6.

Sau khi trở về, bạn thân còn hưng phấn hỏi tôi tình hình ra sao.

Tôi tức giận trợn mắt nhìn cô ấy một cái: “Mày biết Tống Tự An về nước lâu rồi nên cố ý hợp tác phải không”

Cô ấy xấu hổ cười: “Chúng ta không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật, rốt cuộc chuyện Mộc Mộc đi học vẫn là chuyện quan trọng nhất mà!”

Đúng vậy, thế giới rộng lớn như thế, chuyện học hành của Mộc Mộc là ưu tiên hàng đầu.

“Đổi luật sư đi, dù sao thì tao không muốn để Tống Tự An xử lý vụ này của tao.”

Mặc kệ bạn thân nói gì, tôi đều khăng khăng đòi đổi luật sư.

Tôi cho rằng Tống Tự An đã phát hiện ra nên chắc chắn sẽ tìm tôi chất vấn.

Mấy ngày trôi qua đều bặt vô âm tín.

Tôi cảm thấy bản thân thật nực cười, chúng tôi đã chia tay bảy năm rồi.

Tình nghĩa đáng thương trước đây nói không chừng đã sớm bị thời gian làm phai mờ.

Rốt cuộc tôi chờ mong cái gì?

Thay luậy sư khác, quả nhiên thoải mái hơn hẳn, năng suất làm việc cực cao.

Sau khi ra toà, tôi hoàn toàn không nói lên lời.

Tên Tống Tự An khốn kiếp, thế mà anh dám chạy sang làm luật sư bào chữa cho đối phương.

Chết tiệt, tôi biết ngay mà, làm sao anh có thể ung dung như vậy được chứ.

Danh tiếng vang dội của Tống Tự An cũng không phải chỉ là vật trang trí, đó là chiến tích huy hoàng của anh.

Trái lại luật sư bên tôi chỉ là một luật sư thực tập nhỏ nhoi mới vào công ty.

Dùng đầu gối cũng nghĩ được tôi sẽ thua thảm hại cỡ nào.

“Xong rồi, xong rồi, chắc chắn chúng ta sẽ thua mất.

Tay luật sư Trương run lên, mặt tái mét.

“Chúng ta có chứng cứ đầy đủ, dựa vào luật pháp thì bị cáo chắc chắn sẽ thua.”

Vốn dĩ tôi muốn nhắc nhở cậu ấy luật sư của đối phương không phải là người tốt.

Nhưng tôi lại sợ nói nhiều sẽ làm mất uy phong của người khác, tiêu diệt chí khí của bản thân.

Chúng tôi tự cỗ vũ lẫn nhau. Kỳ thật trong lòng tôi cũng biết rõ ràng Tống Tự An cố ý chống lại tôi.

Chắc là do vấn đề của con trai, cộng thêm lần gặp mặt không suôn sẻ trước đó, ở trước mặt anh mà tôi nói rất nhiều lời yêu thương với người chồng cũ không tồn tại.

Hu hu, tôi tiêu rồi.