệp Nam Nịnh giãn mày, nhẹ giọng nói: “Vâng.”

“Chị đây đổi sang câu khác.” Đôi tay Đỗ Khê Nhiễm chống hai bên người Diệp Nam Nịnh, mặt kề sát, mắt đong đầy ý cười, “Lúc chụp mấy bức này thì em nghĩ gì?”

Nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp mà chuyên chú của chị, Diệp Nam Nịnh không cách nào nói dối: “Nghĩ bình thường chị thích ăn gì, thích đọc sách, xem phim gì, thích mẫu người thế nào, em có thể ở bên chị hay không...”

“Nghĩ cũng nhiều đấy.” Khóe miệng Đỗ Khê Nhiễm khẽ cong, “Chị thích ăn gì thì em mò ra hết rồi, bình thường hay đọc vài đầu sách chuyên ngành em cũng biết. Phim thì thích xem thể loại trinh thám và kỳ ảo. Thích người có tam quan đứng đắn, mặt mũi cũng đứng đắn. Còn vấn đề cuối cũng, em nói thử xem?”

Ý cười dần hiện lên trong mắt Diệp Nam Nịnh. Chút thương cảm vừa dấy lên do nhớ lại chuyện cũ giờ đã tan biến hết, chỉ còn lại cõi lòng ngọt ngào lan tỏa, bức thiết muốn tìm một chỗ để mà xả ra.

Cô ghì đầu Đỗ Khê Nhiễm, cúi người hôn lên. Chỉ lát sau, hai người đã ôm chầm lấy nhau.

Giữa những nhịp thở hỗn loạn, Đỗ Khê Nhiễm hỏi đứt quãng: “Người nhà hiện tại... có tốt với em không?”

“Ai cũng tốt hết.” Diệp Nam Nịnh đáp.

Diệp Minh không gửi gắm sai người. Diệp Nghị Vân cung cấp cho Diệp Nam Nịnh hoàn cảnh sống cùng sự giáo dục tốt nhất. Phó Tiệp cũng là một phụ nữ hiền lành, chưa từng đánh chửi cô bao giờ mà vẫn luôn rất lễ độ.

Tuy nhiên, điều đó vẫn không thể khiến Diệp Nam Nịnh thật sự hòa nhập với nhà họ Diệp. Mọi người ai cũng ngăn cách với cô bởi một tấm màn mơ hồ khó tả.

Thân phận của cô quá nhạy cảm.

Phó Tiệp bao dung là một chuyện, nhưng muốn thật sự không để bụng lại là chuyện khác. Thử hỏi có người phụ nữ nào vừa sinh con xong mà có thể thản nhiên chấp nhận việc chồng mình dẫn một đứa bé khác đến và nói với mình rằng đó cũng là con gái anh ta?

Diệp Nam Nịnh vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Phó Tiệp. Đối phương suy yếu nằm trên giường bệnh hệt như mẹ cô, nghe nói là vừa sinh xong đã ngất, đến giờ mới tỉnh lại.

Phó Tiệp thấy Diệp Nghị Vân bước vào, ánh mắt lại nhìn sang cô bé mà ông ta dắt tay, kinh ngạc nói: “Sao thế này? Em sinh Na Tra à?”

Sau khi nghe Diệp Nghị Vân giải thích một lượt, Phó Tiệp tức giận đến mức ngất xỉu, tiếp đến là bị trầm cảm sau sinh. Nhưng bà lại không thể nào bảo Diệp Nghị Vân bỏ rơi Diệp Nam Nịnh, bởi ngày Diệp Minh qua đời, Phó Tiệp cũng cùng Diệp Nghị Vân đến đưa tiễn.

Hai người từng gặp nhau rất nhiều lần, cũng là bạn thân thiết, nhưng không ngờ lại trùng phùng trong hoàn cảnh thế này.

Diệp Nam Nịnh mới chân ướt chân ráo đến nhà họ Diệp, đương nhiên không thể nào suôn sẻ. Diệp Nghị Vân vừa phải bận rộn chuyện công ty, vừa phải chăm sóc cho Phó Tiệp đang trầm cảm. Phó Tiệp thì chỉ một lòng lo cho Diệp Đình Viễn vừa mới chào đời. Bạn bè, người thân ai nấy đều xì xầm bàn tán về đứa trẻ đột nhiên xuất hiện là Diệp Nam Nịnh.

Lúc ấy, Diệp Đình Sương lớn hơn Diệp Nam Nịnh một tuổi cũng nghe được thân phận của Diệp Nam Nịnh qua cuộc cãi vã của cha mẹ, sau đó kết luận cô xuất hiện là để phá hoại gia đình này, mấy bận bắt nạt cô nhằm trút giận.

