Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Tuyết mùa đông tan đi, hóa thành nước, thành mưa, tưới nhuần vạn vật. Mặt đất phục hồi sức sống. Hoa cỏ đua nhau nảy nở, đâm chồi. Cả một vùng ý xuân dào dạt.

Đầu tháng ba, công ty lại tục lục chào đón một đợt sinh viên thực tập và nhân viên mới vào qua thông báo tuyển dụng.

Ngành này có tỉ lệ nhảy việc rất cao. Cái giá của quyền lợi nhiều chính là áp lực lớn, tăng ca thường xuyên. Rất nhiều nhân viên tầng dưới sẽ vì vấn đề nhà ở, vấn đề sức khỏe cũng như nhiều nhân tố khác mà lựa chọn đổi nghề hoặc về quê lập nghiệp.

Dù là công ty lớn hàng đầu như Chính Hòa thì cũng không tránh khỏi việc thay đổi nhân sự, đặc biệt là vào đầu năm. Nhận thưởng Tết xong là sẽ có một nhóm người nghỉ việc.

Nhóm sinh viên thực tập của Diệp Nam Nịnh cũng có ba người nộp đơn xin nghỉ, trong đó có Yến Chính Hạo.

Yến Chính Hạo không mắc sai lầm gì trong công việc, song cũng không có thành tích quá nổi trội. Sinh viên tốt nghiệp từ đại học B, về phương diện học tập đương nhiên là cầm cờ đi trước. Cậu ta từng làm mưa làm gió thời cấp ba, nhưng vào đại học B rồi mới thấy núi cao còn có núi cao hơn. Tuy nhiên, phải đến khi dấn thân vào môi trường công việc thì cậu ta mới phát hiện rất nhiều chuyện không được thuận buồm xuôi gió. Thành tích học tập từng lấy làm tự hào không thể giúp cậu ta sửa máy in một cách thành thạo. Trong mắt những đồng nghiệp hễ mở miệng ra là cả trăm vạn thì hoàn cảnh gia đình khá giả thật sự không đáng để nhắc đến. Còn nói về năng lực làm việc thì cậu ta vừa kém Diệp Nam Nịnh cùng lứa mà cũng chẳng bắt kịp Minh Sương, người trở về từ nước ngoài.

Sau một phen cân nhắc, giữa lí tưởng và hiện thực, Yến Chính Hạo lựa chọn cái sau, quyết định trở về quản lý nhà xưởng nhỏ của gia đình.

Những sinh viên thực tập cùng đợt tổ chức tiệc chia tay cho ba người sắp nghỉ. Nói tiệc chia tay nhưng thật ra chỉ là ăn một bữa trong tiệm cơm, khen ngợi nhau vài ba câu, tán gẫu một chút về tương lai rồi chúc phúc ba người sắp phải từ giã.

Diệp Nam Nịnh ngồi bên cạnh Hồ Giai Húc, không nói chuyện gì nhiều mà chỉ đóng vai linh vật, trả lời một hai câu khi có người chủ động hỏi đến.

Nếu đã là chia tay thì trên bàn sẽ có rượu. Thi thoảng lại có người muốn cụng ly hoặc uống với nhau đôi chút. Diệp Nam Nịnh cũng có uống một ít, vẫn còn tỉnh táo, chỉ là mặt hơi phiếm hồng. Cô an tĩnh ngồi trong góc, như có một màn chắn tự nhiên vô hình ngăn cách với thế tục, khiến người ta sinh lòng hướng đến, rồi lại không dám tùy tiện tiếp cận.

Bữa tiệc kết thúc, cả bọn sát vai nhau đi ra ngoài. Hồ Giai Húc uống say khướt, Diệp Nam Nịnh đỡ cô nàng, vừa nhọc nhằn bước đến cửa thì đã thấy một cậu chàng điển trai, cao ráo bước đến gọi tên Hồ Giai Húc.

