Nhớ lại, tất cả phát sinh lúc mới vừa vào sơ trung năm ấy, quả thực kinh tâm động phách giống như một bộ phim điện ảnh.
Trong năm năm về sau, cuộc sống của Hạ Mộc không còn sóng gió gì lớn.
Sau khi vở kịch lịch sử dậy sóng tại học viện quân sự, đề tài về Hạ Mộc, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mọi người, cuộc sống chỉ còn lại những người bạn bình thường, khuê mật hoạt bát, và thành tích ổn định.
Cùng với ký ức, ấu tể mặt bánh bao béo tròn hơn nữa cao ngạo lùi về một góc.
Trong nháy mắt đã đến cấp ba.
Từ ngày đầu tiên khai giảng, sau đó là trên bảng đen có phấn đỏ viết thời gian giam điếm ngược, màu sắc như máu, khiến người xem nhìn thấy mà giật mình.
Học viện quân đội trực thuộc trường đại học quân đội, số lượng danh ngạch được tuyển thẳng là có hạn, đa số học sinh vẫn phải tham gia kỳ thi đại học như bình thường.
Thời sơ trung, chỉ cần tốn chút tâm tư vào việc học, ai đều có thể đạt được thành tích tốt.
Mà đến cao trung, chỉ số thông minh dần dần bắt đầu phân luồn học sinh.
Nỗ lực nhưng tư chất bình thường, có thể duy trì một thành tích bình ổn, chỉ có học sinh chỉ số thông minh cao đồng thời cố gắng học tập mới có thể chiếm được vị trí trong top năm mươi toàn trường.
Hạ Mộc duy trì thành tích học tập trở nên cực lực.
Học kỳ hai cao nhị, thành tích của cô cũng đã dạo động ở vị trí thứ ba mươi lăm, vừa đến cao trung, thi cử đều là kiến thức cơ bản kết hợp với khả năng phân tích, độ động não tăng rất cao, kỳ thi tháng của học kỳ đầu tiên, thành tích của cô rơi xuống vị trí bốn mươi.
Nếu như tiếp tục lui bước, học bổng cũng rất khó giữ được.
Ngay cả thời gian tan học Hạ Mộc cũng dành để làm bài tập.
Nữ sinh ngồi bàn sau vẫn luôn thích kéo tóc cô để thắt bính, siêng năng hỏi bài tập, hoặc là mượn dùng dụng cụ học tập.
Alpha là sinh vật kém trí nhất trên thế giới, sau khi lên trung học, kết luận này vẫn áp dụng được trên đại đa số người.
Nữ sinh kia là muốn làm quen cô.
Từ sau khi hiệu lực của hộp thuốc ức chế đầu tiên tiêu tán, năm năm này của Hạ Mộc, bất luận là trước hay sau khi phân ban, đều thuộc về tiêu điểm chú ý của thuộc về bạn học cùng ban.
Ví dụ như mỗi tuần đều phải đổi chỗ ngồi, toàn bộ Alpha trong ban đều đếm ngón tay và ngón chân, tính toán đến tuần thứ mấy có thể đổi đến vị trí gần Hạ Mộc.
Các lão sư cũng rất thiên vị cô, đây cũng là lý do vì sao cô chỉ đứng hạng thứ bốn mươi nhưng vẫn có thể nhận được học bổng chỉ dành cho mười thứ hạng đầu.
Tất cả lão sư trong khoa đều cho cô điểm tối đa, kiên quyết kéo điểm trung bình lên.
Buổi tối về nhà, cô buông túi sách bắt đầu vùi đầu làm bài tập, lúc ăn cũng thường xuyên không xuống lầu, ba chỉ có thể phối hợp bưng cơm lên cho cô.
Hạ Đóa Đóa đặc biệt không hiểu trạng thái học tập của tỷ tỷ, vẫn luôn ở một bên nói thầm: "Chị, học viện quân đội không phải có một nghìn danh ngạch tuyển thẳng, như vậy cũng đủ vào đại học quân đội rồi không phải sao? Ngươi cần gì phải liều mạng như vậy? Nhắm mắt lại cũng có thể thi đậu a..."
Hạ Mộc không ngẩng đầu, trầm mặc nhún vai.
