“Còn có chuyện gì sao?” Mei nhẹ nhàng xoay người lại hỏi rằng.

Vai của nàng không phải quá cao, tựa hồ còn muốn hơi thấp xuống một ít, để lộ ra phần xương quai xanh trắng óng lạ kỳ, chính là bạch tố kim tuyến cấu tạo nên da dẻ của tinh linh thiên thần này.

Nếu nói tinh linh cá thể tồn tại là những thượng phẩm hạt giống bên trong vườn địa đàng thảm sinh vật, thì bạch tinh linh tồn tại chính như muốn so sánh với những đóa hoa tiên ly đẹp nhất giữa khu vườn địa đàng đó.

Mạc Phàm trông thấy, tự nhiên liền sững người, mà bao quát Diệp Tâm Hạ bên cạnh, thần khí cao ngất cũng không ngoại lệ canh cánh trong lòng.

Dĩ nhiên hai người họ không phải hoàn toàn do bị vẻ đẹp quá đỗi đáng yêu kia cưỡng hút xuống, càng không phải bởi vì nàng là tinh linh hiếm thấy mà xao động.

Trọng yếu chính là ánh mắt của Mei, phần này thương tâm cùng đau khổ sắp không chịu nổi nữa rồi, nàng trông mỏng manh như một tờ giấy… một tờ giấy nguệch ngoạc đầy chữ viết dơ bẩn. Cứ việc chuỗi ngày vừa qua đối với bản thân không khác gì địa ngục, có cố gắng cũng không cách nào xóa nhòa, mãi mãi chẳng thể tiếp thu nổi.

Mảnh lưng ấy đột ngột quay lại, liền để cho người ta cảm giác được, phần không thể thanh tịnh kia đã thắt chặt lại mất rồi.

Bạch tinh linh tộc… vốn dĩ thế giới này chưa có khả năng tìm đến, hoặc loại tồn tại này có thể coi như biến mất rồi đi. Tiểu Viêm Cơ từ khi sinh ra liền có Mạc Phàm chăm sóc, bảo hộ, giả sử nếu Mạc Phàm không còn, hắn hoàn toàn sẽ hiểu được tâm trạng của Tiểu Viêm Cơ ra sao.

Vốn dĩ định nói gì đó, nhưng Mạc Phàm hướng về Diệp Tâm Hạ lắc đầu.

“Không, không có gì, ta xin lỗi, ngươi hãy về phòng tịnh dưỡng thật tốt, cần gì có thể liên hệ chúng ta!” Mạc Phàm nói rằng.

Mei không có trả lời lại, nàng nhanh chóng xoay người, đi một mạch ra bên ngoài rồi khép cửa vào, lập tức chạy về phòng mình.

“Ngươi không phải muốn thu nhận nàng sao?” Diệp Tâm Hạ nhìn ra dụng ý ban đầu của Mạc Phàm, nhưng lại thấy hắn khuyên cản, liền đợi sau khi Mei đi khuất, không nhịn được quay sang hỏi rằng.

Mạc Phàm nhìn nàng một hồi thì đột nhiên đặt bàn tay của mình lên trước ngực, đưa ý niệm tràn vào khế ước không gian bản thân, truyền xuống làn hơi ấm cho Tiểu Viêm Cơ đang ngủ say trong đó.

“Ngươi cũng có liên kết với Tiểu Viêm Cơ mà, phải không?”

Nghe được lời nói này, Diệp Tâm Hạ thẩn người ngây ra, mãi mất một lúc trên gương mặt nàng mới phát sinh tia cười dịu dàng đáp lại.

“Ân, suýt chút nữa ta đã vô ý!!”

“Quá khứ di ảnh luôn là thứ gì đó vô cùng thiêng liêng, không bao giờ có thể quên được…ta không muốn nhân lúc tâm trạng nàng yếu đuối nhất như vậy để thu nhận. Không phải vì cao thượng hay kế hoạch gì cả, đơn giản chỉ vì ta cũng có một khuê nữ của mình… ài, tâm trạng đó thật không dễ chịu gì!” Mạc Phàm thở dài nói rằng.

Nếu đổi lại là bình thường, hắn nhất định sẽ không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào để kéo bạch tinh linh kia về bên mình.

Nhưng ánh mắt u buồn của kia, tựa hồ chính là nhát dao trực diện đến, khiến Mạc Phàm bất giác lùi nhẹ về sau nửa bước, để tạm thời cho nàng thêm chút thời gian…

- ----

- ----

Sáng sớm hôm sau,

Tinh mơ sương trắng hoàn toàn thanh dịu bớt đi, từ những tán vòm mây phía trên cao cao, những tia nắng bắt đầu len lỏi vào từng ô cửa sổ trên học phủ Anpơ, báo hiệu cho một bình minh mới đã đến.