Hồ Giai Húc ngẩng đầu nhìn lên rồi lập tức lảo đảo chạy tới ôm lấy đối phương, sau đó quay đầu chào tạm biệt Diệp Nam Nịnh: “Tiểu Diệp, đây là bạn trai mình. Cậu có muốn... hức, về chung với tụi mình không?”

“Không cần đâu, có người đến đón mình.” Diệp Nam Nịnh mỉm cười nói, “Cậu mau về đi.”

“Được, vậy tụi mình về nhá~” Hồ Giai Húc kéo âm cuối ra dài thượt, sau đó được bạn trai mang đi.

Những người khác cũng lục tục rời khỏi. Diệp Nam Nịnh vẫn đứng đó, liếc nhìn điện thoại một cái, chợt bị người vỗ vỗ vai

Cô quay đầu, là Yến Chính Hạo nồng nặc mùi rượu.

“Cậu về thế nào?” Yến Chính Hạo uống vào là mặt đỏ kè, song hành động thì vẫn xem như lễ phép, kiềm chế.

Diệp Nam Nịnh đáp: “Có người đến đón mình.”

“Ai vậy? Bạn trai hả?” Yến Chính Hạo lại hỏi.

Diệp Nam Nịnh cau mày, không trả lời. Dù sao đối phương sắp phải đi rồi, biết đáp án cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Yến Chính Hạo thì lại cho rằng Diệp Nam Nịnh gặp vấn đề trong chuyện tình cảm, bất ngờ giữ lấy cánh tay người ta, hỏi: “Diệp Nam Nịnh, mình còn cơ hội nào không?”

“Cậu buông ra.” Diệp Nam Nịnh vùng vẫy giũ tay đối phương ra, lại phát hiện cậu ta mạnh đến lạ thường.

“Cậu biết mà, trước giờ mình vẫn luôn thích cậu. Mình về đổi con đường phát triển sự nghiệp trước, nếu thành công thì đến tìm cậu có được không? Nhất định mình sẽ cố gắng cho cậu một tương lai êm ấm.” Yến Chính Hạo nói vội, biểu cảm càng lúc càng kích động. Diệp Nam Nịnh lùi một bước là cậu ta tiến một bước, không ngừng bày tỏ tấm chân tình.

Đúng lúc này, đầu cậu ta bị cái túi xách đập một phát.

“Cậu không thấy em ấy không muốn hả? Bỏ cái tay ra!” Một giọng nói lạnh như băng vang lên đằng sau. Yến Chính Hạo khó tin quay đầu, thấy là Đỗ Khê Nhiễm thì nhất thời, nỗi nghi hoặc cũng dâng lên chiếm trọn suy nghĩ.

Diệp Nam Nịnh nhân cơ hội né ra, xoa xoa chỗ vừa bị đối phương nắm.

Bấy giờ Yến Chính Hạo mới nhìn sang, thấy vẻ mặt Diệp Nam Nịnh cũng lạnh đi bèn xin lỗi: “Ngại quá. Vừa rồi mình hơi kích động, không làm cậu đau chứ?”

“Không có gì. Mình về trước đây.” Diệp Nam Nịnh nghiêng đầu nhìn Đỗ Khê Nhiễm, “Mình đi thôi chị.”

Đỗ Khê Nhiễm lườm Yến Chính Hạo một hồi mới nắm tay Diệp Nam Nịnh đi ra ngoài.

Yến Chính Hạo sững sờ đứng đó một lúc, mãi đến khi bóng dáng hai người kia sóng vai nhau đi càng lúc càng xa, cậu ta mới giật mình thôi không nhìn nữa, song cứ cảm thấy là lạ.

Ánh mắt Đỗ tổng nhìn cậu ta vừa nãy, hệt như con thú hoang bị xâm chiếm lãnh địa, cả người dựng đầy gai góc. Bình thường cậu ta chạm mặt Đỗ Khê Nhiễm ở công ty chỉ là quen sơ thôi, gần như chưa từng nói gì với nhau, thế nên Đỗ Khê Nhiễm cũng chưa bao giờ nhìn cậu ta với biểu cảm lạnh băng như thế.