Dưới sự chăm sóc của Diệp Nghị Vân, tình hình của Phó Tiệp cuối cùng cũng tốt lên, song vẫn rất khó có thể đối mặt với sự tồn tại của Diệp Nam Nịnh. Tuy không khắt khe cái ăn cái mặc nhưng sinh hoạt hàng ngày cũng giao hết cho người làm chăm lo.

Diệp Đình Viễn khi lên sáu bảy tuổi cũng chịu ảnh hưởng từ một vài hành động của Diệp Đình Sương. Hai chị em thường hay hùa nhau châm chọc, mỉa mai Diệp Nam Nịnh.

Thi thoảng Diệp Nghị Vân sẽ để ý đến điều ấy, nhưng lúc đó, con đường sự nghiệp của ông đang trong thời kỳ đỉnh cao, gần như là rất hiếm khi về nhà. Mà dù có về đi chăng nữa cũng không dám biểu hiện quá gần gũi với Diệp Nam Nịnh ngay trước mặt Phó Tiệp và hai chị em. Ông hổ thẹn trong lòng. Thẹn với Phó Tiệp, cũng thẹn với Diệp Nam Nịnh. Đành phải lén lút an ủi cả hai bên.

Nhưng chính ông cũng không biết nên giao tiếp với đứa con gái ít nói mà lại có phần xa lạ này kiểu gì. Lần nào cũng là cho thật nhiều tiền xài, thi thoảng sẽ kể cho cô bé nghe về khoảng thời gian lúc còn học chung với Diệp Minh. Những lúc ấy, Diệp Nam Nịnh sẽ lắng nghe thật nghiêm túc, cũng cảm giác được chút gì đó chân thật trong mối quan hệ cha con.

Dù không yêu nhau nhưng bọn họ vẫn là ba mẹ cô, Diệp Nam Nịnh nhủ thầm như thế.

Thế nhưng, từ nhỏ, cô đã biết rõ địa vị của mình trong gia đình này. Cô vốn đã là một sai lầm, vì cô làm hại cái nhà này sinh ra quá nhiều sự ngăn cách. Chỉ là cô còn quá nhỏ, chưa thể tự mình rời đi.

Diệp Nam Nịnh tha thiết ước mong mình lớn lên. Lớn lên là có thể ra ở riêng, ba và dì Phó bọn họ sẽ không phải băn khoăn gì nữa.

Thế nên, ở nhà họ Diệp, Diệp Nam Nịnh sẽ cố gắng khiến mình thật mờ nhạt, thế thì người khác sẽ không thể chú ý đến cô nữa.

Nhưng lỡ đâu điều đó phản tác dụng thì sao?

Trong quá trình trưởng thành, tâm trí của con người ta cũng không ngừng thay đổi. Tỷ như Diệp Đình Viễn dần trở nên chu đáo, hòa nhã. Dù mỗi lần gọi điện cho cô giọng điệu chẳng ngọt ngào gì cho cam nhưng mà cẩn thận ngẫm lại thì hình như tháng nào cậu chàng cũng gọi cho cô một cuộc cố định. Thường chỉ nói mấy câu rồi cúp máy, nhưng phải chăng đó thật ra chính là một cách biểu đạt sự quan tâm của Diệp Đình Viễn?

Còn Phó Tiệp, trước kia quá mức khách khí, người ngoài ai cũng cho rằng Phó Tiệp sợ cô sẽ giành công ty của nhà họ Diệp. Nhưng xưa nay Phó Tiệp vẫn luôn biết rõ công ty này tuy Diệp Minh không có cổ phần nhưng thuở ban đầu thành lập có một nửa là tâm huyết Diệp Minh đổ vào. Thế nên khi Diệp Đình Sương và Diệp Đình Viễn lựa chọn ngành khác, Phó Tiệp đồng ý ngay, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.

Và cả Diệp Đình Sương, người đối chọi với cô gay gắt nhất nữa, vì tuổi xấp xỉ nhau nên cứ hay bị mang ra so sánh. Dù thân phận Diệp Nam Nịnh nhạy cảm nhưng sau lưng, Diệp Đình Sương vẫn thường nghe được những lời khen ngợi dành cho Diệp Nam Nịnh, trong lòng khó mà không để ý. Thế nhưng mấy năm nay, hình như chị không còn nói chuyện với cô bằng giọng điệu mỉa mai nữa, thi thoảng còn tán gẫu vài câu ngoài lề. Đặc biệt là sau cuộc gặp tối qua, Diệp Nam Nịnh lại càng nhận thấy rõ rằng Diệp Đình Sương cũng đang dần thay đổi.