Nguyên nhân rất nhiều, không chỉ vì học bổng, cô quý trọng cơ hội ở lại ngôi trường này hơn bất cứ ai khác, dĩ nhiên phải toàn lực ứng phó.
Mười một giờ hơn mới làm xong bài tập, Hạ Mộc đi tắm, nằm trên giường, bắt đầu hoạt động giải trí duy nhất mỗi ngày — lướt Weibo của vương hậu.
Vương hậu gần như mỗi tháng đều đều có một tuần đến Ba Lan Đảo làm bạn bên cạnh thái tử, cho nên thỉnh thoảng sẽ chia sẻ một ít việc lý thú trên đảo, có một số việc liên quan đến Trứng Cuốn điện hạ.
Mỗi khi Weibo loại này được đăng lên, bình luận luôn trong nháy mắt vượt hơn một vạn, nhiệt tình của dân chúng đối với thái tử càng ngày càng tăng vọt.
Trên Ba Lan Đảo quy tụ tất cả Alpha cấp SS của thế giới, tổng cộng có bảy thú nhân, Địch Hách Lạp đương nhiên là duy nhất hiếm thấy nhất.
Đây vốn dĩ là một chủng tộc được trời cao hậu đãi, lại sở hữu cấp bậc SS hiếm thấy, trong khoảng thời gian ngắn đã thu được rất nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt trên thế giới.
Cho nên, Weibo của vương hậu, trước tiên sẽ được phiên dịch thành nhiều ngôn ngữ, leo lên top chủ đề của nhiều quốc gia, châm ngòi buổi cuồng hoan thịnh yến của người hâm mộ.
Hạ Mộc xưa nay không bình luận trong Weibo của vương hậu.
Trên thực tế, cô cũng không tham dự thảo luận bất cứ đề tài nào về thái tử, ngay cả người nhà cùng khuê mật, cũng không biết cô một mực quan tâm người kia.
Cô chỉ là yên tĩnh bàng quan.
Những Weibo liên quan đến ấu tể kia, cô sẽ đặc biệt lưu giữ lại, thỉnh thoảng lúc ngẩn người, sẽ lật ra xem lại một lần.
Cảm giác đó rất thân thiết, giống như tiểu béo tể kia, vẫn cùng cô học cùng một khu.
Điện hạ năm nay hẳn là mười hai tuổi, Hạ Mộc huyễn tưởng qua hình dạng của mặt bánh bao khi lớn lên, mập mạp, tay ngắn chân ngắn, hình dáng đặc biệt buồn cười, giống như gấu Teddy được phóng đại gấp đôi.
Hạ Mộc nhìn thấy Weibo mới nhất của vương hậu, phát hiện số lượng bình luận cao gấp đôi so với bình thường —
Trong Weibo là mấy tấm ảnh chụp ở Ba Lan Đảo, bãi biển ánh nắng xán lạn, nước biển xanh lục, trong suốt đến có thể thấy rõ bãi cát vàng óng ánh bên dưới.
Vương hậu ngồi trong bóng râm dưới cây dừa, nhìn ống kính mỉm cười, dây áo tắm màu hồng buộc trên một đôi Hồ Điệp cốt, xinh đẹp không thể diễn tả.
Nhưng mà, tiêu điểm trong bình luận, cũng không phải vị mỹ nhân vị này , mà là một bắp chân, lộ ra trong một góc ảnh.
Mọi người đang suy đoán thân phận của chủ nhân bắp chân kia.
Chủ nhân của bắp chân đại khái là đang ngồi xếp bằng bên cạnh thân vương hậu, vừa vặn bị chụp phải một đoạn bắp chân.
Bắp chân tinh tế thon dài, có loại cảm giác ngây ngô đặc biệt của thời kì chuyển tiếp giữ trẻ con và thiếu niên.
Trong quá trình phát triển của trẻ em, thông thường hệ cơ phát triển không bằng tốc độ phát triển của xương, bắp chân kia tinh tế đến làm cho khiến người ta có thể nhìn một cái liền nhận ra không phải của người trưởng thành.
Ngược lại cũng không phải gầy yếu thiếu dinh dưỡng, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, giống như đám sương sạch sẽ sau cơn mưa, khiến tấm lưng trơn bóng như ngọc của vương hậu đều có vẻ buồn bã thất sắc.