Hơn nữa, chỉ riêng chuyện Đỗ Khê Nhiễm đến đón Diệp Nam Nịnh về nhà thôi đã khiến người ta giật mình lắm rồi. Cậu ta biết hai người họ là hàng xóm của nhau nhưng Đỗ Khê Nhiễm còn là cấp trên nữa cơ mà, đêm hôm đến đón người về nhà, tình cảm có tốt quá không vậy?

Men say lại dậy lên. Yến Chính Hạo xoa huyệt Thái dương, trong lòng dâng trào một suy nghĩ kì quái...

Diệp Nam Nịnh nói là có người thích nhưng chưa bao giờ thân với bạn nam nào, trong công ty cũng chỉ có Hồ Giai Húc, Đỗ Khê Nhiễm là hơi gần gũi, mà Hồ Giai Húc mới được bạn trai đón về.

Vừa rồi hỏi Diệp Nam Nịnh có bạn trai không, cậu ấy không trả lời, có lẽ không phải nảy sinh vấn đề trong tình cảm với bạn trai mà là... người nọ là bạn gái?

Trong xe, sắc mặt Đỗ Khê Nhiễm không được tốt lắm. Cô hỏi: “Không phải em có học võ phòng thân à? Sao không dùng?”

Diệp Nam Nịnh giải thích: “Cậu ấy uống say.”

“Lỡ đâu cậu ta mượn rượu bắt nạt em thì làm sao?”

“Cậu ấy không có ý định làm tổn thương em. Em biết đúng mực mà. Nếu cậu ấy cứ khăng khăng không chịu buông tay thì em cũng sẽ đánh cậu ta.” Diệp Nam Nịnh khẳng định.

Đỗ Khê Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, sau đó kéo lấy tay bạn gái, xắn ống tay áo lên: “Có đau không?”

“Không đau.”

“Còn nói không đau nữa.” Đỗ Khê Nhiễm thấy trên cánh tay trắng nõn xuất hiện vết đỏ nhạt thì lại đau lòng, bèn nhẹ nhàng giúp cô nàng xoa xoa.

“Cảm ơn chị.” Diệp Nam Nịnh lại cười nhìn Đỗ Khê Nhiễm.

“Cảm ơn cái gì? Nếu chị đến sớm một chút thì không có gì xảy ra rồi.” Đỗ Khê Nhiễm áy náy nói, “Ngại quá, bị chút việc đột xuất kéo chân.”

“Không sao, công việc quan trọng mà. Hơn nữa, chị đến đón em là em đã vui lắm rồi.” Nụ cười không hề phai nhạt trên gương mặt Diệp Nam Nịnh, “Chị không biết em nghĩ đến cảnh này đã bao lâu rồi đâu.”

“Cảnh nào?”

“Chị đến đón em về nhà.”

Đỗ Khê Nhiễm cười cười, đoạn nổ máy xe, hỏi: “Còn nghĩ đến cái gì khác nữa không?”

“Có, nghĩ hai chúng ta lén hôn nhau trong rạp phim vắng người, cùng nhau nấu nướng, cày phim vào cuối tuần, tối lại ngủ chung...” Diệp Nam Nịnh chợt che miệng, chỉ chừa lại đôi mắt kinh hoảng, thất thố.

“Em được lắm, uống rượu vào là không quản nổi cái miệng ha. Không ngờ cũng lắm ý đồ thế cơ đấy.” Đỗ Khê Nhiễm trêu.

Gương mặt vốn đã phiếm hồng của Diệp Nam Nịnh lại càng đỏ ửng.

Ngoài công ty có biến động nhân sự thì trong nhà cũng có thay đổi nho nhỏ, đó chính là trường học của Đỗ Hà Nhược thông báo tăng thời gian học bù ba tháng tới, mỗi tuần chỉ được nghỉ nửa ngày.

