Janes gọi điện báo nghỉ sáng ngày hôm sau. Marlie Keen có tên trong danh bạ điện thoại, và hắn đã tra địa chỉ của mụ ta trên bản đồ thành phố. Hắn không có thời gian để lãng phí; hắn phải loại bỏ mụ càng sớm càng tốt. Rồi có lẽ hắn sẽ nghĩ tới việc rời khỏi Orlando; hắn thường ở lại một khu vực lâu hơn, nhưng mụ chó cái đồng bóng đã làm be bét mọi chuyện của hắn ở đây. Bọn chúng đã có bản phác hoạ của hắn. Giờ có thể chúng không để ý đến nó, nhưng khi chúng phát hiện ra mụ chó cái đã chết, chúng sẽ tin tưởng nó hơn nhiều.

Hắn ngửi thấy mùi cạm bẫy; nhưng hắn không dám lờ đi. Đơn giản là quá nguy hiểm với hắn. Nhưng hắn không cho phép một chút cơ hội nào; hắn đổi sang biển số xe của một mụ già sống cùng toà nhà nhưng giờ hiếm khi lái xe nữa. Hắn sẽ chuyển lại khi nào về nhà, để nếu có tên cớm nào theo dõi giao thông trên khu phố nhà mụ Marlie Keen, khi bọn chúng truy cái biển, nó chỉ hiện ra một bà Velma Fisher, người chủ của chiếc xe chẳng có gì giống với chiếc xe đã mang biển đó cả. Nhưng khi chúng kiểm tra xe của bà Fisher, biển số xe sẽ vẫn ở đó, thuyết phục chúng rằng chúng đã ghi lại sai số biển.

Bộ tóc vàng xoăn của hắn ở ngay ngắn trên đầu khi hắn ra ngoài. Đầu tóc loè loẹt như thế đúng là một cách nguỵ trang hoàn hảo, tự hắn thừa nhận như thế. Bọn chúng đang tìm một gã trọc lóc. Đó là một cách thay đổi vẻ ngoài tài tình, bởi vì trong cả hai trường hợp, người ta đều chú ý đến cái đầu của hắn: Họ sẽ nhìn vào mái tóc vàng xoăn, và không nhìn vào mặt hắn, hoặc nếu hắn bị nhìn thấy trong một đêm nào đó, họ sẽ chỉ chú vào cái đầu bóng láng, ngoài ra không gì khác. Khôn khéo cực kì.

Hắn hạ cửa xe xuống và bật đài rađio lên. Đó lại là một thủ đoạn lừa bịp tâm lý nữa: Bọn cớm sẽ không mong hắn thu hút sự chú ý với một cái rađio quá to. Nếu đây là một cái bẫy, bọn chúng sẽ không mong đợi hắn mạnh dạn lái xe qua, nơi chúng có thể nhìn rõ hắn. Đó là lý do tại sao bọn chúng không bao giờ có thể bắt được hắn. Hắn có thể tiên đoán hành động và phản ứng của chúng, nhưng chúng chẳng mảy may biết đầu óc hắn làm việc ra sao. Rút cuộc, làm sao một kẻ chẳng có chút óc tưởng tượng nào hiểu được kẻ có óc tưởng tượng thì ra thế nào chứ?

Vì thế hắn đường hoàng lái xe qua nhà mụ chó cái, và chỉ liếc nhìn vào nó rất bình thường. Có một chiếc xe trên lối lái xe, tại sao mụ không đi làm nhỉ? Bản tin đã nói rõ rằng mụ đang làm cho một nhà băng. Có vẻ như có rất nhiều xe cộ đỗ dọc con phố. Xương sống hắn lại ớn lạnh lần nữa. Hắn không thực sự nhìn thấy gì cả, nhưng hắn đã không lẩn thoát được lâu đến thế nhờ ngu ngốc; ngược lại là đằng khác. Đây chắc chắn là một cạm bẫy.

Hắn không dám lái qua lần nữa. Hắn trở về căn hộ của mình, đổi biển số xe trở lại, và suy tính. Nếu đây là một cái bẫy, thì bọn cớm sẽ không để cho mụ chó cái ở lại nhà mụ. Chúng sẽ mang giấu mụ ở một nơi nào đó mà chúng tưởng là an toàn. Hắn sẽ không đời nào lần ra mụ, chứ đừng nói là tóm được mụ.