Chủ nhân của bắp chân tay trái cầm kem chống nắng, nắm tay đặt trên bãi cát, tay phải chống trên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên, như là đang đợi chụp ảnh xong, để tiếp tục bôi kém chống nắng cho vương hậu.
Việc này không khó lý giải, vì sao phần bình luận lại sôi trào —
Từ tuổi tác và độ thân mật đến phán đoán, chủ nhân của bắp chân này, rất có khả năng chính là tiểu thái tử.
Những bình luận đứng đầu tất cả đều là phân tích tiết lộ, đủ loại suy đoán về thân phận của người đó, đa số mọi người ủng hộ kết luận đó là thái tử.
Còn có một bình luận đang than thở: "Tối nay, chúng ta đều là thám tử Holmes."
Vương hậu cũng có một bình luận trả lời bình luận đứng đầu — trọng điểm quan tâm của các ngươi có phải cũng quá kỳ lạ rồi không? Sau này trước khi đăng ảnh ta phải kiểm tra cẩn thận một chút."
Hạ Mộc lúc này trợn to đôi mắt, lập tức lưu lại tấm ảnh, dùng điện thoại phóng đại đến cực hạn, tỉ mỉ phân biệt.
Bắp chân thon dài như vậy, sao có thể!
Đám cư dân mạng này quả nhiên đều chưa thấy qua đôi chân béo của Trứng Cuốn điện hạ, quả thực chính là ăn nói hàm hồ.
Hạ Mộc trong lòng buồn cười, lần đầu tiên tham gia bình luận, trong khung bình luận gõ — Đây không phải chân của điện hạ, thứ ta nói thẳng, cho dù đem cánh tay béo của điện hạ chúng ta chặt xuống, gắn thêm vào đùi, cũng không có được trường độ như vậy."
Bình luận này, rất nhanh nhận được rất nhiều phản hồi.
" Ha ha ha ha ngươi nói lung tung cái gì!"
"Nói cứ như rất hiểu rõ điện hạ, giả vờ quen thuộc cái gì?"
....
Hạ Mộc còn muốn trêu chọc hai câu, thế nhưng mí mắt trĩu nặng, đầu óc có chút mơ hồ.
Đại khái là việc học thực sự quá nặng, cô buông điện thoại di động, tắt đèn đi ngủ.
Một đêm ảm đạm, lúc trời sắp sáng, cô có một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ cả người vô lực, cô cực lực mở mắt ra, phát hiện bản thân bị trói trong phòng thí nghiệm hóa học, quay đầu thấy một nam sinh đang nói chuyện với cô.
Lại là giấc mộng này.
Mỗi lần trước kỳ thi tháng do quá căng thẳng, cô đều sẽ nhiều lần gặp cơn ác mộng này.
Trong mộng cô không có nhận thức, chỉ mơ hồ biết, điện thoại di động của bản thân ở cách đó không xa, nhưng cô quay đầu nhìn, lại phát hiện góc tường trống rỗng.
Da đầu tê rần, cả người ứa mồ hôi lạnh.
Cô sợ đến nhắm mắt lại, dần dần cảm giác toàn thân bị vật thể gì đó vây lấy.
Mở mắt ra, trong bóng tối, có một đôi mắt màu tím nhạt, mơ hồ phiếm ánh sáng, không hề chớp mắt mà nhìn cô.
Cô thấy không rõ hình dáng của người đó, trong lòng lại dường như vô cùng xác định, mừng rỡ hô hoán: "Điện hạ, ngươi đã đến rồi!"
Sau một khắc, cô cảm giác bản thân được quấn càng chặt hơn, cánh tay ma sát với long lân sắc bén, xúc cảm chân thực.
Cô ý thức được, bản thân là bị vây lại trong đôi cánh.
Không khí trở nên ướt nóng, tuyến thể sau gáy tê dại ngứa ngáy, đôi tử đồng kia chuyên chú nhìn cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô...
Sau đó, đồng hồ báo thức vang lên, Hạ Mộc bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc!
Cả người bị mồ hôi thấm ướt, sau gáy giống như có vô số con kiến đang bò, cô vội vàng nâng tay sờ lên — tuyến thể đã hoàn toàn mở rộng.
