Hình thiên sứ Farl nằm trên mảnh rừng trắng tuyết, nàng không còn ma năng, thể lực cũng kiệt quệ, cả người không ngừng run lên cầm cập như một con cá mắc cạn.

Cảnh tượng này mờ mịt mang lại cho bất kỳ ai nhìn vào đều thấu được mỗi một địa phương cơ thể nàng liền đang hứng chịu rõ rệt loại áp bức nhiệt độ lạnh lẽo đến cùng cực băng lũy là đáng sợ như thế nào.

“Ào ào ào~~~~~~~”

Triệu Mãn Duyên giội một mảng nước ấm trãi đều lên Farl cơ thể. Nước ấm đổ xuống từng thớt thịt lạnh liền tỏa ra không ít sương trắng, để cho cơ thể nàng bóng mẩy lên mấy phần, càng lộ ra phần da dẻ trân trâu đen mạnh mẽ.

“Tóc đã bị trụi rồi sao, tên Mục Bạch này rốt cuộc có biết chừa lại cho nữ nhân một chút thể diện không vậy!!!” Triệu Mãn Duyên nhíu mắt khi tia lên một lượt lên người Farl.

“Khụ khụ…to thực sự…”

Hình thức của người da màu vốn dĩ muốn ăn cả năm cũng chẳng hết được, Triệu Mãn Duyên nhưng là tưởng tượng chính mình đang bị bội thực khi tự tay vắt hết chỗ này.

Chỉ là trước tiên, mọi việc phải có đầu có đuôi, nữ tử dù có cứng rắn, mạnh mẽ như thế nào cũng sẽ tồn tại một tấm màn dấu giếm được cất giấu đâu đó bên trong.

Ta trước sau cũng tìm được nó, còn sợ gì nàng chạy thoát.

Thánh Thành hình thiên sứ thuộc về Triệu Mãn Duyên ta, cớ không phải nói chính mình đầy đủ tư cách nắm giữ một địa vị cực cao ở thế giới này a.

Món ăn này khẩu vị không nhất thiết sẽ phải ngon, mà ngon hay không cũng phải thử mới biết nhưng rõ ràng yếu tố dinh dưỡng lại vô cùng dồi dào.



Sương lạnh dần dần trôi đi, Farl từ từ mở mắt ra, là nàng thấy mình cô độc giữa rừng băng phủ tuyết Elyn lạnh lẽo, không có nửa điểm sức lực, cái hoang vu run người này dĩ nhiên khiến cho một cái hình thiên sứ chí cao ở quang minh điện cũng trở nên sợ hãi, hoang mang.

Bất quá, nam nhân tuấn tú ở đâu đó xuất hiện trước mắt mình, phi thường tạo cái này gượng ép tầm nhìn, hao hao khó diễn đạt, khó mở lời.

Hắn là đang muốn nhân cơ hội này, đem đầu ta hái xuống hay lại đem đi bắt trao đổi?

Trong đầu nàng, muôn vàn các phán đoán bị ngắt quãng, khó thể tự kiếm ra câu trả lời.

Chỉ là trên con ngươi, rõ ràng động tác Triệu Mãn Duyên khom người xuống.

“Các ngươi có thể giết ta ngay lúc này, bằng không phải trả cái giá rất đắt!” Farl hoảng loạn nói.

Nàng bị Triệu Mãn Duyên giữ chỗ cổ áo, trực tiếp kéo lên không trung.

“Không cần sợ, ta thiện ý tới đây, cốt để ngươi sống lại, liền chẳng ưa thích gì chém giết…”

“Ngươi làm gì?”

“Thánh Thành thẩm phán vừa rồi, là một chức vụ thủ lĩnh Thánh ảnh, càng chịu trách nhiệm chấp pháp trong ngoài quang minh điện, ngươi ắt hẳn cũng tự mình muốn biết nguyên nhân kết quả đá trắng đen lại đảo lộn”. Triệu Mãn Duyên nói với Farl, giọng hắn cất ra nhỏ nhẹ đến mức, hầu như chỉ có hai người trong khu vực có thể nghe thấy được.

Hình thiên sứ, chấp pháp Thánh Thành hành quyết, là chức vị cần kiểm soát từng ngóc ngách vi phạm công ước điều khoản của hết thảy những quốc gia trên thế giới này.

Nàng đối với thẩm phán sai lệch, dĩ nhiên còn muốn phi thường tức giận hơn.

Một cái tà thần, hắc ám sứ giả hay là ai đi chăng nữa, cuối cùng khẳng định cũng không thể cùng Thánh Thành đối chọi được, nhưng khã dĩ có tồn tại một kẻ nào liền mang sứ mệnh thao túng được cổ vật quang minh chi thần, biến cái biểu tượng thánh uy này thành trò cười thiên hạ, liền sẽ không cùng một khái niệm.

“Chúng ta tự có sắp xếp, các ngươi đừng đem thứ này ra làm dao động ta quan điểm". Farl nhưng một mặt không dễ dàng gì tiếp thu được những kẻ chống lại Thánh Thành.