Chúng có làm thế không? Cái bẫy trông sẽ thật hơn nhiều nếu mụ tỏ vẻ vẫn sinh hoạt bình thường.

Chỉ có một cách để kiểm tra mà thôi. Hắn tìm số điện thoại của nhà băng nơi mụ làm việc và bấm số. Có người trả lời sau hồi chuông thứ nhất, một mụ đàn bà trẻ với giọng thỏ thà thỏ thẻ nghe buồn nản.

"Làm ơn cho gặp Marlie Keen, phòng kế toán," Janes nói chắc chắn.

"Xin chờ một chút."

Một hồi chuông khác, và một tiếng clích. "Phòng kế toán." Một giọng đàn bà khác.

"Cho gặp Marlie Keen."

"Xin giữ máy." Hắn nghe thấy mụ đàn bà nói, giọng hơi xa xôi chứng tỏ mụ đã giơ ống nghe ra xa miệng, "Marlie, đường dây số hai."

Janes gác máy. Mụ có ở chỗ làm.

Hắn cười với chính mình khi đi ra xe lần nữa. Thật là một lũ ngốc, nếu đó là việc tốt nhất chúng có thể làm! Hắn sẽ theo dõi mụ khi mụ tan sở, mặc dù tất nhiên nếu mụ đi về nhà hắn sẽ dừng theo thay vì mạo hiểm lái xe qua phố nhà mụ lần nữa.

Hắn tự nói với mình, vấn đề lớn nhất của hắn là tìm một góc khuất trong công viên trong khi chờ mụ rời nhà băng.

Hắn nhận dạng mụ khi mụ đi ăn trưa; hắn nhớ mái tóc đen dày và thân hình thon thả đó. Trái tim hắn đập thình thịch vui mừng, rồi hắn nghiêm khắc bắt mình kiềm chế. Hắn không thể cho phép bản thân mắc sai lầm vội vàng.

Hắn cười khúc khích khi đi theo mụ. Mụ chẳng giống một bà đồng lắm nếu mụ không thể biết được hắn chỉ cách mụ có hai chiếc ô tô. Nhưng mụ vẫn là một mối nguy với hắn, và chuyện đó là không thể chấp nhận được.

Mụ mua bữa trưa qua cửa sổ bán hàng cho lái xe, và trở về nhà băng. Hắn không có cơ hội nào đến gần mụ. Hắn lại kiên nhẫn ngồi chờ một lần nữa.

Mụ rời chỗ làm lúc bốn giờ. Hắn đã cẩn thận theo dõi bãi đỗ xe. Không có một kẻ nào nấn ná đáng nghi – tất nhiên ngoài chính hắn. Hắn ngân nga khi lái xe cách mụ vài chiếc, và giữ nguyên khoảng cách đằng sau mụ.

Mụ không dừng lại lần nào. Mụ lái thẳng tới một ngôi nhà nhỏ trong một khu dân cư cũ kĩ. Hắn ghi nhớ địa chỉ và tiếp tục lái xe. Hắn tới thư viện và tra trên danh bạ địa chỉ của thành phố; ngôi nhà được nêu tên là của Dane Hollister. Lông mày Janes nhướn lên, và hắn cười toe. Hắn biết cái tên đó; gần đây nó xuất hiện trên báo chí khá nhiều. Thám tử Dane Hollister là người đang điều tra các vụ án mạng của Tên đồ tể. Xem nào, trùng hợp làm sao chứ?

***

Giám đốc ngân hàng không gọi nàng; phó giám đốc cũng không. Nhưng kế toán trưởng đã bị gọi vào phòng họp với họ, và đây là một trong những trường hợp mà Marlie không cần phải là nhà ngoại cảm mới biết chuyện gì đang xảy ra. Nàng không ngạc nhiên khi kế toán trưởng trở lại, trông không vui, và gọi Marlie vào văn phòng bà ta. Họ rất tiếc phải làm thế này, nhưng trách nhiệm trên hết của họ là với các khách hàng, vân vân và vân vân. Câu cuối cùng là nàng làm việc đến hết thứ Sáu. Họ cảm thấy hào hiệp khi cho phép nàng ở lại lâu đến thế.