Mạc Phàm tạm thời đã vượt qua cơn nguy hiểm, Diệp Tâm Hạ cũng không còn lo lắng nữa, nàng để Mục Ninh Tuyết ở lại cùng hắn, hiện tại chính mình thời điểm cần phải trở gấp gáp trở về để phục hồi nguyên khí của Parthenon Thần Miếu sau trận chiến khốc liệt này.

"Mạc Phàm ca ca, ngươi phải giữ gìn sức khoẻ, không được tuỳ tiện để bản thân đối mặt nguy hiểm nữa, ta nhất định sẽ tìm ra phương pháp để chữa cho ngươi". Diệp Tâm Hạ hai mắt vẫn như cũ hiền dịu đến cực điểm nói với hắn.

"Tâm Hạ…ngươi không thể ở lại thêm vài ngày nữa sao? Ta thật không muốn a…" Mạc Phàm hai tay vòng qua người thần nữ Parthenon lại, siết thật chặt vào lòng ngực bản thân.

“Ngươi mấy lần như thế rồi, lo dưỡng thương thật tốt!” Diệp Tâm Hạ đột nhiên đỏ mặt lên, hơi ngượng một chút.

Nàng làm sao không hiểu lời lẽ của tên biến thái này chứ, đó là cái bộ mặt xác thực không phải vì vết thương mà nói ra đi…

Mục Ninh Tuyết đứng bên cạnh, đột nhiên nàng kéo tay Diệp Tâm Hạ ra một góc khuất bên ngoài, làm cái biểu lộ đại khái muốn mọi người nên hiểu chuyện mà tránh ra.

“Ninh Tuyết, ngươi nguyên khí cũng không được hảo hảo toàn thịnh, vẫn là cần rất nhiều thời gian hồi phục đấy!” Diệp Tâm Hạ nói rằng.

“Ân, chuyện đó ta hiểu, có việc này trọng yếu cần bàn giao cho ngươi.” Mục Ninh Tuyết nói rằng.

Là bạn thân từ nhỏ, Diệp Tâm Hạ đương nhiên hiểu ý Mục Ninh Tuyết. Nàng nhưng xưa giờ một mặt luôn luôn cường ngạnh, mọi thứ đều vô cùng thẳng thắn, công khai, nếu như lén lút như vậy, đồng dạng liền nói nhất định thuộc về thứ siêu cấp bí mật rồi.

Mục Ninh Tuyết mở vòng tay gian ra, lấy một cái bảo thạch bằng hộp bí ẩn nào đó, nhẹ nhàng đặt lên tay tâm hạ.

Cái bảo thạch hộp này không có lớn lắm, có thể gọn gàng đặt lên hai bàn tay Tâm Hạ được.

Mà ngay cái giây phút cảm nhận được vật thể, Diệp Tâm Hạ truyền đạt ý niệm vào bên trong bảo thạch hộp, đột nhiên toàn thân trở nên run run tương thích.

A…

“Ninh Tuyết, làm sao ngươi có được nó?” Diệp Tâm Hạ hai mắt to hết mức, đồng dạng bản thân như vừa được gia trì thêm mấy phần thần tán tịnh bổ vậy

Mục Ninh Tuyết cười cười, nàng ghé người lại sát bên tai Diệp Tâm Hạ nói nhỏ cái gì đó, cũng không có khả năng để cho người khác biết.

Tất nhiên trừ Mạc Phàm ra, gia hỏa này nhưng với tinh thần lực như hiện tại, thêm vào phạm vi khoảng cách không nhất định quá xa, tuyệt đối nếu hắn muốn đi nghe lén, không có bất kỳ ai đủ tinh vi để qua mặt được.

“Không nghĩ đến, ngươi thật thu được một tiểu khế ước tốt như vậy, ta rất biết ơn phần này hảo ý.” Diệp Tâm Hạ cười nói rằng.

Hai người trò chuyện thêm một chút nữa nhưng rất nhanh cũng chào tạm biệt.

“Ta đi, các ngươi bảo trọng!!!”

- ----

- ----

Lại nói đến, hôm nay cũng là diễn ra lễ hội nhập học tân sinh khóa mới của Anpơ học phủ, chính như đại lễ hai năm một lần to lớn quy mô nhất.

Như thường lệ, học muội vẫn là trọng yếu lực lượng, không một bóng dáng nam sinh nếu lởn vớn trước hội trường.