“Được, vậy ta thả ngươi xuống nằm đây, rất nhanh để cho những gã kia, vong linh to xác tới gặm nhấm, bất quá bọn ta cũng có thể tự mình điều tra". Triệu Mãn Duyên gương mặt mười phần gian tà dọa dẫm Farl.

Bản thân nàng dưới tình huống này hoàn toàn rõ ràng, nếu không đi theo hắn, đồng dạng hình ảnh bị muôn vàn vong linh kia giẫm đạp bước qua không còn là lý thuyết.

Nàng giờ phút này liền thống lĩnh cấp vẫn giống như một tồn tại vô cùng cường đại, thách thức.

“Khốn nạn, dẫn ta theo…”

“Ta trái lại muốn đổi ý, ngươi coi ta là thứ gì, tha mạng kẻ địch còn phải cho hắn cơ hội lựa chọn sao? Ngươi thể hiện một chút lòng thành, tự mình cởi... a, ngươi làn da bẩm sinh à, hay nhuộm?”

“Ta hồi phục rồi, nhất định sẽ tự tay mình băm ngươi ra trăm mảnh?” Farl tức giận đến đỏ mặt nói rằng.



Triệu Mãn Duyên, Mục Bạch cùng Farl đi đến một địa phương gần trung ương tòa thành.

“Chúng ta ở đây.” Trương Tiểu Hầu đứng sẵn ở một góc đổ nát, lớn tiếng phát âm ra hiệu.

Hắn cũng không có đứng một mình, càng có mang theo một lão trung niên trên mình đầy thương tích, không khó cảm nhận được tứ chi người này rạn nứt toàn bộ, trông khổ sở vô cùng.

Đó là lão thần quan.

Người được giao trọng trách đem thánh tài viện chi thạch công bố quyết định thẩm phán Mạc Phàm.

Hắn ra nông nỗi này, chính là đại thiên sứ trưởng Michael một chưởng đem đánh đi cho tàn phế, lăn lóc ở một mảnh nhà vườn trên tòa thành thiên không.

“Ta… các ngươi muốn làm gì?” Lão thần quan sợ hãi nói rằng.

“Bích ngọc huyền anh, có tìm thấy không?” Mục Bạch không có nhìn lấy lão thần quan, mà hỏi hướng về Trương Tiểu Hầu.

“Ân”. Trương Tiểu Hầu lấy từ trên túi áo một cái hộp không gian nho nhỏ ra, bên trong có dày đặc năng lượng huyền anh phát sáng.

Mục Bạch nhưng ý tứ được, vật phẩm này có vai trò cực cao trong sự việc lần này.

Mà nếu giải quyết được, chiều hướng trận tranh đấu rất có thể sẽ rẽ sang một ngã đường khác, không cần phải tiếp tục tử chiến vô nghĩa với Thánh Thành, không phải có thêm một hy sinh trong nhân loại.

Thay đổi kết quả thẩm phán, chưởng khống đá trắng minh bạch thành đá đen thạch tội, liền kẻ chủ mưu nhất định muốn Mạc Phàm chết đi, hắn sắp xếp hết thảy, chỉ để chắc chắn rằng Mạc Phàm mãi mãi không có cơ hội thoát ra.

Nhưng đột nhiên, Diệp Tâm Hạ tìm ra manh mối quan trọng nhất, vạch được cái khâu không đúng lắm trong quy trình này, chứng tỏ được kẻ đằng sau đó tồn tại.

Muốt giết Mạc Phàm nhất ư?

Michael!!!

Nhất định hắn muốn Mạc Phàm biến mất khỏi thế giới này sâu sắc nhất.

Nhưng là Michael không phải cũng tự mình bất ngờ sao, hắn làm sao không thể hiện sự tức tối đến tột độ của mình.

Vì vậy, Michael sẽ không tồn tại trong danh sách tình nghi.

Ngoài Michael ra thì còn ai khác?

Đại thiên sứ trưởng Remiel chắc chắn không phải, hắn loại này tính tình, chín phần là an bài theo sắp xếp của Michael.

Hình thiên sứ Farl lại càng không.

Các đại thiên sứ trưởng còn lại, thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với Mạc Phàm, rốt cuộc tồn tại này là nhân vật nào?

“Ahabati, ngươi có biết ai đã tiếp xúc với Bích ngọc huyền anh hay không?” Hình thiên sứ Farl nhìn chằm chằm vào lão thần quan Ahabati nói.

“Ngài Farl…, ngài cũng ở đây a?” Lão thần quan mặt mũi tái xanh lên.

Chuyện này đã đánh động tới Farl, nàng nhất định còn đáng sợ, gắt gao xiết hơn các đại thiên sứ trưởng gấp trăm lần.

“Thưa ngài, có… ba người đã tiếp xúc với vật phẩm”. Lão thần quan Ahabati một mặt sợ sệt nói rằng.