Kì thi đại học đã gần kề, sự thảnh thơi của Đỗ Hà Nhược cũng không khỏi bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng, chỉ có nửa ngày nghỉ cũng phải rút ra hai tiếng đi tìm Diệp Nam Nịnh học thêm, sau đó tranh thủ thời gian ăn một bữa ngon rồi lập tức quay lại trường học.

Cô nhóc chịu thay đổi như thế, người vui mừng nhất hiển nhiên chính là Đỗ Khê Nhiễm. Cô điện thoại báo cho cha mẹ, đầu dây bên kia cũng hết sức vui vẻ. Khi biết Diệp Nam Nịnh tận tâm tận lực kèm Đỗ Hà Nhược học thì cha mẹ còn một hai gọi Diệp Nam Nịnh đến trước màn hình, chân thành cảm ơn suốt một lúc, còn nói chờ lần sau gặp mặt phải lì xì cho cô nàng hậu hĩnh.

Diệp Nam Nịnh cảm ơn hai vị phụ huynh.

Cúp điện thoại, Đỗ Khê Nhiễm thấy Diệp Nam Nịnh vẫn giữ nguyên bản mặt bình tĩnh thì cười nhạt: “Đừng diễn nữa, móng tay sắp bị em móc ra luôn rồi kìa.”

Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn xuống, hóa ra cô vừa hồi hộp đến mức rứt cả móng tay. Cô lập tức buông ra, mất tự nhiên nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm: “Ba mẹ chị tốt thật.”

“Bằng không có thể nuôi ra đứa con gái tốt như chị sao?” Đỗ Khê Nhiễm cười ngả người ra sô pha, nhân tiện dang một bên cánh tay.

Vì hiện giờ Đỗ Hà Nhược phải ở lại trường học mỗi ngày nên thời gian bên nhau của hai người đã nhiều lên hẳn. Ôm ấp hôn hít cũng tiện hơn.

Diệp Nam Nịnh nằm xuống theo, gối lên tay đối phương mà nhìn chị không chớp mắt.

Sô pha không đủ chỗ cho hai người nằm thẳng. Đỗ Khê Nhiễm nghiêng người, cùng lúc đó, Diệp Nam Nịnh cũng quay sang mặt đối mặt, đuôi mắt cong cong: “Chị nói đúng. Cha mẹ chị rất tốt, nên chị cũng cực kì tốt.”

Đỗ Khê Nhiễm nở nụ cười, vươn tay vỗ vỗ trên eo cô nàng, nói: “Em cũng tốt mà. Có thể thấy cha mẹ của em cũng rất tuyệt vời.”

Diệp Nam Nịnh hơi cụp mắt, rúc vào lòng đối phương một chút theo bản năng, đoạn nhẹ giọng nói: “Vâng, bọn họ tốt lắm.”

Đỗ Khê Nhiễm vừa chạm mức là ngừng ngay. Quen biết lâu thế rồi mà chưa bao giờ cô nghe Diệp Nam Nịnh chủ động nhắc đến cha mẹ, cũng rất ít khi thấy người lớn trong nhà liên lạc với em, Diệp Đình Viễn mới là người đảm nhiệm vai trò liên lạc.

“Em thì thích rồi, còn được ba mẹ chị lì xì nữa.” Đỗ Khê Nhiễm lảng sang chuyện khác một cách tự nhiên.

“Em không lấy đâu.” Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu lên nhìn chị, “Vừa rồi không có mặt mũi từ chối. Em không lấy tiền của cô chú đâu.”

“Tại sao không lấy? Đó là thưởng cho em mà. Tiến bộ của Đỗ Hà Nhược có một phần là công lao của em.” Đỗ Khê Nhiễm cười nói.

“Nhưng mà... chị đã trả lương cho em rồi. Em còn lấy tiền của cô chú nữa thì ngại lắm.”