Nàng nghĩ về việc cũng hào hiệp đáp lại và thôi việc ngay lúc đó, rõ ràng đấy là mong muốn của họ, nhưng thôi thúc đó không kéo dài. Nàng không có tâm trạng nào.

Nàng vẫn còn giận dữ khi lái xe về nhà Dane, giận đến mức chẳng còn nghĩ được gì nữa. Nàng đã tức giận kể từ giây phút nàng nhận ra Dane đã phản bội nàng, và càng giận dữ vì một tương lai có thể đoán trước được.

Nàng về nhà chỉ vừa đủ lâu để thay sang một bộ quần áo thoải mái thì nghe thấy tiếng xe tới gần. Nàng nhìn qua cửa sổ nghĩ rằng sẽ thấy Dane, nhưng thay vào đó nàng thấy Trammell đang đưa chân ra khỏi chiếc xe gầm thấp của anh ta. Nàng ra mở cửa để cho anh ta vào.

"Hi, người đẹp." Anh ta xoay chiếc kính râm trên một ngón tay dài và cúi xuống hôn vào má nàng.

Nàng nhướn một bên lông mày chế nhạo trước cử chỉ nhiệt thành đó. "Định nói ngon nói ngọt gì đây?"

Anh ta cười toe và giơ hai tay lên. "Đừng bắn, anh không có súng. Anh thấy là em vẫn còn chưa dịu đi nhiều."

"Anh có phải là chiếc mũ dọ thám ném qua cửa không, để xem em có tấn công hay không?"

"Không hẳn. Dane bị trễ mấy phút, và bọn anh không nghĩ là nên để em một mình."

"Cám ơn anh đã quan tâm."

"Nghe chẳng thật lòng tí nào," anh đùa, nhưng đôi mắt đen uể oải của anh đầy cảnh giác.

"Hôm nay em đã bị sa thải," nàng đáp lại. "Em không thấy đáng chúc mừng. Nhờ những trái tim hào hiệp của họ, em được ở lại hết tuần này."

Anh khụt khịt. "Nếu là anh thì đã bỏ việc luôn hôm nay rồi."

"Em cũng định vậy, nếu đó không phải chính là điều họ muốn. Anh muốn uống cái gì mát mát không?"

"Chỉ thứ không cồn thôi."

"Em có thể lo được. Nước chanh, nước hoa quả, trà hay là đồ uống có ga?"

"Trà."

"Có ngay. Thông minh đấy, không uống rượu khi lái xe."

"Dù sao anh cũng không uống nhiều. Cơ thể anh khó chịu," anh lè nhè. Anh đi theo nàng vào trong bếp. "Đêm qua em dọn đồ xong chưa?"

"Em không đi xa đến thế. Em chỉ đặt đồ sang một bên thôi." Nàng lấy hai chiếc ly thuỷ tinh ra khỏi tủ, bỏ đá viên vào trong, và rót đầy trà nàng đã pha buổi sáng đó trước khi đi làm. "Chanh không?"

"Không, cám ơn. Anh uống trà không thôi."

Nàng cười khúc khích khi họ chạm ly vào nhau.

Trammell nhìn nàng khi anh hớp ngụm trà lạnh. "Em có định tha thứ cho cậu ta không?"

Nàng nhún vai. "Kế hoạch với cánh báo chí không làm em buồn bực bằng vụ anh ta đã "đùa bỡn với tình cảm của em," theo đúng cách nói của phương nam."

"Em thực sự nghĩ cậu ta không quan tâm chút nào tới em à?"

"Nếu có thì anh ta chưa từng nói ra. Đau ở chỗ là anh ta đã cố tình vun xới những tình cảm của em dành cho anh ta, và rồi dùng chúng để thao túng em."

"Khi liên quan đến công việc cậu ta có cái nhìn xa tít tắp," Trammell khéo léo nói. "Hãy ngồi xuống đã."

"Anh có định xin xỏ cho anh ta không?" nàng hỏi khi họ ngồi xuống ghế ở bàn bếp.

"Không hẳn, nhưng anh biết Dane rõ hơn bất kì người nào trên đời này, bao gồm cả em, bao gồm bất kì ai trong gia đình cậu ta. Họ chỉ lớn lên cùng cậu ta; em chỉ mới ngủ với cậu ta. Anh đã mạo hiểm tính mạng cùng cậu ta. Anh biết rõ cậu ta từ đầu đến chân."