Mà ở trong nội viện học phủ Anpơ, đám nữ sinh mới lẫn cũ thi nhau chen chúc, phủ kín triệt để toàn bộ hàng ghế ngồi, để được tận mắt thấy những thần tượng của bọn chúng.

Đúng vậy, là đoàn thể thiên tài pháp sư nhất trong trăm năm, thậm chí ngàn năm trở lại đây được sinh ra.

Là ai, trên thế giới này còn có những cá nhân nào có thể đạt được thành tựu đáng sợ như vậy nữa!?

Chưa đến 30 tuổi đột phá cấm chú…

Là một nhóm anh tài kinh nghiệm chinh chiến muốn vượt khỏi tầm châu lục phạm vi...

Kinh diễm nhất chính là, họ vừa từ Thánh Thành huyết sắc nhất trong hàng ngàn năm qua, sống sót trở về!!!

Mạc Phàm,

Mục Ninh Tuyết,

Triệu Mãn Duyên,

Mục Bạch,

Trương Tiểu Hầu…

Tự nhiên lúc này, họ giống như những tinh hoa sáng nhất, là đại biểu ưu tú nhất bên trong thế hệ ma pháp sư trẻ tuổi trên toàn thế giới vậy…

Được mời làm đoàn thần tượng ở Anpơ học phủ như vậy, liền cũng coi như phần này không thẹn với lòng, là trượng phu quân tử song hành tồn tại.

“Wow, Mạc Phàm kia, đệ nhất học phủ chi tranh năm ấy!"

“Nghe nói trước đây, Mạc Phàm từng là học viên trao đổi ở trường chúng ta, còn một chiêu đánh bại lão sư Heidy!"

“Không phải anh ta thậm chí còn đánh thắng cả Đại thiên sứ Thánh Thành sao, cũng là cấp bậc muốn chí cao nhất ở cấm chú tu vi rồi, mới tuổi còn trẻ như vậy mà!"

“Đi bên cạnh Mạc Phàm hình như chính là cô gái đó, cũng là nữ vương của học phủ chi tranh lúc đó!"

“Đúng rồi, sao lại đẹp được đến vậy, ghen tị quá đi mất.”

“Họ còn là những anh hùng của hạo kiếp Ma Đô ở Trung Quốc đấy, còn có Triệu tiền bối, Mục Bạch tiên sinh...”

“Thật ngưỡng mộ…”

Trái với thường ngày, hôm nay Mạc Phàm lại đặc biệt nghiêm túc đến mức vô cùng đĩnh đạc, không rõ là vì hắn không có tâm trạng hưởng ứng, hay là do hắn đã có một hồng nhan với khí chất lẫn dung mạo bất phàm đang đi bên cạnh mình.

Đại khái trong mắt phạm vi, hết thảy muốn cùng Mục Ninh Tuyết nhìn nhìn, thế giới bên ngoài, chẳng ai đáng để quan tâm…

Blanche lão sư đi tới.

"Blanche lão sư, ngài càng lúc càng muốn đẹp ra nha”. Mạc Phàm cười hỏi.

"Ngươi thật biết đùa, ta không có so sánh được với nàng ta… mà phải nói, Mạc Phàm, thực lực của ngươi bây giờ ta không thể dùng từ ngữ bình thường để hình dung nữa rồi, ngươi còn chưa qua ba mươi tuổi đã có thể đối với cả những đại thiên sứ trưởng mang đáng sợ uy hiếp". Blanche lão sư khẽ mỉm cười, dùng thanh âm rất là nhỏ nói với Mạc Phàm.

“Ha ha, ngươi nói vậy ta xin nhận.” Mạc Phàm biểu cảm tự nhiên, đổi là là trước đây, hắn cũng không nghĩ mình thực lực lại vượt bậc khủng khiếp đến vậy.

“Các ngươi ở lại đây một hôm tiệc tùng, dù sao cũng là người quen, đối với chúng ta cũng lại là ân nhân, Mục Nô Kiều dù sao cùng với Anpơ học phủ đồng dạng là đại sứ".

“Yến tiệc xưa nay ta chưa hề từ chối, nhưng mà... các ngươi còn món nào khác ngoài món chay không?” Mạc Phàm giơ ngón cái lên cười đáp.

Blanche bị dáng dấp hèn mọn này của Mạc Phàm chọc cho phát cười, nhưng nàng cũng không có nhiều lời cùng hắn, một lát sau đã phải quay về công việc.

Ngồi trên hàng ghế, nghe nghe, liếc liếc xung quanh đất trời, thả hồn hưởng thụ lấy bầu không khí, Mạc Phàm khóe môi không khỏi run run khó giấu.

“Anpơ… thật nhiều ký ức đi a!!!”