Khó trách tối qua mệt mỏi như vậy, thì ra lại đến 'kỳ động dục mỗi năm một lần'.
Hạ Mộc lảo đảo xuống giường, chân trần tìm kiếm, tìm ra thuốc ức chế năm ngoái chưa dùng hết, vội vội vàng vàng nuốt xuống một viên.
Một lát sau, ý thức dần dần khôi phục thanh tỉnh, tuyến thể sau gáy cũng bình phục trở lại.
Cô bắt đầu không có cách nào khống chế mà nhớ lại tình cảnh trong mơ..
Khuôn mặt thoáng chốc nóng rát như sắt nung!
Thực sự là gặp quỷ rồi!
Hạ Mộc lao lên giường, vùi đầu vào gối, hoài nghi có phải bản thân bị tâm thần hay không!
Đều do hôm qua, trước khi ngủ trêu chọc cư dân mạng về ấu tể mặt bánh bao kia, đúng lúc đến kỳ động dục, hại cô cư nhiên mơ thấy đôi mắt tử sắc...
Hạ Mộc cảm thấy thẹn đến muốn đào một cái lỗ chui xuống.
Nỗ lực an ủi bản thân: Tử đồng cũng không chỉ có Địch Hách Lạp, nam sinh thích gây sự xếp cuối lớp, đôi mắt cũng có chút tử sắc!
Không hề suy nghĩ nhiều, Hạ Mộc mặc quần áo rửa mặt, lên xe bus của trường.
Xe bus của học viện quân đội từ trước đến nay ít người, nơi nơi đều là ghế trống, chỉ thưa thớt vài học sinh, đều ngồi cuối xe vui cười đùa nháo.
Thân thể Hạ Mộc không còn chút sức lực nào, lười đi lại, liền ngồi vị trí đầu tiên ngay cửa, tựa lưng nghỉ ngơi.
Không bao lâu, cô phát hiện âm thanh vui đùa ầm ĩ phía sau bỗng nhiên im bặt.
Xe bus của trường là xe điện bảo vệ môi trường, âm thanh động cơ vô cùng nhỏ, thủy tinh hiệu quả cách âm cũng tốt, một khi yên tĩnh, bầu không khí trong xe liền có vẻ cổ quái.
Hạ Mộc nghi hoặc ngẩng đầu, quay đầu, muốn nhìn một chút xem những học sinh ngồi phía sau đang làm gì.
Vừa nhìn, cô suýt nữa sợ đến nhảy dựng!
Đám người kia toàn bộ dời lên, lúc này đang không rên một tiếng mà ngồi! Ngay! Phía! Sau! Cô!
Hơn nữa là năm người chen chúc trên cùng một cái ghế, trên mặt mỗi người đều vết năm chữ ' thèm nhỏ dãi ba thước', không nói một lời nhìn cô chằm chằm.
Hạ Mộc: "..."
Cô có chút khẩn trương, cầm lấy ba lô bên cạnh chỗ ngồi, đứng dậy ngồi vào dãy ghế sau, tránh đi mấy người 'bệnh tâm thần' kia.
Sau khi đến lớp, Hạ Mộc cảm thấy bản thân dường như biến thành nút tạm dừng, bất luận đi đến chỗ nào, mọi người nơi đó đều sẽ bỗng nhiên yên lặng, còn dùng ánh mắt khả nghi nhìn cô không hề chớp mắt.
Lần đầu gặp phải loại chuyện kỳ lạ này.
Hạ Mộc âm thầm lẩm bẩm vài câu, cẩn thận suy nghĩ, bóng đèn trong đầu bỗng nhiên sáng ngời!
Có phải là ...Thuốc ức chế lúc sáng cô uống đã quá hạn rồi không?
Bởi vì dực hiệu không đủ để hoàn toàn điều chỉnh phân bố tin tức tố ở tuyến thể, cho nên vẫn còn tin tức tố nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, dẫn đến các học sinh thèm nhỏ dãi, rồi lại không đến mức không khống chế được.
Hạ Mộc chấn kinh, quay đầu lại, dò xét một vòng —
Trong tiếng nuốt nước bọt và ánh mắt thèm thuồng của bạn học, cô khẳng định được suy đoán của bản thân...