"Anh có nghĩ anh ta có khả năng sử dụng ai đó trong cuộc điều tra một cách máu lạnh không?"

"Tất nhiên là có. Cậu ta là cớm. Anh cũng thế. Nhưng cậu ta không bao giờ máu lạnh trong những chuyện có liên quan đến em. Làm sao anh nói chuyện này mà không thô lỗ được nhỉ?" anh đùa, nhìn lên trần nhà. "Em có nhớ khi em tới văn phòng Bonness, và em và Dane đã gần như nổ ra chiến tranh ngay lập tức không?"

Nàng gật đầu.

"Chà, nói một cách tế nhị nhé, cái ấy của cậu ta cứng đến nỗi mèo còn chẳng cào nổi."

Marlie sặc trà, rồi lùi lại trên ghế của nàng và cười phá lên. Trammell duỗi thẳng đôi chân dài của anh ta, như một con mèo lười, có vẻ hài lòng với chính mình khi anh ta chờ nàng bình tĩnh lại.

"Cậu ta là người hùng của anh," anh ta uể oải nói tiếp sau một lúc. Giờ anh ta không nhìn vào nàng, mà một nụ cười nhỏ, hơi tự giễu làm cong khoé miệng anh ta khi anh ta nhìn chằm chằm vào viên đá trong ly. "Anh không gia nhập lực lượng vì lý tưởng hay cái gì đại loại thế; anh chán đời, và nó có vẻ là một công việc lý thú. Dane và anh bắt cặp với nhau trong năm đầu tiên, và không rời nhau kể từ lúc ấy. Anh không tin tưởng, hay tin cậy mấy người, nhưg Dane là một tảng đá mà anh có thể dựa vào trong mọi trường hợp. Nhưng cậu ta cũng không phải là người lý tưởng chủ nghĩa. Cậu ta thậm chí còn yếm thế hơn cả anh.

"Nhưng cậu ta có một ý thức phân biệt đúng sai rạch ròi không bao giờ thay đổi. Anh toàn nhìn thấy màu xám, nhưng Dane thì thấy trắng và đen. Cậu ta biết có một vài thứ đáng để chiến đấu, và cậu ta sẵn sàng đưa mình lên đầu chiến tuyến. Cậu ta là một tên con hoang hào hiệp, quả cảm, và thậm chí cậu ta còn không bao giờ biết thế. Cậu ta là một cậu nhóc miền nam kiểu cũ, một người tử tế. Cậu ta hiểu đời, hiểu người, và khôn ngoan như một con cáo. Đúng là một sự lại giống[1] thực sự. Cũng xấu tính nữa. Chết tiệt, cậu ta có thể rất xấu tính! Nhưng cậu ta lại hiền khô mỗi khi dính đến phụ nữ. Bọn anh đã từng cười vào mũi cậu ta, lúc cậu ta vẫn còn là cảnh sát tuần tra và phải làm việc với các vụ tai nạn. Cứ hễ có phụ nữ liên quan, bất kể là cô ta chỉ đang ôm tay trong khi một người đàn ông nằm đó chảy máu khắp nơi; thì Dane cũng không thèm để mắt tới ông ta. Cậu ta sẽ đi thẳng tới chỗ người phụ nữ, để đảm bảo cô ta không sao, dịu dàng đến nỗi họ sẽ tan chảy dưới chân cậu ta trong vòng vài phút. Cậu ta rất xấu hổ khi phát hiện ra mình đã để một mặc người đàn ông nằm trên phố, và tất cả bọn anh đều cười cợt cậu ta."

"Anh không cần phải kể em nghe anh ta có một thái độ tận tuỵ," nàng lạnh nhạt nói.

"Không, anh không định nói thế. Nhưng anh chưa từng thấy cậu ta hành xử với ai như với em. Cậu ta đã luôn có phụ nữ, và chưa người nào đủ quan trọng để chen ngang vào công việc của cậu ta. Cho đến em. Cậu ta không thể gạt em ra khỏi đầu óc mình. Em làm cậu ta phát điên; em làm cậu ta giận đến nỗi không nghĩ được gì. Đó là chuyện buồn cười nhất mà anh từng thấy trong nhiều năm trời. Cậu ta có thể không yêu em, nhưng tin anh đi, cậu ta sẽ không để em đi. Anh biết cậu ta. Nếu em bước ra khỏi cánh cửa kia, cậu ta sẽ ở ngay sau em."