Đỗ Khê Nhiễm ôm eo cô nàng, lại hôn lên trán, cười nói: “Vậy em xem như bọn họ tặng quà gặp mặt cho bạn gái của chị đi.”

Diệp Nam Nịnh bất chợt ngẩng đầu, khóe miệng vểnh cao có ghìm thế nào cũng không xuống: “Vậy cũng được hả?”

“Đương nhiên. Gặp phụ huynh thì phải có lì xì chứ.” Đỗ Khê Nhiễm cười, đoạn cúi đầu ngậm lấy đôi môi đối phương.

Trong phòng khách vô cùng im ắng, chỉ có vài tiếng nước thật khẽ thi thoảng vang lên cùng với tiếng hít thở lúc nhẹ lúc nặng.

Một tràng chuông báo ngắt ngang bầu không khí kiều diễm. Đỗ Khê Nhiễm lùi về sau một chút, cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn trà. Người gọi đến là khách hàng lớn sắp thương lượng xong chuyện hợp tác. Khi ấn nghe máy thì mắt cô còn dính trên người Diệp Nam Nịnh lúc này vẫn đang đỏ mặt: “A lô, Lưu tổng.”

“Ngại quá, Đỗ tổng. Trễ vậy rồi mà còn quấy rầy cô nghỉ ngơi. Về kế hoạch thu mua lần trước cô đưa ra, tôi muốn bàn bạc lại với cô thêm lần nữa.”

“Không thành vấn đề, anh muốn biết thêm điều gì?” Đỗ Khê Nhiễm vừa nghe điện thoại vừa khảy mái tóc của Diệp Nam Nịnh, “Ừm... tài liệu về công ty đó tôi có gửi cho anh rồi, số liệu cũng nằm trong đó cả. Anh xem có phải bị sót ở đâu không?”

“Tôi đang ở nhà, mà mấy tài liệu đó để trên công ty hết rồi.” Lưu tổng nói với vẻ khó xử.

“Chỗ em có bản sao lưu, chờ em xí.” Diệp Nam Nịnh đột nhiên bật dậy, đứng lên vọt về nhà mình lấy máy tính.

Lưu tổng cũng nghe thấy giọng một cô gái khác, bèn hỏi: “Đỗ tổng, không phải cô còn đang tăng ca với đồng nghiệp ở công ty đấy chứ?”

Đỗ Khê Nhiễm nhìn ra hướng nhà đối diện, chỉ cười không nói.

Sau khi có tài liệu sao lưu, Đỗ Khê Nhiễm nói chuyện với Lưu tổng về số liệu qua điện thoại suốt một lúc. Thi thoảng cô lại nghiêng đầu nhìn Diệp Nam Nịnh một cái. Nghe thấy Lưu tổng bên kia đi uống nước, cô mới che điện thoại lại, nhỏ giọng hỏi cô nàng: “Em buồn ngủ chưa? Có muốn về ngủ trước không?”

Diệp Nam Nịnh lắc đầu, chỉ vào tài liệu trên máy tính, ý hỏi chị xem xem có sai sót chỗ nào không.

Đỗ Khê Nhiễm cười cười. Nghe thấy Lưu tổng bên kia điện thoại trở lại, cô sắp phải tiếp tục cuộc nói chuyện ngay.

Thật ra số liệu không có sai sót gì cả, Diệp Nam Nịnh chỉ tìm cái cớ để ở lại thôi, song cũng nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình máy tính. Đúng lúc này, trước mắt tự dưng ụp xuống một cái bóng. Cô ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ thì môi đã được phủ lấy một tầng ấm áp.

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Nam Nịnh còn đang trong trạng thái ngơ ngác thì lại thấy mắt Đỗ Khê Nhiễm thoáng ý cười. Sau đó, chị ngồi thẳng dậy như chưa có chuyện gì xảy ra: “A lô, Lưu tổng, chúng ta tiếp tục thôi.”

Diệp Nam Nịnh âm thầm lặng lẽ ôm tim.

_____________