Có lẽ mọi người đều muốn đến gần hơn một chút, nhưng sự ngăn cách bấy lâu nay khiến tất cả khó có thể thẳng thắn đối mặt một cách tự nhiên. Vừa sợ tốn công vô ích lại vừa sợ bị từ chối, thế nên mọi người đều đang biểu đạt tình cảm một cách e dè, gượng gạo.

“Tốt thật không?” Đỗ Khê Nhiễm nghi ngờ hỏi.

“Dạ.” Diệp Nam Nịnh tự biết thân phận mình không thể được bất kì gia đình nào vui vẻ đón nhận, nhưng nhà họ Diệp cũng không nợ cô điều gì, còn để cô lớn lên một cách bình an, mạnh khỏe, thế đã là may mắn.

“Vậy là tốt rồi.” Đỗ Khê Nhiễm hôn lên mũi, trán, rồi mắt cô nàng, “Nam Nịnh, rất vui được quen biết em.”

“Em mới vui. May mà gặp được chị.” Diệp Nam Nịnh cảm thấy tất cả những chuyện tốt đều xảy ra kể từ khi cô gặp Đỗ Khê Nhiễm, mà cũng có thể là quen biết chị khiến cô dần nhìn rõ mọi người chung quanh, “Nhiễm Nhiễm, chị tốt quá.”

Sau khi phơi bày chuyện cũ giấu nơi đáy lòng, Diệp Nam Nịnh hơi khó có thể kiềm chế. Hơn nữa, cô cũng cảm nhận được sự trấn an, yêu mến từ chị. Tiếng thở hai người càng lúc càng nặng nhọc, chỉ nháy mắt đã ngả ra giường. H.am muốn như sắp căng tràn, không ai bảo dừng lại, cứ để mặc cho tình ý xuôi dòng.

Đỗ Khê Nhiễm từ từ hôn xuống, cuối cùng lại nhìn Diệp Nam Nịnh bằng ánh mắt có phần mờ mịt: “Đồ chị mua còn đang giao, sao giờ?”

Diệp Nam Nịnh cười cười, đoạn vươn tay ghì lấy cổ đối phương, kéo chị ngả người nằm xuống dưới thân, đỏ mặt nói: “Thật ra không cần cái kia cũng được.”

“Hở?”

“Vừa nãy em tắm... đã rửa tay sạch rồi.” Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng nói, mặt sắp bốc cháy đến nơi, vội dụi vào cổ Đỗ Khê Nhiễm, đợi một lúc mới ngập ngừng hỏi, “Tối nay được không chị?”

Được thì được, nhưng thế này không giống với tưởng tượng của cô lắm. Đỗ Khê Nhiễm vừa định nói chuyện thì Diệp Nam Nịnh đã chặn miệng cô lại. Chỉ lát sau, nhịp thở của Đỗ Khê Nhiễm bắt đầu dồn dập, mắt bất giác phủ kín một lớp nước, chỉ mông lung nhìn thấy thân hình và gương mặt Diệp Nam Nịnh: “Nam Nịnh...”

“Em đây.” Diệp Nam Nịnh tiến lên ngậm lấy môi Đỗ Khê Nhiễm, lại mở to mắt quan sát thật kĩ những thay đổi trên gương mặt chị, nhìn người thương trước mắt vì động tác của mình mà đắm chìm. Đỗ tổng thường ngày mạnh mẽ, kiên định cũng có một mặt rưng rưng xuân sắc như thế, chỉ liếc mắt một cái đã khiến tim cô rộn ràng, hận không thể gom hết những gì tốt nhất trên đời đặt vào tay chị.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đỗ Khê Nhiễm cuối cùng cũng hồi thần. Đôi mắt vừa mơ màng trong phút chốc chậm rãi nhìn sang Diệp Nam Nịnh, khàn giọng nói: “Lần sau em chờ đó cho chị.”

Diệp Nam Nịnh vừa hé miệng thì nước mắt đã lăn dài theo hàng mi.

Đỗ Khê Nhiễm xoa khóe mắt cô nàng: “Em sợ hả?”

Diệp Nam Nịnh lắc đầu: “Cảm động. Em như đang mơ vậy.”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn người trong lòng: “Nữa không chị?”

Đỗ Khê Nhiễm lắc đầu.

Nước mắt Diệp Nam Nịnh lại tuôn, rơi ngay trên gương mặt Đỗ Khê Nhiễm.

Đỗ Khê Nhiễm: “... Nữa, nữa nữa nữa!”

_____________