Nàng dành cho anh ta cái nhìn hoài nghi. "Làm sao một người đàn ông không biết anh ta đang yêu được? Cho em xin đi."

"Chà, việc chưa từng xảy ra với cậu ta trước đây mà."

"Có từng xảy ra với anh không, trước Grace ấy?"

Trông anh có vẻ không thoải mái. Anh nuốt nước bọt, rất to. "Ừ, không."

"Anh có nhận ra không?"

"Hãy cứ nói rằng anh đã tranh đấu với nó."

"Nhưng anh biết là nó ở đó. Em cũng chưa từng yêu bao giờ, nhưng em biết nó là gì."

"Dane cứng đầu hơn hầu hết mọi người."

"Là anh nói với em thôi," nàng lầm bầm. "Em chẳng đọc được điều gì từ anh ta."

Trammell phá ra cười, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh. Anh bắn cho nàng cái nhìn khó chịu. "Em có đọc được anh không?"

Nàng nhếch mép với anh ta, vui khi thấy anh ta lúng túng. "Em chưa hề thử kể từ khi có lại khả năng của mình."

"Còn Grace?"

"Em không thâm nhập vào đầu óc các bạn mình," nàng cứng rắn nói.

"Điều luật Danh dự của Đồng cốt hả?"

"Thế không lịch sự. Em luôn cố ngăn mọi người ở bên ngoài, thay vì cố tiếp nhận tình cảm của họ."

Họ nghe thấy tiếng sập cửa xe ở bên ngoài. "Dane đấy," Trammell nói, và uống nốt ly nước. "Nghĩ về nó nhé, Marlie. Hãy tha cho cậu ta, và cho bọn anh hai chữ bình yên. Ngày hôm nay nói chuyện với hắn rất nguy hiểm."

"Em sẽ cân nhắc cách nhìn của anh," nàng nói. "Nhưng quyết định cuối cùng của em phụ thuộc vào anh ta." Cho đến mười phút trước, nàng đã tưởng là nàng ra quyết định cuối cùng rồi, nhưng lời giải thích của Trammell là Dane rất cứng đầu đã làm nàng chùn chân.

Dane bước vào, trông vừa nóng vừa bực. Ánh mắt anh dừng trên Marlie trước, với một vẻ khao khát nóng nảy, rồi trên cốc trà họ đang uống. Anh tự làm cho mình một ly trà và ngồi xuống với một tiếng thở dài. "Thực là một ngày khốn nạn."

"Nói nghe xem nào," Marlie ngọt ngào nói. "Tôi đã bị sa thải."

Anh nhìn chằm chằm vào nàng một lát, rồi gục đầu xuống bàn chán nản. "Cứt thật."

"Anh đi đây," Trammell nói, cười với Marlie. "Gặp cậu sáng mai, đồng sự."

Dane không trả lời. Marlie uống trà của nàng. Trammell tự mở cửa đi ra.

Sự im lặng trong căn bếp trở nên ngột ngạt. Marlie nói, "Khi mọi chuyện kết thúc, tôi nghĩ tôi sẽ chuyển về Colorado."

Dane ngẩng đầu lên. Có một thoáng nhợt nhạt trên làn da rám nắng của anh, và miệng anh mím lại thành một đường mỏng dính. "Không," anh nói, rất khẽ.

Nàng dựa người ra sau và khoanh tay. "Anh sẽ làm gì nào, doạ nhốt tôi vào khám nữa chắc? Tôi không nghĩ anh thoát được vụ đó." Nàng đẩy lùi ghế ra sau và đứng dậy, rồi mang cốc của nàng ra bồn rửa.

Nàng chỉ vừa mới tráng xong và đặt nó vào kệ thì hai bàn tay cứng rắn nắm chặt cánh tay nàng và quay ngoắt nàng ra sau. Nàng lùi lại xa nhất có thể, nhưng tủ bếp ngăn nàng lùi xa hơn. Anh đè vào người nàng, hông anh ấn sát vào hông nàng. Mặt anh cứng đờ.

"Anh sẽ không để em đi," anh lẩm bẩm. "Chết tiệt, Marlie, làm sao em có thể nói về chuyện bỏ đi khi mà giữa chúng ta đã có cái này?"

