11.

Một đống đồ, đều là do Tống Tự An trả tiền.

Tôi không tranh lại được với anh, đành phải tự an ủi trong lòng, coi như là quà gặp mặt cho con trai của anh vậy.

“Vừa hay tiện đường, để anh đưa hai người về?”

Tiện đường? Đưa chúng tôi về?

Tống Tự An, anh có ý đồ khác đúng không?

Tôi quay đầu nhìn đôi mắt lấp lánh của con trai, cạn lời đến cực điểm.

Về chung cư tôi mới phát hiện đúng là anh không bịa chuyện.

“Anh mua nhà khi nào vậy?”

Tống Tự An xuống xe tháo dây an toàn cho Mộc Mộc, lúc này mới thong thả trả lời: “Người nhà mua cho.”

“...”

Thật và vô nhân tính.

Về đến nơi tôi mới nhận ra, người nhà anh mua một căn hộ cũ trong chung cư?

Lại bị Tống Tự An giăng bẫy.

Ở gần thì đúng là tiện cho Mộc Mộc, ba ngày hai bữa chạy sang nhà anh.

Mặt tôi không đủ dày đến mức về nhà của người yêu cũ.

Mộc Mộc còn mặt dày khuyên nhủ tôi: “Mami, nếu người kết hôn với chú Tống thì con có thể quang minh chính đại ở nhà chú ấy, cũng không cần phải chạy qua chạy lại.”

Tôi kể chuyện này cho bạn thân, nó cười đến mức ch ảy nước mắt, còn giơ ngón cái lên khen Mộc Mộc: “Con nuôi, con làm tốt lắm, mẹ nuôi tự hào về con.”

Tôi vừa nghe thấy câu này lập tức bịt miệng nó: “Mày chỉ biết hóng dưa là giỏi, chuyện này có gì tốt chứ?”

Bạn thân nghiêng đầu hỏi con trai: “Con nuôi, mẹ con kết hôn với chú Tống có phải chuyện tốt không?”

Thằng con trời đánh của tôi thiếu chút nữa là giơ hai chân lên tán thành: “Chuyện tốt, là chuyện tốt nhất trên đời.”

Tôi bất lực dẹp bỏ suy nghĩ này của hai người kia: “Đương sự còn chưa lên tiếng hai người nói linh tinh cái gì?”

Xế chiều hôm sau, tôi đưa con trai đi dạo ở sân chơi trong khu chung cư, thằng bé tinh mắt nhìn thấy Tống Tự An tan ca trở về, liền chạy nhanh đến chỗ anh.

Vẻ mặt mệt mỏi của anh khi nhìn thấy Mộc Mộ ngay lập tức nở nụ cười tươi rói, ôm thằng bé vào trong ngực, thân thiết chạm trán.

Dì hàng xóm bên cạnh cười hỏi: “A Sơ, bố thằng bé đây à? Nhìn hai bố con giống nhau như đúc.”

Tôi nghĩ: Hỏng rồi.

Trả lời hai câu cho có lệ, tôi vội vàng tách hai người kia ra.

Biểu cảm của Tống Tự An quả nhiên không được tốt, ôm Mộc Mộc không nói không rằng đi thẳng về trước.

“Ấy, không cần, đến đây thôi, sắc trời không còn sớm, anh mai về nhà nghỉ ngơi đi, Mộc Mộc chào chú đi con.”

Mộc Mộc ôm cổ Tống Tự An lưu luyến không rời.

“Mộc Mộc, chú mới mua lego con muốn chơi không?”

Mộc Mộc vui vẻ đến mức hôn một cái bẹp lên mặt anh: “Cảm ơn chú ạ.”

Đây có còn là thằng nhóc trời đánh mà tôi sinh ra nữa không vậy?

Không đòi được con, tôi đành phải đi theo sau hai người bọn họ.

Căn nhà vốn dĩ lạnh lẽo, nay đã được sắm thêm một vài đồ vật trông rất ấm áp.

Có mấy chiếc xe ô tô nhỏ mới tinh do Tống Tự An mua cho Mộc Mộc.

Trên sô pha còn có mấy quả bóng đồ chơi, tôi dừng lại ở chiếc áo khoác treo trên giá treo đồ.

Ai không biết còn tưởng rằng đây là một nhà ba người.

Tống Tự An ngồi chơi leggo với Mộc Mộc trên thảm lông, tựa như đã quên đi sự tồn tại của tôi.

Nội tâm tôi giãy giụa vài cái, sau đó im lặng nhặt đồ đạc của Mộc Mộc bỏ vào túi.

Xoay người lại, bỗng nhiên thấy Tống Tự An cao lớn đứng bên cạnh.

Trái tim tôi đập thình thịch.

“Sao anh đi không có tiếng động gì vậy?” Tôi hờn dỗi nói.

Tống Tự An thờ ơ nói: “Là trong lòng em có tâm sự, không để ý tới anh.”

Bầu không khí lại chìm vào im lặng rất nhanh, cả hai chúng tôi đều không biết nói cái gì.

Đúng là tôi có tâm sự, tôi không thể để con trai thân thiết quá mức với anh.

Anh nhìn thoáng qua cái túi trong tay tôi, từ từ gỡ một chiếc chìa khóa nhỏ đưa cho tôi.