"Cái này?" nàng phát hoả, vặn vẹo hông và cảm thấy anh cứng lên. "Đó chỉ là sex mà thôi."

"Nó còn hơn cả sex, chết tiệt!"

"Phải vậy không? Từ chỗ tôi mà thấy thì đó là tất cả những gì từng tồn tại," nàng mắng anh, cảm thấy anh run lên vì giận dữ và thấy thích thú. Cái gì đó mãnh liệt và đau đớn ở bên trong nàng muốn anh cũng phải cảm thấy đau như nàng.

Đôi mắt nâu của anh chuyển thành màu xanh khi sự kiểm soát của anh vỡ ra. "Lạy Chúa, nếu sex là tất cả, thì chúng ta cũng nên thưởng thúc nó," anh gằn giọng nói khi anh bế bổng nàng lên tay.

Choáng váng mất thăng bằng, Marlie bám chặt vào anh khi anh bước nhanh về phía phòng ngủ. Tim nàng đang đập loạn xạ, máu ùa qua các mạch. Nàng muốn đánh anh. Nàng muốn cắn anh. Nàng muốn xé toạc quần áo anh và lao vào người anh. Yêu và hận và khao khát xoáy vào nhau trong một hỗn hộp bùng nổ. Có thể họ vẫn chưa nói chuyện với nhau bằng lời được, cơn giận dữ vẫn còn quá mạnh, nhưng biết đâu cơ thể họ lại xây được chiếc cầu bắc qua hố sâu. Khi anh thô bạo đặt nàng lên giường, nàng vươn tới và nắm và kéo áo sơ mi của anh ra, kéo anh nằm đè lên nàng.

Trong sự im lặng dữ dội họ quần thảo với nhau. Khuôn miệng cứng rắn của anh làm nàng bầm dập với những nụ hôn mạnh bạo; nàng cắn môi dưới của anh, khiến anh phải chửi thề, rồi nhẹ nhàng mút vào. Anh xé toạc khuy quần của nàng trong nhu cầu lấy hết áo quần ra khỏi nàng. Nàng chiến đấu với phéc-mơ-tuya của anh, cuối cùng cũng kéo được xuống, và tham lam đưa tay vào trong quần đùi của anh. Vật cương cứng của anh lấp đầy tay nàng, cứng và co giật. Phần đầu ươn ướt.

Anh thở hổn hển, ồn ào, khi anh lột quần trong của nàng ra và đồng thời nhào lên trên nàng, dùng đùi tách hai chân nàng. Anh đi vào trong nàng với nhu cầu hoang dã, và nàng thét lên trước sự xâm nhập thô bạo thậm chí cả khi nàng đã vòng hai chân lên quanh người anh.

Chẳng ai nhớ tới bữa tối trong suốt những giờ đồng hồ dài, nóng bỏng sau đó. Ánh mặt trời chìm dần trong chạng vạng. Lúc đầu, Dane làm tình với nàng với sự thô bạo riết ráo mang theo sự bực bội và ấm ức bởi căng thẳng mà anh phải chịu. Marlie cũng mãnh liệt như thế, cắn anh, cào cấu anh, rướn hông lên để đón anh.

Họ không nói chuyện. Lần làm tình hoang dã đầu tiên không có chỗ cho khoảng cách, hay suy nghĩ, hay lời lẽ. Sau đó họ nằm im lặng kiệt sức bên nhau, cơ thể vẫn nối liền. Sợi dây kết nối họ vừa tái thiết lập vẫn còn quá mới, quá mong manh nên chưa cho phép sự gián đoạn nào. Họ thiếp ngủ, và một lúc sau Marlie tỉnh lại khi anh bắt đầu làm tình với nàng lần nữa.

Lần này anh dịu dàng hơn, nấn nán trên nàng hơn. Anh hôn những vết thâm do bàn tay mình để lại trên làn da mượt mà của nàng, thầm lặng xin lỗi. Nàng liếm những vết cào do móng tay nàng tạo ra trên người anh. Anh ở trên nàng thật lâu, chậm lại mỗi khi anh cảm thấy cực khoái của mình đang tới, vẫn chưa sẵn sàng để xả đi áp lực ấy.

Cả hai người đều ý thức rất rõ là anh không mang bao. Anh dựa trên hai khuỷu tay khi đi vào và ra khỏi nàng, ánh mắt họ khoá chặt, và sự nhận biết ở trong mắt họ. Khi anh không thể giữ mình lâu hơn nữa, khi nàng đã lên đỉnh đến lần thứ hai, nàng ôm mông anh và đẩy anh vào sâu hơn trong nàng khi anh để cực khoái trào qua. Anh rùng mình và thoả mãn với niềm sung sướng của mình khi anh phun hạt giống vào trong nàng.

Một lần nữa, không có chỗ cho lời lẽ. Vẫn chưa. Họ lại ngủ, quấn chặt lấy nhau, và chạng vạng chuyển thành đêm tối.

Marlie tỉnh dậy trước. Cơ thể nàng đau rần khắp nơi, và nàng cảm thấy cơn thèm những gì vừa gây ra đau đớn cho nàng lại tăng lên. Dane vẫn còn ngủ, nhưng khi nàng bắt đầu vuốt ve anh, cả anh và cái ấy ngay lập tức tỉnh dậy. Anh lăn người nằm ngửa và vòng tay quanh nàng khi nàng trượt lên trên người anh.

"Ở lại với anh," anh thì thầm, và nhắm mắt lại trong vui sướng trước cái cách cơ thể nóng bỏng mượt mà của nàng khít khao bao bọc anh.

Nàng do dự, rồi cảm thấy anh thoi thóp bên trong nàng. "Được rồi," nàng thì thầm trả lời, và bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng. Tuy không nhiều, nhưng sau cuộc làm tình dữ dội của họ, nàng không còn nghi ngờ sự thật lòng của anh nữa. Anh đã không còn là một tay cớm đang cố gắng truy bắt thủ phạm; anh chỉ đơn giản là một người đàn ông, cần người đàn bà của mình đến hoang dại. Anh vẫn chưa nhận cam kết, ít nhất không phải bằng lời, nhưng mối liên hệ xác thịt đã trấn an nàng. Nàng có thể chờ phần còn lại. (Ôi, phụ nữ thật là những sinh vật dễ mềm lòng)

***

Carroll Janes đã nghĩ đi nghĩ lại rất cẩn thận. Hắn phải tóm được mụ chó cái một mình, thế có nghĩa là hắn phải làm Thám tử Hollister đi mất.

Hắn không gọi 911, việc đó sẽ khiến tổng đài lấy được số điện thoại gọi đi của hắn. Thay vào đó hắn gọi thẳng tới sở cảnh sát.

Hắn biết mình là một diễn viên rất có tài. Hắn tự hào vì giọng hoảng hốt của hắn khi hắn nói, "có một phụ nữ đã bị giết! Một người nữa – là hắn! Tôi thề có Chúa chính là hắn. Máu – bà ta bị cắt khắp nơi! Bị mổ xẻ! Tôi thấy hắn bỏ chạy, đầu trọc giống y như trong hình vẽ!"

"Từ từ, từ từ nào," giọng nói uy quyền vang lên. "Tôi không thể hiểu được anh. Làm ơn nhắc lại."

Janes rít vào nhiều hơi thở dài rõ to. "Một người phụ nữ khác đã bị giết. Tôi thấy một gã trọc chạy ra. Bà ta bị cắt thành từng mảnh, có máu –" Hắn tạo ra một âm thanh nôn mửa trên điện thoại.

"Bình tĩnh lại thưa ông. Ông đang ở đâu? Có thể cho tôi địa chỉ không?"

Janes liến thoắng đọc địa chỉ hắn đã tìm được, ở phía bên kia thành phố. Hắn nói lắp bắp tên phố và số nhà mấy lần để nghe có vẻ thật. Rồi hắn gác máy và chờ.

Hắn đang ở một cột điện thoại chỉ cách nhà Thám tử Hollister có hai con phố.

***

Điện thoại reo. Dane chộp lấy nó. Sau khi nghe khoảng một phút, anh nói, "Tôi lên đường đây." Anh lăn ra khỏi giường và bắt đầu mặc quần áo vào.

Marlie chống người lên khuỷu tay. "Sao thế?"

"Một vụ án mạng nữa," anh nói gọn lỏn. "Họ nghĩ đó là hắn."

Nàng lắc đầu. "Không."

Anh dừng tay, nhớ lại. "Phải. Em không cảm thấy gì phải không?"

"Không hề. Không phải hắn đâu." Nàng ra khỏi giường và cũng mặc quần áo vào.

Anh thở dài. "Có thể là một vụ bắt chước nữa, chết tiệt. Anh xin lỗi, cưng à."

"Không phải lỗi tại anh,"nàng nói. "Anh ở trong đội trọng án; anh phải đi."

Anh kéo nàng vào lòng, ôm nàng thật chặt. "Anh không biết phải đi bao lâu."

Nàng dụi mặt vào ngực anh, thưởng thức mùi hương ấm nóng của anh. "Em sẽ xem ti vi và chờ anh về."

Anh nâng mặt nàng lên và cúi xuống hôn nàng. "Nếu em ngủ quên, anh sẽ gọi em dậy."

"Đồng ý."

"Chúng ta có rất nhiều chuyện để nói," anh nói, giọng đầy quyết tâm.

"Em biết. Đi đi!"

Anh bắt đầu hướng ra cửa, rồi vòng trở lại. Anh mở ngăn kéo trên cùng của chiếc bàn cạnh giường và lôi ra một khẩu súng. Anh kiểm tra, đảm bảo nó đầy đạn và đã kéo chốt an toàn. "Giữ cái này nhé. Em biết cách dùng không?"

Nàng gật đầu. Nàng không thực sự có kinh nghiệm, nhưng nàng biết một khẩu súng hoạt động ra sao. Dù gì nàng cũng từng sống một mình trên núi rồi; tự dạy mình những điều căn bản là khôn ngoan.

Anh hôn nàng lần nữa. "Okay. Cẩn thận nhé, giữ khẩu súng với em, và đừng có mở cửa cho người lạ. Anh sẽ điện về tổng đài và điều một cảnh sát tuần tra qua theo dõi nhà này; trong vòng năm phút nữa sẽ có một người ở bên ngoài. Anh sẽ gọi khi trên đường về nhà, để em không bắn lầm anh."

"Em đã nói sẽ chờ anh về mà," nàng nói, mỉm cười.

"Cẩn tắc vô ưu, nam hay nữ cũng vậy thôi," anh dứt khoát nói thêm.

"Được rồi."

Anh đi, và nàng bật ti vi lên, ngồi xuống ghê sô pha và chạy qua một loạt kênh để tìm cái gì đó thú vị.

Dane chỉ vừa ra khỏi nhà chưa được năm phút thì nàng giật người thẳng dậy, tim đập thình thịch. Một cơn ớn lạnh làm nàng nổi da gà. Một cảm giác báo động mạnh mẽ dâng đầy trong nàng.

Nàng đột ngột nhận ra chuyện gì khi một hình ảnh nhá qua tâm trí nàng, che lấp cả suy nghĩ của chính nàng: hai bàn tay mang găng đen, một tay cầm chiếc kìm điện, kẹp vào một đống dây nhợ.

Nàng hổn hển, cố kéo vào đủ ô xy khi không khí bỗng trở nên ngạt thở. Lạy Chúa, vậy ra đúng là hắn đang tấn công! Và Dane đã đi mất rồi. Có phải cuộc gọi là báo động giả, để kéo họ đi xa, để tên sát nhân có thể đến gần Beverly không? Cô cảnh sát chỉ còn một mình thôi.

Marlie lồm cồm bò tới điện thoại. Một hình ảnh nháng qua, làm nàng dừng phắt. Trong tâm trí nàng, nàng nhìn thấy một cái kìm điện nghiến vào dây và nhựa.

Và đèn đóm tắt phụt.

Chú thích:

[1] Throwback: lại giống (một số đặc tính của tổ tiên xuất hiện trong lớp con cháu). Chắc ý anh Tram muốn nói là Dane rất giống các cụ "miền Nam" ngày xưa với tính cách hào hiệp, ứng xử lịch duyệt với phụ nữ, đúng kiểu lớp quí tộc cổ. Ở Mỹ vẫn có thói quen phân biệt dân miền Nam-miềm Bắc. Người miền Nam gốc là các điền chủ lớn, có phong cách quí tộc còn người miền Bắc vốn là công nhân và các nhà công-thương nghiệp, tính cách thực dụng.